Bao lâu roi em chua song cho ban than mình

Bởi Dag Heward-Mills

Giới thiệu về cuốn sách này

Page 2

Bởi Dag Heward-Mills

Giới thiệu về cuốn sách này

Bởi BlogRadio

Giới thiệu về cuốn sách này

Page 2

Bởi BlogRadio

Giới thiệu về cuốn sách này

blogradio.vn - Cuộc sống gấp gáp áp lực cuốn ta đi, ta cũng quên luôn cảm giác đón ánh nắng buổi sớm là thế nào, quên luôn cảm giác nhìn mưa rơi, ta quên luôn những điều bình dị như thế!

***

Đã lâu rồi không còn những thói quen xưa.

Đã lâu rồi không còn cảm giác đợi chờ một ai, và cũng không bận để nhớ những ngày đặc biệt sẽ đến...

Đã lâu rồi không đặt bút viết, không còn những suy nghĩ trẻ con như mới vài năm trước...

Đã lâu rồi, tôi tự hỏi mình có trở nên vô cảm hơn?

Có phải cuộc sống bận rộn và phức tạp đã ném chúng ta vào mớ hỗn độn, rồi ta chợt giật mình vì cái tôi đã thay đổi quá nhiều, thậm chí là ta đánh rơi đâu đó những giá trị nội tại vẫn hằng có...

Và rồi sao?

Rồi một lúc nào đó ta chợt ngẫm ra, rằng bản thân đã thay đổi thật nhiều. Thực dụng hơn, trưởng thành hơn... vẫn biết thay đổi là quy luật theo thời gian, nhưng có những sự thay đổi ta không nhận thức rõ, hay không muốn nó sẽ như thế. Thay đổi, có nghĩa là không còn được giữ mãi cái trẻ con vô tư ngày hôm qua. Thay đổi, nghĩa là để cuộc đời khiến ta nhận ra: có những quy luật trần trụi đến mức cay đắng và khó chấp nhận. Và ta phải sống, chấp nhận nó. Vì cuộc đời là thế!

Và rồi một lúc nào đó, ta cũng sẽ nhận ra mình vô cảm hơn, vô cảm với những người thân yêu, vô cảm với những điều bình dị của cuộc sống, thậm chí vô cảm với cả bản thân mình... Có những khi ta giật mình, sực nhớ lâu rồi mình không nói lời yêu thương nào với mẹ, không hỏi thăm thường xuyên những người yêu thương trong gia đình, không chuyện trò với những người bạn cũ... Ta cứ thế sống, chạy đua với đời, chạy theo những trò vui. Rồi ta sẽ bước qua những ngưòi nghèo khó bên đường mà không chút bận tâm, ta chạy vội đến chỗ làm bỏ lại sau lưng một người già yếu đang ngập ngừng chưa biết qua đường thế nào... Cuộc sống gấp gáp áp lực cuốn ta đi, ta cũng quên luôn cảm giác đón ánh nắng buổi sớm là thế nào, quên luôn cảm giác nhìn mưa rơi, ta quên luôn những điều bình dị như thế!

Vì đến những phút bình lặng cho bản thân, nhiều khi cũng hiếm, nói gì đến chăm sóc cho tâm hồn và sức sống của con tim. Ngày qua ngày cứ thế trôi, ta quên mất rằng mình đang "Sống"...

Chỉ mong mỏi một ngày được bình yên cũng khó đến thế sao?

© Anh Tuấn - blogradio.vn




Xem video Khi lạc bước hãy lặng thầm suy nghĩ, nhiều việc trên đời đâu đáng phải bận tâm.

Kỳ thực thứ đáng thương nhất trên đời này là những gì mình muốn đã không còn tồn tại hoặc không thể làm được nữa Vậy nên điều quan trọng là bản thân sống thật an nhiên, hạnh phúc khổ đau chung quy cũng chỉ là một sự chọn lựa. Định mệnh chỉ là thứ dối lừa cho sự từ bỏ chọn lựa của bản thân

Sài Gòn những ngày mưu dài đằng đẵng, quấn mình trên giường nhâm nhi ly cà phê nóng nghe một bảnh nhạc buồn và đọc một cuốn sách yêu thích. Có những ngày êm đềm như thế hẳn là đã trở thành động lực ghê gớm lắm cho những ngày tất bật lo toan, Ít nhất điều tôi biết được rằng mặt trời cũng có lúc mệt mệt mỏi vì chiếu sáng chứ không riêng gì mình mệt mỏi đâu.

Hôm nay tôi đọc những trang cuối cùng của Chân Hoàn truyện. Câu chuyện dài mang một màu ảm đạm u ám. Đã có lúc tôi muốn dừng lại ở một đoạn nào đó thật đẹp vì tôi biết chắc kết thúc sẽ là một câu chuyện buồn và chắc hẳn nó cũng sẽ gây nhiều ám ảnh trong tôi. Ấy vậy mà tôi vẫn đọc, vẫn vẫn cố chấp đến trang cuối cùng để rồi khi tắt điện gấp sách tôi thở dài mệt mỏi.

Tôi vấn luôn thế vẫn luôn cố chấp đến đáng thương, vẫn luôn cố hữu với nỗi buồn. Còn nhớ đoạn cuối của Chân Hoàn truyện trước khi qua đời vua Ung Chính nói rằng "Giang sơn này sắp là của nàng rồi".

Chân Hoàn trở lời ung chính. Thiếp cần giang sơn này làm gì chứ, thứ thiếp muốn đã không còn trên đời này nữa rồi.

Kỳ thực thứ đáng thương nhất trên đời này là những gì mình muốn đã không còn tồn tại hoặc không thể làm được nữa. Đã bao lâu rồi những tháng ngày thanh xuân bạn và tôi không đưa ra một quyết định của riêng mình. Đã bao ngày của tuổi trẻ bạn đã không một lần thôi, sống buông lơi, mặc kệ thời gian trôi. Đã bao lâu rồi không sống cho chính mình, để bây giờ có những thứ không biến thành hình hài mang chữ giá như

Cái cảm giác đau đớn và bất lực khi biết bản thân chẳng thể thay đổi điều gì mình mong muốn như chính việc phải ngước mặt lên trời để nước mắt không rơi. Cố gắng để bản thân không gục ngã và yếu đuối. Chính thế chính là cảm giác đơn độc một mình chống chọi với bão tố, một mình mang hết bản năng bản thân mà chiến đấu. Một mình đơn phương chiến đấu với từng ngày mệt mỏi không chút ngừng nghỉ. Những ngày chiến đấu đến cạn kiệt sức lực, cuộn tròn mình trong bóng đêm khóc rưng rức. Rồi mỗi sáng bản thân tự ngẩng cao đầu "chẳng sao đâu nếu bản thân thua 1 2 lần".

Vậy là lại bước tiếp, cuộc đời và thời gian cũng chẳng vì bạn mà thương hoa tiếc ngọc. Nhưng rồi thì sao nó cũng chỉ khiến tôi biết thêm rẳng chẳng thể cố gắng cho những điều bản thân mong muốn, đáng thương vẫn là đáng thương, cái thay đổi chỉ là thời gian khiến chúng ta ta chấp nhận nhưng tổn thương và xoa dịu đi những nỗi đau. Nhưng điều cần làm là cứ mạnh mẽ mà tin rằng rồi ngày mai sẽ ổn thôi giông bão nào rồi cũng phải nhường cho ngày nắng đẹp trong xanh, phải nắm trong tay vận mệnh của chính mình. Tương lai chính là những trạm đỗ, sự lựa chọn của bạn chính là điểm dừng duy nhất không thể quay đầu. Nếu không quyết đoán, chỉ có thể bỏ lỡ hoặc quanh quẩn trong hành trình của chính mình. Khi ấy, cuộc sống sẽ chỉ còn là bi kịch!Một thân thể không đau, một tinh thần không loạn,hạnh phúcđích thực của con người chỉ có bấy nhiêu thôi.

Thật ra cuộc sống mỗi người là do chính người ta lựa chọn nó. Bản thân cố hữu giữ những thức nhọc nhẳn, cố chấp với nỗi buồn, rồi chẳng một lần can đảm từ bỏ đi những tháng ngày chiến đấu, chẳng đủ can đảm để từ bỏ những nỗi buồn, chẳng một lần gắn kết đời với nụ cười ngân ngô.

Chính vì bản thân có quá nhiều điều ràng buộc và chi phối. Càng trưởng thành chúng ta lại càng nhận ra rằng bản thân mỗi người đang trở thành những con người khác.Lo lắng nhiều hơn, phiền lòng nhiều hơn, còn đâu những niềm vui an yên ngày thơ bé, Sự khắc nghiệp của cuộc đời bắt đầu khiến chúng ta phải khước từ ước mơ, khước từ những mong muốn của bản thân để ép mình mau lớn. Mỗi lần vấp ngã, trái tim lại chan sạn đi một ít. Mỗi lần tổn thương bản thân lại cơ hồ cứng rắn hơn. Mỗi lần đau khổ tâm hồn lại khô khan và sợ yêu thương hơn. Mọi sự lựa chọn cũng chính vì thế mà bắt đầu trở thành áp lực.

Vậy nên điều quan trọng là bản thân sống thật an nhiên, hạnh phúc khổ đau chung quy cũng chỉ là một sự chọn lựa. Định mệnh chỉ là thứ dối lừa cho sự từ bỏ chọn lựa của bản thân. Hãy tin rằng có hôm nay sẽ luôn có ngày mai, và hãy để cuộc đời mình là những tháng ngày trong xanh như màu trời đã qua giông bão.

NGƯỜI ĐÃ CHIA SẺ

Video liên quan

Chủ Đề