Mẹ của các con ở đâu

Bởi Tr_n K_ Trung

Giới thiệu về cuốn sách này

Page 2

Bởi Tr_n K_ Trung

Giới thiệu về cuốn sách này

Đánh giá: 9.5/10 từ 2 lượt

Tình trạng: đã hoàn thành
Thể loại: ngôn tình, hiện đại, cưới trước yêu sau, 2S, có bảo bảo.
Cp chính: Tô Mộc Di, Du Khải Trạch Ngày khai hố:13/9/2019
Ngày lấp hố:08/01/2020 Quyển thứ 2 trong hệ liệt Tiên Sinh

Văn án

Một bản hợp đồng, hai người không có tình cảm lại kết hôn cùng nhau.Nhưng rõ ràng kì hạn là một năm sau đó mới đường ai nấy đi, thế mà mới qua hai tháng, anh lại đề nghị ly dị.Cô có lý do riêng, không chấp nhận,Thì ra, cô mang thai, vì thế hai vợ chồng vẫn tiếp tục đồng sàng dị mộng.Gần đến tháng sinh, lại có chuyện xảy ra, khiến cô không màng mọi lời giải thích, mang theo bụng lớn mà rời đi.Còn anh, lúc này anh dường như đã nhận ra mình có chút tình cảm với cô, còn có đứa bé anh mong đợi nữa, anh thề phải đem cô trở về!- -----Tiểu kịch trường---- - Bảo bảo, mẹ con ở đâu? Anh vừa ôm đứa nhỏ hai tuổi trong tay, vừa lấy xe hơi đồ chơi ra dụ dỗ.Anh biết rõ, bé thích nhất là xe hơi đồ chơi. Đúng thật là vậy, Đậu Đậu bàn tay ngắn ngủn,mập mạp chụp lấy đồ chơi, miệng bi bô nói chuyện. - Mẹ trốn trong tủ.

Vị nào đó ở trong tủ: "..." Đậu Đậu, con chết chắc rồi!

Truy Thê: Bảo Bảo, Mẹ Con Ở Đâu?

Tại ngôi biệt thự nằm trong khu Thuận Thiên - khu vực có giá đất cao nhất thành phố S - thành phố lớn nhất của nước G. Khu Thuận Thiên này hầu như là nơi sinh sống của các đại gia lắm tiền, các ngôi sao ca sĩ nổi tiếng, và hơn hết là nơi ở của bộ tứ tiên sinh nổi tiếng của thành phố S. Lúc này, Du Khải Trạch - một trong bốn vị tiên sinh nổi tiếng kia đang ngồi trên ghế sofa, đối diện với anh là một cô gái xinh đẹp đang ngồi đọc tạp chí. Anh cất giọng, giọng nói của anh vang lên phá tan bầu không khí yên lặng. - Chúng ta ly hôn đi! Tô Mộc Di - cô vợ mà Du Khải Trạch vừa kết hôn hai tháng trước. Trước lời đề nghị của anh, Mộc Di vẫn tiếp tục đọc tạp chí, cô vừa đọc vừa nhàn nhạt trả lời. - Tại sao chứ? Hợp đồng vẫn chưa chấm dứt cơ mà. - Nhưng cô ấy về rồi, tôi không muốn cô ấy phải buồn. Mộc Di buồn cười, thả quyển tạp chí trên tay xuống, cô cười lạnh nhạt mắt nhìn thẳng vào người mà cô gọi là chồng ở phía đối diện. - Anh yêu cô ấy đến vậy à, thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng tôi cũng sẽ không ly hôn, anh đừng mơ tưởng nữa. Nói rồi cô liền đứng dậy đi lên lầu mặc kệ anh vẫn ngồi ở dưới phòng khách tức tối. Cô và anh kết hôn đã được hai tháng, thật ra cũng không phải xuất phát từ tình yêu, cả hai chỉ vì mục đích của bản thân nên mới lập ra một hợp đồng hôn nhân dài một năm. Anh cần một cô vợ để ăn nói với gia đình, còn cô thì cần tiền. Hiện tại anh quyết định chấm dứt hợp đồng với lý do người tình quay về, anh xem cô là gì chứ, muốn kết hôn liền kết hôn, muốn ly hôn liền ly hôn à? Thử hỏi có ai vừa lấy chồng hai tháng đã ly hôn? Mọi người xung quanh sẽ bàn tán về cô thế nào chứ? Hai ngày sauTại phòng khách của biệt thự, Khải Trạch đứng đối diện với Mộc Di. Trên tay cô lần này là một cốc cafe bốc khói nghi ngút. - Mộc Di, ly hôn đi. Vẫn là câu nói đó, hai ngày nay cô đã bị anh làm phiền muốn chết. Mộc Di đến cả liếc cũng không thèm liếc anh một cái, vừa thưởng thức cafe vừa nhàn nhạt nói. - Khải Trạch anh phiền thật đấy, không phải tôi đã nói rồi sao, không ly hôn là không ly hôn. Khi nào hợp đồng hết hạn chúng ta sẽ ly hôn. Khải Trạch tức giận đến đỏ mặt. Khuôn mặt đẹp trai của anh đỏ lên trông vô cùng đáng yêu. - Tô Mộc Di, cô đừng quá đáng. Cô cần tiền tôi liền cho cô, phí vi phạm hợp đồng tôi cũng sẽ trả. Cô còn không vừa ý chổ nào chứ? Mộc Di liền bỏ cốc cafe trên tay xuống, nhìn anh đang tức giận trừng mắt nhìn cô. Nghe được anh nói câu này, đầu Mộc Di cũng muốn bốc hoả. Tên chết tiệt, có tiền thì giỏi lắm sao? - Anh xem Tô Mộc Di tôi là gì chứ? Đúng là tôi cần tiền, nhưng đó chỉ là lúc trước, còn hiện tại tôi không cần nữa. Cái tôi cần chính là mặt mũi, là danh dự của một người con gái! Nói rồi cô liền đứng lên đi ra ngoài, nhưng ngay lập tức liền trở lại. - Xe của tôi đâu? Khải Trạch lúc này không quan tâm, bước ngang qua cô đi ra ngoài. Anh không tin anh không có cách trị cô. Mộc Di nắm tay áo anh lôi lại. - Du Khải Trạch, anh đem xe tôi đi đâu rồi! - Xe cô ư? Hình như tôi đem nó đi bán phế liệu rồi- nói rồi liền gạt tay cô, đi đến bên xe mình rồi lên xe đi mất. Cô nghe vậy lửa giận liền càng thêm sôi trào, xe cô chính là loại siêu xe mới nhất, anh ta một mạch liền đem nó đi bán phế liệu. Được, được lắm, Mộc Di liền đem điện thoại gọi đi. - Tiểu Ngãi, nơi này của chị có một số chậu cây cảnh muốn bán, em nhanh tới mua đi. Cô cất điện thoại, mỉm cười vui vẻ. Hắn bán xe của cô thì cô không biết bán cây của hắn sau. Cô muốn xem ai là người chịu thua trước! Một tuần sauLần trước, sau khi hai người khai chiến được hai hôm thì một số đồ vật yêu thích của cả hai trong nhà liền cất cánh bay mất. Mặc dù vô cùng tiếc nuối nhưng cả hai vẫn tiếp tục khai chiến. Hôm nay, cô vừa quyết định ra đòn hiểm, xem xem anh ta ly hôn với cô bằng cách nào. - Khải Trạch tôi có thai rồi. Cô vừa nói xong, ly nước trên tay anh liền rơi xuống vỡ tan nát. Anh với cô kết hôn với nhau ngoài trừ tình cảm là giả thì các việc còn lại của vợ chồng nên làm thì đều làm thật. Quan hệ ân ái cũng là hàng thật giá thật. - Tô Mộc Di cô lại làm sao vậy, việc này cũng đem ra đùa được. Cô đừng lừa tôi, mỗi lần chúng ta quan hệ tôi đều dùng đồ bảo hộ. Cô mỉm cười gian manh. - Anh biết dùng đồ bảo hộ thì tôi không biết làm thủng nó sao. Anh đừng quên, đồ bảo hộ của anh đều để ở chỗ tôi. - Không ngờ cô lại là loại người này.

- Anh nói vậy là sai rồi, chỉ là tôi thông minh mà thôi. Tôi biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay, nên đã chuẩn bị trước. Lần này tôi xem anh ly hôn với tôi bằng cách nào!

Mẹ ở đâu, nhà của con ở đó. Chúng ta đừng để con rời xa vòng tay của mình với ý nghĩ rằng, ở nơi đó dù không có mẹ nhưng con sẽ có cuộc sống tốt hơn. Làm gì có nơi nào tốt hơn nhà của mẹ? Làm gì có cuộc sống nào tốt hơn cuộc sống có mẹ, phải vậy không?

  • Người đàn ông đem lòng ngoại tình gái lạ, rồi bỏ chạy trong lúc vợ và bồ nhí đánh ghen nhau có giá bao nhiêu?
  • Phụ nữ, dù chọn mình là bông hoa nào, hãy cứ rực rỡ nhất trong thời điểm ấy

Tôi là một người mẹ có hai con nhỏ. Hằng ngày đọc tin tức bé này bị xâm hại, bé kia bị bạo hành, tôi vừa xót xa cho chúng - những đứa trẻ đang tuổi thơ ngây, vừa rất lo lắng. Trước kia, tôi vẫn nghĩ những câu chuyện đau lòng như vậy ở đâu đó rất xa xôi. Cho đến khi những câu chuyện đen tối như bé gái 11 tuổi bị chính ông nội xâm hại vừa được phát hiện và chuyện bé gái 4 tuổi tử vong ít lâu sau khi được bố gửi ở gia đình nhà bạn thân, tôi mới giật mình nhìn lại: Hóa ra, nguy hiểm luôn rình rập ở xung quanh các con, chỉ cần một chút lơ là, chúng ta vô tình có thể trao con vào tay quỷ dữ.

Chỉ là 15 phút buổi trưa ba mẹ để con thoải mái chạy ra ngoài chơi, chỉ là vài chục phút ba mẹ nhờ bác hàng xóm trông con giùm, chỉ là vài phút mẹ chưa kịp tan ca nên nhờ bác bảo vệ ở trường ngó chừng hộ… Thật đau lòng khi khoảng thời gian ngắn ngủi ấy lại trở thành cơn ác mộng kinh hoàng của con.

Con bị đe dọa rằng nếu nói ra với bất kì ai, con sẽ bị đánh cho đến chết. Con cứ nghĩ rằng im lặng là an toàn và âm thầm chịu đau đớn một mình. Đến khi vụ việc bị phanh phui thì con đã bị tổn thất lớn về tinh thần và thể xác, cả một khoảng ký ức đen tối và hãi hùng sẽ đeo bám con cho đến hết phần đời còn lại.

Một người mẹ đã kiên quyết làm đơn tố cáo bố chồng mong đòi lại công bằng cho đứa con gái bé bỏng. Một người mẹ khác đau đớn đến tột cùng khi nhận lại xác con từ tay bạn thân của chồng, chị chắc chắn sẽ hối hận đến suốt cuộc đời. Tôi hiểu nỗi đau của những người mẹ ấy. Chỉ vì cuộc sống khó khăn mà không thể ở cùng con, chỉ vì luôn tin rằng con đang có một cuộc sống tốt hơn cuộc sống mẹ có thể đem lại; chỉ vì đinh ninh rằng con đang ở bên cạnh những người yêu thương con.

Có ai ngờ nguy hiểm lại đến từ những người thân thiết với con đến như vậy. Mẹ biết trách ai bây giờ? Mẹ chỉ biết trách mình vô tâm, trách mình chủ quan, trách mình đã chọn sinh ra con trong khi không cho con được một cuộc sống tốt.

Một người mẹ đón con về với mình với hy vọng sẽ giúp con xoa dịu những tổn thương mà ông nội bé gây ra. Một người mẹ khác bất hạnh hơn, chị đã vĩnh viễn mất đi đứa con của mình. Nỗi đau ấy, bất cứ ai đã và đang làm mẹ đều có thể thấu hiểu.

Tôi luôn tin rằng, các bà mẹ luôn có một sức mạnh phi thường. Họ có thể chịu đựng những cơn đau xé ruột xé gan lúc sinh con chỉ mong được nhìn thấy con mình sinh ra khoẻ mạnh. Họ có thể trở lại công việc rất nhanh sau khi sinh, để kiếm tiền lo cho con một cuộc sống đầy đủ. Họ có thể chịu đựng một ông chồng rượu chè, vũ phu vì họ thấy chồng thương con, chỉ cần chồng thương con, họ có thể chịu đựng được hết mọi tủi hờn.

Con cái là "ngân hàng sức mạnh" nhưng cũng chính là điểm yếu của mẹ. Họ mất ăn mất ngủ vì con ốm sốt triền miên, họ xót xa khi con nghịch dại để tay chân trầy xước rớm máu, và họ sẽ phát điên lên nếu biết con mình đang bị bạo hành hay xâm hại.

Có rất nhiềucliptrẻ bị bạo hành được chia sẻ tràn lan trên mạng xã hội, nhưng tôi chưa một lần có đủ can đảm để xem hết. Tôi luôn lo sợ rằng, biết đâu, một ngày nào đó, con mình cũng sẽ bị đối xử như vậy. Tôi luôn trò chuyện cùng con để đảm bảo rằng con không giấu tôi một bí mật khủng khiếp nào đấy. Tôi để ý mọi người xung quanh con, chỉ để đảm bảo rằng con mình đang được an toàn.

Nhưng tôi vẫn cho rằng như thế là chưa đủ. Tôi và rất nhiều những người mẹ khác cần phải cần tinh mắt hơn, cần nhạy cảm hơn, thậm chí là cần gia tăng sự hoài nghi lẫn sự ghê gớm.

Các mẹ ạ, chúng ta đã dành quá nhiều thời gian và tâm trí để lo lắng về dinh dưỡng cho con, về chương trình học của con, về quần áo tóc tai của con. Có bao nhiêu người trong chúng ta lo lắng về nguy hiểm đang rình rập con ở ngoài kia và thậm chí là ngay trong nhà mình? Ngay cả ở nơi an toàn nhất, ở bên cạnh những người tưởng chừng như đáng tin cậy nhất, con vẫn có thể bị hại vào bất cứ lúc nào.

Tiếng kêu cứu yếu ớt của con chưa chắc đã tới kịp với chúng ta, vì chúng ta chủ quan hoặc chúng ta mải lo kiếm sống. Đến khi con phải chịu quá nhiều tổn thương, chúng ta mới nhận ra: Một bữa ăn ngon, một ngôi trường tốt, một bộ quần áo thơm tho đã chẳng thể cứu vãn cho một cuộc xâm hại hay nạn bạo hành rồi. Đến khi chúng ta đau đớn nhận ra sự an toàn của con mới là tất cả thì cũng đã quá muộn màng.

Nếu được lựa chọn, tôi tin rằng, không có người mẹ nào lại lựa chọn rời xa con mình. Nếu buộc phải rời xa con mình, thì với các mẹ, đó cũng là một quyết định đầy đau đớn. Nhưng các mẹ ạ, chúng ta không được phép buông tay con mình cho tới khi con đủ cứng cáp và trưởng thành. Với sự nhạy cảm của một người mẹ, chúng ta có thể bảo vệ con tốt hơn bất cứ ai.

Mẹ ở đâu, nhà của con ở đó. Chúng ta đừng để con rời xa vòng tay của mình với ý nghĩ rằng, ở nơi đó dù không có mẹ nhưng con sẽ có cuộc sống tốt hơn. Làm gì có nơi nào tốt hơn nhà của mẹ? Làm gì có cuộc sống nào tốt hơn cuộc sống có mẹ, phải vậy không?

* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả.

Người mẹ đau đớn làm đơn tố cáo ông nội hiếp dâm con gái 11 tuổi: "Lúc hỏi, con bé khờ khạo nói bị ông ấy làm đau"

Video liên quan

Chủ Đề