Nỗi đau lớn nhất của con người là gì năm 2024

Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch HĐND thôi việc theo nguyện vọng; điều động, chỉ định Giám đốc Sở giữ chức vụ mới

Chính Phủ

2 giờ2 liên quan

Anh không ủng hộ Nga và Ukraine thỏa thuận

1 giờ1493 liên quan

Vụ chồng sát hại vợ con vì trầm cảm ở Thủ Đức: 3 giờ phẫu thuật để cứu bé trai

9 phút5 liên quan

Sức khỏe cháu bé trong vụ tổng giám đốc nghi sát hại vợ con rồi tự tử

19 phút5 liên quan

ICBM hạt nhân nguy hiểm nhất trực chiến, đối phương có run sợ?

2 giờ1 liên quan

Bộ Công an ra thông báo liên quan giai đoạn 2 vụ Tập đoàn Vạn Thịnh Phát

1 giờ7 liên quan

Tháp tài chính 108 tầng: Phương án của hãng kiến trúc Skidmore, Owings & Merrill [Hoa Kỳ] chinh phục Hội đồng thi tuyển

41 phút1 liên quan

Bí thư Tỉnh ủy Đắk Nông chỉ đạo làm rõ vụ điều chuyển cán bộ khi đang bị thanh tra

2 giờ1 liên quan

Pep Guardiola ôm đầu ngã ngửa khi Son Heung-min bỏ lỡ cơ hội vàng

1 giờ18 liên quan

Bộ Y tế phạt một công ty hơn 11 tỉ đồng do dùng chất cấm sản xuất thực phẩm chức năng

14 phút

Chỉ 4 tài xế vượt tốc độ, công ty vận tải có thể bị thu hồi giấy phép kinh doanh

15 phút357 liên quan

Giá vàng 15/5: Vàng SJC, vàng nhẫn cùng 'lao dốc' sau phiên đấu thầu

2 giờ6183 liên quan

Từng ô nhiễm không khí nhất thế giới, Trung Quốc thoát 'bảng tử thần' nhờ đâu?

1 giờ1 liên quan

Vụ nhà xưởng trái phép ở Sơn Động: Tỉnh 'nóng', huyện 'lạnh'

1 giờ

Bán đấu giá bộ sưu tập đồng hồ của 'huyền thoại F1' Michael Schumacher

37 phút2 liên quan

Trân trọng đóng góp của Giáo hội Phật giáo Việt Nam

18 phút

Tuyệt vọng, mệt mỏi, dày vò, chán nản... Nhiều, nhưng tôi sẽ chỉ nói về điều làm nên mọi nguồn cơn đau khổ của chúng ta, chúng tôi, bạn.

Sự bất lực.

......

Bất lực là gì? Một câu đơn giản thôi, là không làm gì được.

Hình dung thế này, một điều nhẹ nhàng nhất [theo Moka], là không thể ngăn cản cái chết đến với mình, theo hoàn cảnh tiêu cực lẫn tích cực. Như đối với một người sắp chết, và đối với một người chục năm sau mới chết đi.

Mọi thứ muốn nắm giữ lấy, đều không cách nào có thể ở lại.

Vì sao tôi nói bất lực là ngọn nguồn mọi đau khổ? Có người muốn chết vì đau khổ, có người muốn buông xuôi vì tuyệt vọng, có người muốn kết thúc vì chán nản. Lý do ư, bởi vì họ chẳng thể làm được gì, và cũng không đủ sức để làm gì cả..

Thì sao? Thì gameover chứ sao.

Người khuyết tật không thể hoạt động như người bình thường, họ trầm cảm và tự ti, họ bất lực. Người thất nghiệp không thể có việc làm, không kiếm được tiền, họ bất lực. Người không xinh đẹp, họ không có nhiều quyền lợi, họ không có điều kiện tu sửa, họ bất lực. Người không thông minh, họ bị gia đình và xã hội áp lực, họ không thể giỏi hơn, họ bất lực.

Rất nhiều, nhưng đây mới chỉ là những trường hợp có thể giải quyết.

Nhiều người sẽ nói, ôi dời, chẳng có gì to tát.

Ừ thì nó không quá to tát, nhưng chỉ không quá to tát ở những trường hợp có thể giải quyết. Còn những cái không thể giải quyết thì sao?

Ví dụ như xuất thân, quá khứ, thời gian, lòng người....

Bất lực đáng sợ.

Nó đáng sợ khi nó dồn ép con người vào một con đường tâm lý đau khổ: Cô độc.

It is not alone, it's lonely.

Con người đã không thể làm được gì, chỉ có duy nhất một điểm tựa tinh thần là sự thấu hiểu và niềm động viên. Chính những yếu tố ấy sẽ giúp mỗi người đứng lên, cảm giác vẫn có người cần mình, mình vẫn có thể làm được [như sửa chữa lỗi lầm, cố gắng đi lên...].

Tuyệt vời biết bao, con người quả là động vật cảm tính nhất.

Thế còn, không thì sao?

Bị dồn đường cùng, không ai ở bên, chết không nhắm mắt.

Đó là khi bạn nói rằng bản thân quá mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, người thân nói "Tao cả ngày làm việc vất vả, đi như thoi lói mà còn chưa kêu ca, mày kêu cái gì?", " Mày bi quan quá, ngoài kia cả đống đứa còn khổ hơn mày, mày còn sướng chán", " Cuộc đời còn dài, mày còn trẻ sao lại than vãn nhiều thế".

Nói thật, tôi đếch cần quan tâm đến người ta abc như thế nào, bản thân đang đau khổ lấy đâu hơi mà quan tâm người khác sống sao? Đời còn dài còn đẹp, chẳng lẽ tôi không thể kêu ca tí cho đỡ mệt sao? Chỉ là cho đỡ mệt thôi mà,chỉ cần an ủi thôi, có tự sát đâu.

Đúng vậy, chỉ cần an ủi một chút thôi mà.

Cậu bạn mặt không được đẹp, lại còn rất nhiều mụn. Cậu không có điều kiện để chăm sóc bản thân, không được ăn mặc đầy đủ, người người dè bỉu, khinh thường. Biết sao được, con người có khả năng xem tướng rất kì diệu. Về nhà kể lể với mẹ [ Nó không có bạn, à trừ tôi], mẹ nó gắt "Mày thấy mẹ mày chưa đủ khổ hả con".

Thấy chứ, nhưng chỉ cần một lời an ủi thôi mà, có tự sát đâu.

Bạn tôi [lại bạn], bị trầm cảm. Cô ấy luôn nhận được ánh mắt hiếu kì lẫn thương hại của người khác. Người ta nói, lại là người ta, sao mày không sống tốt hơn? Sống tốt hơn là sai à? Sao mày không làm ba mẹ bớt lo? Sao mày....? Sao mày....?

Đơn giản thôi, bởi bản thân cô ấy cũng bất lực với bản thân, cô ấy muốn trở nên tốt hơn, nhưng mà cô ấy luôn coi bản thân như một cái gì đó kinh khủng, bảo sao tốt được. Cứ thế, chẳng giải quyết được gì, và cô ấy tự sát.

Đôi khi, ước muốn trở nên tốt đẹp hơn lại kéo chúng ta xuống sâu hơn vào vũng bùn tăm tối. Ước muốn được người khác quan tâm, được người khác ghi nhận, được người khác tự hào, được người khác yêu mến, muốn người khác được vui vẻ; rồi quên bẵng đi một người đáng lý ra cần được mình lắng nghe và yêu thương hơn tất cả. Bản ngã cái tôi.

Không biết là tốt hay là xấu nữa.

Khi bất lực như vậy, chẳng ai thấu hiểu. Chỉ có thể khóc, chỉ có thể đánh vào cái gì đó để xả giận, chỉ có thể gào lên, chỉ có thể làm tổn thương chính mình, rồi thầm nhủ không sao cả không sao cả, sẽ tốt thôi. Sau cơn mưa trời lại sáng, không sao đâu....

Và hàng ngàn lần như thế nữa, chợt nghĩ: Hay chết quách cho rồi, sẽ không có những điều này tồn tại, và mình sẽ không phải chịu đựng nữa thôi mà.

Chết.

Khi đến một giới hạn nào đó, chết là sự giải thoát tuyệt vời.

Có người nói " Sao nó lại muốn chết chứ? Chẳng phải bình thường nó vẫn ổn sao? Vẫn làm việc và ăn ngủ bình thường đó thôi! Đôi khi cũng có lúc giận dỗi nhưng nó đâu có đáng kể gì."

Không có nỗi đau nào là lớn nhỏ, là không đáng để tâm. Vết thương luôn luôn hiện diện, nó có thể lành sẹo và như thế mãi mãi, hoặc là tiếp tục bị đâm rách, vết thương mới thành cũ, cho đến khi hoàn toàn không còn một mảnh.

Chủ Đề