Viết bài văn tôi thấy mình đã khôn lớn

Trẻ con thì lúc nào cũng mơ mộng nhanh chóng được trở thành người lớn. Làm người lớn thật thích, không phải đi học, lại chẳng phải nghe theo lời ai. Mẹ tôi nói rằng trưởng thành là một quá trình dài và luôn bắt đầu từ bước chân nhỏ nhất. Dưới đây là một kỉ niệm mà tôi thấy mình đã khôn lớn.

Hôm ấy như thường lệ, sau giờ tan học tôi vui vẻ đạp xe về nhà. Mẹ tôi là một đầu bếp siêu đẳng, vì thế tôi chẳng bao giờ phải động tay phụ nấu nướng. Đi học về chỉ việc vứt cặp sách xuống, tắm rửa và ngồi vào bàn chén luôn. Trên đường về, nghĩ đến những món ngon của mẹ mà cái bụng của tôi bất giác réo ùng ục.

Nhưng vừa đến cửa nhà, tôi đã thấy lạ. Căn nhà im lìm tối. Tôi bước vào phòng và thấy mẹ đang thiêm thiếp ngủ. Sờ lên trán mẹ, nóng ran. Tôi hốt hoảng lay mẹ dậy, nhưng mẹ chỉ thều thào rằng mẹ mệt quá, để yên cho mẹ nghỉ. Chẳng biết vì sao đầu óc tôi bỗng sáng suốt lạ thường. Tôi nghĩ ngay đến bát cháo trứng mẹ hay nấu cho tôi mỗi lần tôi ốm sốt. Nghĩ là làm, tôi quyết định món đầu tiên tôi nấu sẽ là cháo trứng cho mẹ.

Tôi thấy mình đã khôn lớn đoạn tiếp theo

Thế nhưng… Trứng ở đâu nhỉ? Nấu bao nhiêu nước, bao nhiêu gạo là vừa? Tôi loay hoay, rồi bốc đại một nắm gạo bỏ vào nồi. Lần đầu nấu, nồi cháo đặc quánh vì thiếu nước. Tôi hốt hoảng một tay đổ thêm nước, một tay khuấy liên tục sợ cháy nồi. Lòng thầm cầu mong món này không đến mức dở tệ để mẹ còn nuốt được. Chắc mẹ đói lắm rồi.

Tham khảo thêm bài viết tả về mẹ.

Cuối cùng thì nồi cháo trứng “tuyệt hảo” của tôi cũng đã xong. Đỡ mẹ dậy đút cho mẹ từng muỗng, tôi cứ lo rằng mẹ ăn không ngon miệng. Thế nhưng mẹ đã ăn được cả chén, lại còn khen cháo tôi nấu ngon cơ. Ôi nở hết cả mũi! Sau đó tôi lấy nước cho mẹ uống thuốc, chườm khăn và để mẹ nghỉ. Bố tôi đi làm về còn bất ngờ lắm vì bố không nghĩ rằng tôi có thể… nấu ăn!

Hôm sau mẹ khỏi bệnh. Mẹ khen tôi đã lớn rồi, đã biết chăm sóc cho người khác. Tôi thấy mình đã khôn lớn, ít nhất có thể xoay sở được để nấu một nồi cháo đàng hoàng. Tôi sẽ cố gắng đặt những viên gạch vững chắc đầu tiên cho hành trình trưởng thành của mình.

Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố cảng Hải Phòng. Cuộc đời học sinh đã trôi qua những năm tháng dào dạt niềm vui và sức sống của tuổi thơ. Tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Tôi đã bước sang tuổi 14. Tôi đã có những suy nghĩ và tình cảm của riêng mình.

Quảng cáo

Giờ đây, tôi không còn bướng bỉnh như hồi thơ bé, tôi có đủ hiểu biết để nhận thức cái nào đúng, cái nào sai, thế nào là tốt đẹp, thế nào là xấu xa. Tôi đã trở thành một thiếu nữ, với mái tóc dài đen mượt chứ không còn mang mái tóc cắt ngắn tủn ngủn khi đến trường như con trai nữa. Quả thực thời gian đã làm cho con người ta thay đổi, biến đổi. Tôi đã cảm nhận được điều đó bằng chính sự khác biệt của tôi ngày xưa và tôi bây giờ.

Cũng chính nhờ thời gian và sự giáo dục của gia đình, của nhà trường, tôi đã bỏ được những tật xấu, thói quen xấu; tôi đã rèn luyện cho bản thân mình tính chu đáo, nền nếp và tinh tế hơn trong cuộc sống hằng ngày. Tôi cũng phải cảm ơn thời gian vì nó đã mang đến cho tôi những người bạn - những người luôn chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với tôi, an ủi động viên tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Tôi cũng tự biết đặt ra cho bản thân mình những câu hỏi “tại sao?”, “đúng hay sai?”, “nên hay không nên?” khi tôi nhìn thấy, nghe thấy một cái gì, một điều gì mới lạ, nhất là những khi tiếp nhận bài giảng của các thầy, cô giáo.

Tôi biết chế ngự tình cảm, kín đáo hơn, tinh tế hơn, không bộc lộ một cách trực tiếp, sôi nổi như hồi còn bé nữa: ôm chầm lấy bố, mẹ khi bố mẹ đi làm về, hay hôn lên má người khác để biểu lộ tình thương yêu, quý mến. Tôi yêu mẹ bằng cách giúp đỡ mẹ công việc nhà như rửa bát, nấu cơm, quét nhà, lau nhà, giặt quần áo. Với bố, tôi dọn phòng làm việc cho bố, hay đấm lưng cho bố khi bố mệt. Khi có khách đến nhà, tôi biết chào hỏi vồn vã, giúp bố mẹ pha trà, tiếp khách.

Những năm học lớp năm, lớp sáu, tôi và đứa em luôn tranh giành, cãi cọ nhau từ các việc nhỏ nhất, nhưng bây giờ, tôi biết nêu cao tư cách người chị, lúc nào cũng nhường nhịn, chiều chuộng em. Có quà ngon, có bánh kẹo, có những đồ chơi dẹp, tôi đều dành tất cả cho em. Thấy em cười là tôi vô cùng sung sướng, hạnh phúc.

Ở trường, ở lớp, tôi gương mẫu trong học tập, thực hiện đúng những điều thầy cô giáo dạy bảo. Mỗi lần được thầy cô giáo khen, cặp mắt tôi sáng lên, lòng tôi rung động, hồi hộp. Tôi khiêm tốn, giản dị, chan hòa với các bạn nên được các bạn quý mến, thương yêu. Tôi cảm thấy sung sướng vì mình lớn lên trong vòng tay yêu thương, quý mến và tin cậy của bạn bè, của thầy cô giáo. Bố mẹ khen tôi hiền hậu, chăm ngoan và học giỏi.

Có lúc, tôi muốn trở về với tuổi thơ trong sáng của mình ngày còn học tiểu học, ngày còn nằm trong lòng bà, nghe bà kể chuyện cổ tích. Nhưng, tôi cũng rất muốn lớn lên để trở thành một con người có ích cho gia đình và xã hội. Lá mỗi ngày thêm tươi xanh, hoa mỗi ngày thêm rực rỡ trong những tháng ngày mùa xuân. Và tôi cũng cảm thấy mình đã khôn lớn dần theo năm tháng, theo mùa xuân cuộc đời.

Nguyễn Thị Mỹ Linh - lớp 8 Thành phố Hải Phòng

Loigiaihay.com

Chủ Đề