Công chúa nhỏ Review

Bản mình đọc của Nhã Nam xuất bản. Bìa sách khá đẹp, hình công chúa nhỏ mặc váy xanh sẫm khá sang chảnh. Trong sách có vài trang minh họa, nhìn xưa xưa. Tuy nhiên mình thấy khổ sách hơi hơi không phù hợp vì nó hơi to & dài. Giá thể là cỡ bình thường nhìn sẽ nhuốm màu cổ tích hơn.
Dịch giả mình cũng không nhớ tên nhưng dịch khá nuột. Tuy vậy bạn ấy dịch Sara là Nó, nghe có vẻ hơi đường phố một chút. Mình thích dịch là Em, vì thực ra Sara là một cô bé dễ thương, đáng yêu và lịch thiệp. Nghe Nó cứ sao sao ấy :))

Đây là một câu chuyện cổ tích về một nàng công chúa nhỏ, một nàng công chúa dù không còn là công chúa cũng vẫn giả vờ là công chúa để sống tốt với những người xung quanh. Sara Crewe vốn là một công chúa nhỏ, mồ côi Mẹ & được bảo bọc bởi người Cha giàu có là đại úy Ralph Crewe. Đại Úy chi nhiều tiền làm con gái mình vui và đảm bảo em có mọi thứ em muốn. Sara được gửi đến trường nội trú Nữ của cô Minchin – một bà giáo khô khan ích kỷ và đầy tính toán nhưng luôn tỏ ra thân thiện trước mặt phụ huynh học sinh. Trong hoàn cảnh ấy, dù được nuông chiều hết mực, được ở phòng riêng và có những bộ váy áo diêm dúa đắt tiền cùng nhiều đồ chơi thượng hạng nhưng Sara không hề tỏ ra hợm hĩnh, thậm chí em sống rất chan hòa với bạn học, luôn lễ phép với thầy cô và thực tế là em có những suy nghĩ hết sức chín chắn, những câu nói hóm hỉnh ở tuổi lên 7.
Qua nhiều năm sống ở trường của cô Minchin, Sara đã được hầu hết bạn bè yêu quý và kết thân với Becky – một em gái mồ côi và làm đầy tớ ở trường.
Vào đúng ngày sinh nhật thứ 11 của mình, Sara nhận được tin dữ là Cha mình đã qua đời, toàn bộ tài sản cũng tiêu tán, mỏ kim cương cũng thành mây khói. Cô Minchin rất giận dữ với tin tức này vì điều ấy đồng nghĩa với việc người cha đã chết của Sara không thể chi trả số tiền cô đã ứng trước để tổ chức tiệc sinh nhật lộng lẫy cùng váy áo đã mua cho Sara.
Sara từ một cô công chúa nhỏ trở thành đứa bé mồ côi, không còn xu dính túi và gánh một khoản nợ kếch xù.
Tuy thế, những tưởng Sara sẽ sụp đổ nhưng thái độ của em lại rất bình tĩnh, đón nhận & bình thản chấp nhận làm đầy tớ để chi trả cho cô Minchin. Cũng bởi vì em đã hứa với Cha là sẽ chịu đựng. Em đã chịu đựng nỗi nhớ Cha, nhớ Ấn Độ và giờ đây là chịu đựng hoàn cảnh khó khăn này. Theo mình thì đây không chỉ là tác phẩm cho thiếu nhi mà nó còn xứng đáng là một tác phẩm để những người lớn nhìn vào và học hỏi.
Chúng ta sống quá ích kỷ, coi trọng vật chất và xem thường những người không có của cải như mình mà quên đi rằng điều quan trọng nhất chính là phẩm chất tốt đẹp của mỗi người. Không phải ai cũng là những công chúa, những hoàng tử hay ông vua bà chúa nhưng chúng ta có thể giả vờ, có thể hành xử “Như Thể” chúng ta là như vậy.
Một trong những cá tính hay ho nữa của Sara chính là em Nghĩ ra & Bịa ra mọi chuyện theo hướng tốt đẹp nhất. Cô bé này khi ở hoàn cảnh khó khăn nhất cũng tự kiến thiết ra một viễn cảnh tươi sáng để tin vào đó. Ví dụ như khi Lottie đến thăm căn phòng gác mái ẩm thấp, đầy chuột nhắt của Sara, em đã biện hộ rằng ở đây em được ngắm ánh mặt trời đầu tiên, được nhìn thấy những vì sao lấp lánh và được tự do trong thế giới riêng cùng Emily – con búp bê xinh đẹp mà Sara đã hiểu rõ trước cả khi mua nó. Mình thích Sara chỉ bởi những điều này. Trí tưởng tượng và tính cách lạc quan đó thật tuyệt vời ý :))
Ở một khía cạnh nào đó, có thể vẫn hơi AQ nhưng mình cho rằng đó cũng là một loại năng lực. Con người ta cần phải hướng về phía trước, về mặt trời, về những điều tốt đẹp nên tài năng “nhìn ra điểm tốt trong điều xấu” mình cho là rất hiếm gặp :))

Sara có hàng xóm mới. Ngôi nhà sát bên trường học mới có chủ: Tôn ông bị bệnh mới hồi phục, một gia nhân người Ấn Độ và gia đình bạn bè của họ (gia đình mà Sara vẫn gặp họ đi qua và em yêu mến gọi họ là Gia đình Lớn). Một câu chuyện mới về họ được mở ra. Không còn gì bí mật nữa, Tôn ông nhà bên luôn khắc khoải tìm cho được đứa bé con của bạn cũ của mình & người cha của Gia đình Lớn đang nỗ lực giúp ông. Đứa bé không phải ai khác chính là Sara. Điều trớ trêu là Tôn ông sau khi bị bệnh não thì suy giảm trí nhớ và thực sự không biết bạn mình – Đại Úy Ralph đã gửi con gái ở đâu và đứa bé ấy tên là gì?
Sara – với bản tính thánh thiện & thương người thường xuyên thấy Tôn ông ngồi ủ rũ qua cửa kính và em thầm lo cho ông, thầm cầu nguyện cho ông luôn khỏe và vui vẻ.
Vào một đêm khi mở cửa phòng áp mái, Sara gặp người hầu Ấn Độ hàng xóm và vui vẻ nói chuyện với anh này bằng tiếng Ấn. Sau đó vì cảm mến & thương Sara chịu khổ, hàng đêm người hầu Ấn Độ vẫn leo sang gác mái của Sara và nghe được những câu chuyện do em thì thầm với chú chuột nhỏ, với bốn bức tường và với mấy cô bạn thân..
Cảm mến Sara và những câu chuyện nhỏ của em, anh người hầu trong lúc chăm sóc Tôn ông đã kể lại cho ông nghe những mong ước nhỏ nhoi đó và họ cùng nhau làm vài điều kỳ diệu cho Sara.
Qua cửa sổ của gác mái, anh bạn người phương Đông nhỏ nhắn & khéo léo đã trang trí lại căn gác mái cho Sara và mang đến đó những món ăn ngon lành, giúp em sưởi ấm những ngày giá rét, khiến em hồng hào xinh đẹp hơn và thêm phần tự tin hơn với những bộ váy diêm dúa được gửi trực tiếp về trường.
Một ngày, khi con khỉ của anh bạn Ấn Độ chui qua gác mái, Sara bế nó sang nhà Tôn ông và cũng đúng lúc đó thì người Cha của Gia Đình Lớn trở về sau chuyến tìm kiếm với tin buồn là không thấy được đứa bé kia. Tình cờ Sara cũng tới nhà Tôn ông vào thời điểm đó và đã gọi tên anh người hầu là sababb (hoặc một từ na ná thể để chỉ người hầu theo tiếng Ấn – mình không nhớ rõ từ này). Ngạc nhiên vì cô bé biết từ đó, Tôn ông hỏi thêm Sara, từ đó câu chuyện về việc em sinh ra ở Ấn Độ, có người cha quân nhân được kể lại & Tôn ông đó đã vui mừng khôn xiết khi gặp lại Sara. Điều kỳ diệu và trớ trêu là em bé ở ngay phía bên kia bức tường.. 🙂
Kết thúc chuyện, Sara quay lại 1 tiệm bánh mỳ mà bác bán bánh tốt bụng đã bán cho em 6 cái bánh. Bà bán bánh vẫn nhớ Sara vì đây là cô bé đói đến muốn xỉu nhưng vẫn nhường 5 cái bánh cho đứa bé ăn mày ngồi đó. Bà bán bánh đã nhận đứa trẻ ăn mày đó về làm việc & từ nay bà sẽ rất vui lòng được làm bánh, đứa bé giúp việc kia cũng sẽ rất vui khi được mang bánh đi phát cho những em bé lang thang ở khắp Luân Đôn..

Một câu chuyện đơn giản, ly kỳ và rất đẹp, phù hợp cho trẻ con, cho người lớn và cả những người già 🙂
Đọc và củng cố thêm niềm tin, từ nay mình phải luôn cư xử như thể mình là nữ hoàng, phải cư xử tương xứng với phẩm giá nữa 🙂

Điều hướng bài viết