Lần mắc lỗi khiến thày cô giáo buồn

Trong cuộc sống không có ai là hoàn hảo, không có ai là chưa từng mắc sai lầm, nhưng sai lầm là để chúng ta sửa chữa và là cơ hội để chúng ta phát triển hơn đúng không nào? Dưới đây là bài văn mẫu về: Viết đoạn văn kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn.

Mục lục bài viết

Mở bài: Bối cảnh diễn ra sự việc

Thân bài:

– Sự việc mở đầu:

Sau khi đi học về, ăn uống xong xuôi, tôi định lên phòng học bài để chuẩn bị cho bài kiểm tra Vật lý ngày mai.

Bạn hàng xóm rủ tôi đi chơi điện tử – một trò chơi mà tôi rất mê – tôi bỏ đi ngay, định chơi một lúc rồi quay lại học bài.

– Diễn biến chính của sự việc:

Trò chơi vui đến nỗi tôi về nhà khá muộn.

Tôi bị bố mắng: đi học về không lo học mà đi chơi [may mà bố không biết là tôi chơi điện tử, không thì tôi được một trận đòn mất]. Bố bảo tôi quay lại học bài để chuẩn bị cho tiết kiểm tra ngày mai.

Tôi lí nhí xin lỗi bố rồi vội vã trở về phòng. Khi tôi đi ngang qua phòng của anh trai tôi, tôi đang xem chương trình truyền hình “The Dark Knight”. Tại sao lại có nhiều điều thú vị như vậy? Tôi nên làm gì? “Cứ xem một chút rồi học hỏi thêm” – tôi tự trấn an mình.

Bộ phim kết thúc khá muộn, mắt tôi nheo lại. Tôi ngủ ngon lành cho đến sáng.

Tôi tỉnh dậy và uể oải chạy vào lớp.

Tiết đầu tiên là thời gian làm bài kiểm tra môn Vật lý. Cả lớp im lặng vì ai cũng bận làm bài.

Tôi vô cùng bối rối. Điều gì sẽ xảy ra nếu đầu óc cứ trống rỗng không một từ? Có một khoảng trống chế giễu trong đầu tôi và cây gậy trong tay cha tôi. – Nào, đánh liều đi. Tôi mở sách bài tập và sách giáo khoa. Mờ mặt vừa chép bài vừa canh chừng cô giáo

Đúng là “Thiên bất dung gian”. Tôi đang chăm chỉ chép bài thì cô giáo xuất hiện. Tôi nhanh chóng gấp sách lại và đặt chúng lên bàn. Cô gọi tôi dậy. Cả lớp quay lại nhìn tôi. Tôi ngay lập tức phủ nhận, nhưng trước những lời chân thành của cô ấy, tôi đã cúi đầu xin lỗi. Mặt tôi nóng bừng, tôi rất xấu hổ.

– Kết thúc câu chuyện:

Cô bảo tôi xuống phòng giám thị viết bản kiểm điểm.

Tôi vô cùng ân hận, xin lỗi em và hứa sẽ không bao giờ tái phạm.

Bố tôi đã tha thứ cho tôi và khuyên tôi nên học hành chăm chỉ và thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình.

Kết bài: bài học rút ra sau sự việc đó, nhận thức và hành động.

2. Bài văn kể về một lần phạm sai lầm khiến thầy cô giáo phải buồn:

Hai tuần trước, tôi đã phạm một sai lầm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là lần tôi mở sách chép bài trong khi làm bài kiểm tra khiến cô giáo chủ nhiệm rất khó chịu.

Đêm trước ngày thi, tôi nhìn thời khóa biểu và biết rằng ngày mai sẽ chẳng có việc gì để làm, chỉ học thuộc lòng, kiểm tra và xem lại tất cả các bài tập viết. Tôi đưa nhưng vì hôm đó mải mê chơi game mà quên học.

Sáng hôm sau đến lớp, tôi rất ngạc nhiên khi nghe cô giáo nói: “Ôn lại các âm tiết để kiểm tra nhé các em!”. Tôi toát mồ hôi ướt cả trán. Tôi không biết phải làm gì, để hoàn thành khóa học trong năm phút. Vì sợ bị điểm kém và bị cha mẹ la mắng. Sau một hồi bối rối, cô giáo bắt đầu đọc câu hỏi. Ngay sau khi giáo viên đọc xong, học sinh tập trung làm bài tập. Và tôi đã trở lại. Tôi quay lại hỏi nhưng không ai chỉ. Tôi đánh bạo lấy cuốn vở trong ngăn bàn ra xem tài liệu, chép bài cho đến khi hết giờ, cô giáo yêu cầu cả lớp nộp bài.

Nộp bài xong, mọi người cứ hỏi tôi có làm được không, tôi chỉ cười một mình vì biết mình sẽ không sai và sẽ cao nhất lớp. Khi thầy nhờ chú đọc điểm để chú ghi vào sổ điểm, tôi tự tin đứng dậy nói với cô “thưa cô, mười ạ”. Cả lớp cổ vũ cho tôi, cô giáo mỉm cười và nói: “Em đã làm rất tốt!”

Lúc đó tôi cảm thấy rất vui, học xong là chạy về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cũng khen tôi hát hay, tôi hãnh diện lắm nhưng không hiểu sao đêm đó tôi lại trằn trọc không ngủ được. Chỉ là tôi cảm thấy tôi đối với giáo viên chủ nhiệm không chân thành, điểm mười không xứng. Vấn đề không phải là tôi thực sự đã tự mình làm điều đó, chỉ là tôi đã sao chép nó. Tôi cứ suy nghĩ mà không biết phải làm sao

Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm xin lỗi cô rối rít vì tội đạo văn trong giờ kiểm tra. Nghe xong, cô giáo không nói gì, chỉ sửa điểm trong sổ điểm. Nhưng tôi biết trong lòng anh ấy rất buồn cho tôi. Tôi đã xin lỗi cô giáo nhiều lần và cô đã tha thứ cho tôi lần này.

Qua sự việc này, tôi muốn nhắn nhủ đến mọi người rằng: “Chúng ta cần phải biết sống trung thực để không làm mất lòng những người xung quanh”.

3. Viết một đoạn văn kể về một lần phạm sai lầm khiến thầy cô giáo phải buồn:

Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều mắc nhiều sai lầm, nhưng có những sai lầm không bao giờ quên. Giờ đây, mỗi khi nghĩ đến cô giáo dạy văn lớp bảy của mình, tôi lại thấy nhói lòng vì đã cư xử thô lỗ với cô.

Tôi là đứa trẻ bất hạnh nhất thế giới – đó là điều tôi luôn nghĩ về mình. Mẹ tôi sinh ra tôi, nhưng tôi không có cha. Từ nhỏ, tôi luôn bị mọi người xung quanh coi thường, chế giễu vì là “thằng con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con chơi với tôi. Tôi sống như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy ai tốt và yêu thương mình như mẹ. Mẹ con tôi sống côi cút không người thân trong sự khinh thường của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, con người thật xấu xa và độc ác – ngoại trừ người mẹ nhân hậu mà tôi hết lòng yêu thương và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn thờ ơ, lãnh đạm với mọi người xung quanh.

Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong tiết học văn, tiết học hôm nay là bài văn nghị luận. Cô giáo giảng chủ đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lý lẽ và ví dụ gần gũi, cụ thể và thiết thực để cho chúng tôi thấy đây là lòng tốt của người Việt Nam chúng ta. Sau khi giảng xong, cô cho cả lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn lên nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên hỏi: “Toàn, sao em không làm bài mà để trống? Em không hiểu bài? Em không hiểu chỗ nào em lại giảng bài?”

Phản ứng của tôi quá bất ngờ khiến cả lớp tròn mắt ngạc nhiên. Tôi nghển cổ trả lời cô ấy: “Em không làm vì em không muốn, không phải vì em không hiểu. Tất cả chỉ là dối trá và bịa đặt, trên đời này không có lòng trắc ẩn đâu con người.” Tôi nói mà không biết mình đang nói gì, có lẽ những điều tôi kìm nén bấy lâu nay lại bùng phát, cả lớp đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên về phía tôi, còn cô giáo thì tái mặt, tôi nhìn thấy cô. Cô run lên vì tức giận. Không nói một lời, nhưng nhanh chóng bước ra khỏi lớp, tôi biết bạn đang tức giận phải không? Tôi hơi xin lỗi vì đã thô lỗ với cô ấy, nhưng tôi không cảm thấy có lỗi, lớp trưởng nhẹ nhàng đến gần tôi: “Tại sao bạn lại có thái độ rất thô lỗ? Đi xin lỗi cô ấy đi!” Tôi giận dữ nói: “Tôi không sai. Tôi không có lỗi!”

Sau sự việc trên, tôi đã nghĩ mình sẽ bị đuổi học hoặc ít nhất là mời bố mẹ. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Sau giờ làm việc, cô ấy gọi tôi lên để gặp riêng. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách nặng nề. Tôi bước vào phòng cô giáo, cô ngồi đó với vẻ mặt buồn bã. Nước mắt trào ra trong đôi mắt đen láy của cô. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không mắng mỏ mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy suy nghĩ của mình là sai. Cô gần gũi và giúp đỡ tôi, cô ấy luôn quan tâm và yêu thương tôi. Tôi rất xin lỗi. Tôi khiêm tốn xin lỗi cô ấy. Cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói: “Thật tốt khi em hiểu và không mất niềm tin vào những người như vậy! cô không giận em đâu.” Mặc dù cô ấy nói vậy, tôi vẫn cảm thấy có lỗi vì đã thô lỗ với cô ấy.

Tôi biết ơn vì cô ấy đã dạy cho tôi một bài học về lòng rộng lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin vào nhân loại.

4. Bài kể một lần phạm lỗi sai khiến thầy cô giáo phải buồn đạt điểm cao nhất:

Có ai mà chưa từng mắc sai lầm, tôi cũng từng như thế, cũng đã phạm phải những sai lầm để khiến thầy cô giáo phải buồn phiền vì mình. Lúc đó tôi còn là một cậu học sinh vừa học hết lớp bảy.

Lúc ấy với trái tim nhiệt huyết của một cậu học sinh vừa chập chững bước vào cấp 2, tôi luôn đam mê trở thành nhà thiết kế thời trang. Và rồi, ước mơ đã cứ lớn dần trong tôi và tôi quyết định xin mẹ cho tôi đi học ở nhà cô Dương – một cô giáo có kinh nghiệm và đã nghỉ hưu. Khuôn mặt điềm tĩnh, dịu dàng của mẹ khiến tôi luôn có cảm giác mẹ chính là mẹ của mình. Tóc cô ấy màu trắng. Cô luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người nên mọi người xung quanh đều yêu quý cô.

Khi đó, tôi thường kiêu ngạo, tự phụ với mọi người vì tôi nghĩ mình giỏi hơn mọi người. Tôi luôn tự cao với khả năng của mình, cho rằng bài làm của tôi đã quá xuất sắc. Vì thế ngay từ bài tập lần đầu tiên của cô giao cho tôi, tôi đã làm qua loa cho xong chuyện và tin tưởng rằng mình sẽ được 10 điểm một cách đơn giản. Thế nhưng sự thật là bài đó, cô chỉ chấm tôi 6 điểm, điều này khiến tôi vô hối hận. Nhưng không ngờ, mẹ cô không những không trách mắng mà chỉ khuyên: “Lần sau con hãy cố gắng hơn nhé!”

Từ khi nghe cô khuyên bảo, tôi cũng đã có ý thức nhìn nhận lại bản thân của mình. Ngày hôm đó, trở về nhà tôi đã cố gắng kiểm điểm lại thái độ của mình với chính ước mơ của mình và cả với chính cô. Bây giờ tôi lên lớp với một thái độ tràn đầy nhiệt huyết và đam mê. Lúc đó , cô vui hơn và say mê với công việc hơn, cô cũng dạy tôi đức tính kiên nhẫn và thành công.

Dù chỉ học với cô trong những tháng hè nhưng cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ những kinh nghiệm quý báu mà còn là những bài học cuộc sống để tôi noi theo sau này. Từ khi học với cô, tôi trở nên biết suy nghĩ hơn, trưởng thành hơn, quyết đoán hơn, kiên trì hơn. Tôi dường như đã trưởng thành, trút bỏ được lớp vỏ kiêu ngạo, tự cao tự đại. Tôi rất biết ơn cô.

Tôi vô cùng biết ơn cô ấy. Bây giờ, nếu tôi có thể nói chuyện với cô ấy, tôi sẽ nói những gì tôi thực sự muốn nói: “Cảm ơn cô rất nhiều vì đã dạy em những điều tốt đẹp và giúp em đi đúng hướng. Em yêu cô rất nhiều, thưa cô.”

Chủ Đề