Alice ở xứ sở trong gương Review

“Alice ! Chuyện trẻ con sao mà ngây ngô
Bàn tay ai dịu dàng đưa đẩy
Khẽ chạm vào trong những giấc mơ
Dẫu mai sau trong muôn vàn kí ức
Những diệu kì như hoa đã tàn phai
Thì vẫn nhớ hoa hái nơi đất lạ “

“-This is impossible !
– Only if you think it is !”

Từ bé , t đã rất thích phim Alice , vì màu sắc mà câu chuyện mang lại vừa thần kì vừa kì lạ. ” Alice ở xứ sở diệu kì – Alice ở xứ sở trong gương” do Lewis carrol xuất bản năm 1865 và phần hai ra đời năm 1871 đã được tái bản rất nhiều lần, nhiều bản và cắt bớt đi . Tròn 12 chương và lời tác giả và 289 trang. Nhưng nội dung thì vẫn đầy đủ chi tiết và hình ảnh ngày càng đẹp hơn. Bản em mua là bản 2016 của Lê Thị Oanh dịch. Và nhân vật mà t thích nhất là Alice và Mad Hatter [Hatta ] . Alice là một đứa trẻ đáng yêu và ngây thơ,  đuổi theo chú thỏ rơi xuống hang sâu, cô đã vô tình tìm ra thế giới mà không ai biết tới – Wonderland.

“There is a place on earth. A land full of wonder, mystery and danger! Some say, to survive it, you need to as mad as a Hatter . Which, luckily, I am ”

Những tình huống mà Alice trải qua mang đậm chất thần bí nhưng bản thân cô được miêu tả là ” rất bình tĩnh thay vì phải ngạc nhiên “. Việc cô ăn bánh và uống thứ nước kì lạ để thu nhỏ bản thân chui vừa qua cánh cửa, đến việc cô gặp Hatta và ” buổi tiệc trà không bao giờ chấm dứt “và cả việc cô bị nhầm lẫn là một ” cỏ dại ” trong vườn hoa to lớn. Thật ra xem qua sách rồi, em mới nhận ra phim hoạt hình và phim do Tim Burton đạo diễn lại khác hoàn toàn so với nguyên bản, hoạt hình chỉ kể đơn giản về một cô bé ngủ quên rồi tỉnh dậy thấy chú thỏ mắt hồng, phim do người đóng lại kể về việc Alice đã đánh bại Jabberwock. Còn ở sách thì lại nói đến hành trình của cô bé qua từng thời kì một, gặp Hậu đỏ và Hậu trắng, thỏ mang đồng hồ, anh em sinh đôi và sâu xanh. Mạch truyện rất liên kết và dễ hiểu, cũng không phân tách ra như phim ở hai phần ” wonderland ” và ‘ Looking glass”. Alice mang đến một cảm giác quen thuộc, gần như luôn tò mò với mọi thứ và không hề sợ hãi, cô cứ từng bước từng bước một đi quanh Wonderland, tìm ra mình, chỉ có chi tiết Alice ngày càng quên đi tên mình và mình ở đâu, khi Muỗi hỏi Alice ở khu rừng ” Chắc chắn cô không muốn quên đi tên mình đâu nhỉ ” . Cô bé đã nhanh chóng trả lời ” Ồ không đâu, chắc chắn là tôi không muốn thế ! – Sẽ bị gọi là ” cô bé kia ” như người giúp việc mất ” . Mối lo lắng của Alice thật đáng yêu, cô ngây thơ giải thích mọi thứ chỉ với những suy nghĩ đơn giản trong đầu ” bị gọi là cô bé kia “, nhưng thực sự, không ai lại muốn tên mình bị lãng quên đi mất, ta là ai. Và do thế, cô đã ngần ngại không bước tiếp vào khu rừng vì Muỗi nói ” khu rừng này đều không có tên “, cô sợ rằng chính mình cũng sẽ như thế . Việc cô nhầm lẩn ” London là thủ đô của Paris, Paris là thủ đô của Rome ” và hoảng hốt khi nhận mình ” mình biến thành Mabel mất rồi, ôi không ! Mình thì biết tất cả còn nó thì, ôi dào! nó chẳng biết gì mấy !”. Một Alice luôn có tỏ ra mình ” lớn ” hơn thông minh hơn các đứa trẻ cùng tuổi khác đang bối rối với chính tri thức của mình.

Trong “Xứ diệu kì ” còn có rất nhiều nhân vật khác, họ đều mang vẻ lạ lùng và thần bí, như việc suốt tập truyện hầu như lúc nào cũng xuất hiện rất nhiều bài thơ và câu thơ, hay thậm chí là bài hát. Mà phân nửa đều bị lược bỏ đi khi được chuyển thể thành phim. Chỉ khi đọc sách, em mới nhân ra được sự hài hước và trẻ con của Hatta, Thỏ tiệc trà, Hải Cẩu, Vua Đỏ, Vua trắng, Nữ bá tước , Humty Dumpty , Tweedledee, ….

Tweedledee có một bài thơ ” rất dài ” nói về việc Mooc tỏ vẻ thương tiếc cho đám sò nhỏ bị ông ăn thịt và ông thợ mộc tin lời dịu ngọt của Mooc:

[trích đoạn đầu Mooc nói tiếc thương cho biển]

” Con Mooc và ông thợ mộc

tay nắm tay cùng dạo ven bờ
bỗng dừng lại, nước mắt hòa với cát
“biển đẹp nhường này sao cát lại ở đây
Cứ chồng chất mà không ai thu dọn
biển cả ơi người thật đáng thương
nếu có bảy nàng tiên xinh đẹp
suốt nửa năm dọn cát không ngơi
thì biển sẽ sạch quang vì cát không còn nữa
Ông có tin không ,ông thợ mộc già ?
….”

Ban đầu cô bé chỉ là một người tò mò chạy theo chú thỏ trắng ngã xuống hang sâu, dần dần, cô trở nên thích thú và tìm hiểu về Wonderland, cô được Hậu Trắng đưa đi dạo vòng quanh vườn và nói ” Thỉnh thoảng trước giờ ăn sáng, ta lại tin vào sáu điều không thể xảy ra ” khi Alice thốt lên ” Người ta không thể tin vào những điều không có thật !” . Suy nghĩ về câu nói trên, khi ta tin tưởng một điều gì đó, thì không gì là không thể cả, mặc dù Hậu Trắng cứ hấp ta hấp tấp nhưng từng câu mà bà nói ra, đều có một hàm ý rất sâu sắc troong đó.

“The only way to achieve the impossible is to believe that it’s possible ”

“I can’t go bach to yesterday because I was a different person then ”

Xuyên cả quyển sách đều là những ý nghĩa đáng nhớ, dạy cho con người về sự tưởng tượng, ước mơ và niềm vui trong cuộc sống bé nhỏ. Vì quá nhàm chám mà cô bé mới chạy đi khỏi gốc cây chị mình đang đọc sách, mọi người ở xứ diệu kì đều có gì đó không bình thường như thế giới Alice, nhưng họ đều vô tư vô lo, mang trong mình một niềm vui trẻ con đến kì lạ.Như Lewis đã viết ở cuối sách, nhiều người bảo ông đã pha trộn sự u ám buồn tủi với quá nhiều rực rỡ tươi vui, vì đằng sau quyển sách, còn có một ý nghĩa khác. Nhưng Alice in the wonderland, là dàng tặng cho trẻ con, những đứa con của thiên sứ, những người có thể cất giọng cười ngay cả khi ” lăn vèo trên đống cỏ khô “, Ông viết nên Alice là để tạo cho mọi người niềm vui và sự thanh thản, ông muốn truyền đến mọi người rằng ” Tôi không tin rằng Chúa lại chia cuộc đời chúng ta thành hai nửa : một mang bộ mặt nghiêm trang và ngày chủ nhật và nửa kia , vào những ngày khác trong tuần, lại hoàn toàn khác ” Mọi câu nói của Hatta, hay Hậu đỏ hậu trắng, đều vô cùng nghiêm túc, song lại chẳng có ý nghĩa gì cả, ta không thể phân biệt được họ đang đùa hay thật lòng khó chịu và rồi Alice lại là người chịu trách nhiệm ” trả lời ” cho những câu hỏi đó. Nhưng chính yếu tố đó, t lại thấy rất thú vị , đặc biệt, con người không cần phải nghiêm túc ở tất cả khía cạnh trong cuộc sống, đôi lúc, ta nên thử thả người ra mà sống như ở ” Xứ thần tiên ” . Alice ” lạc ” vào xứ thần tiên đều là khi chán nản hay mệt mỏi, chi tiết phần I cô đã chạy theo thỏ , phần II lại ôm Kitty mèo con của mình ngủ mà bước vào thế giới trong gương lần thứ hai. Truyện kết thúc với việc dự tiệc của ba vị ” hoàng hậu “, bao gồm cả cô bé với chiếc vương miện bằng vàng và cây gậy , nhưng hai người kia lại không tốt bụng để Alice đụng vào thức ăn chút nào. Alice tức giận và giật mạnh tấm khăn trải bàn, nhấc hậu đỏ lên và lắc , cho tới khi ” càng lắc, Hậu đỏ càng béo ra , tròn hơn, ngắn hơn và mềm hơn “, hóa ra đó là chú mèo . Điều đặc biệt ở phần cuối truyện là chương 10 chỉ vỏn vẹn 6 dòng và chương 11 chỉ có một dòng duy nhất.

Cuối sách còn có lời tâm sự của chính Lewis Carroll với ” lời chúc mừng giáng sinh của cô tiên gửi tới một cô bé ” … Thật sự rất đáng yêu. t đã xem Alice rất lâu về trước, và chưa bao giờ, t ngừng thích cô, một con người thông minh lại tò mò, tuy cố tỏ vẻ ra mình là ” người lớn ” nhưng lại vô cùng trẻ con.

Chủ Đề