Huyền bách bảo có tốt không

Bách Bảo Miêu tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, cổ họng đau rát như có ngọn lửa thiêu đốt nhắc nhở nàng mau chóng lấy lại ý thức.

Tiếng chuông gió trúc va vào nhau kêu lộc cộc, mùi thịt thơm phức vờn quanh chóp mũi. Bách Bảo Miêu bật dậy, căn phòng nhỏ chỉ có một mình nàng và một con cáo lông trắng muốt. Cáo nhỏ tuy rằng bị thương nhưng vẫn rất hoạt bát, thấy nàng tỉnh bèn nhảy vào lòng kêu nũng nịu.

Bách Bảo Miêu vuốt ve bộ lông thú mềm mại, thầm cảm tạ trời đất đại nạn không chết. Nàng nhớ trước khi mất ý thức có trông thấy Thẩm Ngưu Huỳnh, nếu vận mạng không đến nỗi nào, có lẽ đây là một nơi an toàn.

"Bách cô nương tỉnh rồi sao? Thân thể không có gì đáng ngại chứ?"

Cự Linh bê khay thuốc mới sắc tiến vào, tuy rằng miệng cười nhưng Bách Bảo Miêu có thể nhìn ra hai mắt hắn trũng xuống giống hệt gấu trúc.

"Còn tưởng hai người chết rồi, hại bổn cô nương lo lắng không đủ tiền mai táng."

"..."

Bách cô nương độc mồm độc miệng Cự Linh nào lạ gì, nhưng hắn biết nàng tâm địa lương thiện, bằng không lúc đó cũng chẳng rỗi hơi đứng chắn kiếm cho hắn, chịu khổ cùng hắn và Thẩm tỷ tỷ suốt nửa tháng.

Bách Bảo Miêu miễn cưỡng cầm bát thuốc lên nhấp thử "Đắng quá, huynh đệ đây có thù hằn gì với ta sao?"

Cự Linh cười "Thuốc đắng dã tật."

Ngoài miệng chê bai nhưng nàng vẫn cố nuốt xuống bằng hết. Cự Linh chờ Bách Bảo Miêu uống xong thuốc thì đưa cho nàng một viên cam thảo.

Bách Bảo Miêu ấn đầu hắn "Tiểu tử này học đâu mấy chiêu dụ dỗ con gái nhà lành thế? Thẩm Chấp Sự biết không đó?"

Cự Linh ngại ngùng cúi thấp đầu, vành tai sớm đã đỏ lựng hệt gấc chín. Bách Bảo Miêu cười nói "Không trêu nữa, xem ngươi thẹn thùng kìa."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài sân, nơi này phong cảnh hữu tình, cây cối bao quanh tựa hồ một chiếc lồng cực đại, ngước mắt có thể thấy vòm trời xanh biếc.

Cự Linh nhanh nhẹn chạy lại giúp đỡ Thẩm Ngưu Huỳnh và tu hành hành giả dáng dấp gầy gò dọn một bàn thức ăn thịnh soạn, so với Khải quốc quanh năm ăn uống trong nhà thì phong cách thưởng thức ẩm thực 'ngoài trời' mới lạ này thu hút Bách Bảo Miêu hơn nhiều. Nàng 'oa' một tiếng, lập tức sà vào động đũa.

Mọi người biết Bách cô nương nhịn đói mấy ngày nay nên cũng không ngăn cản.

"Cá này... so với Ngự Hồng trong cung ngon gấp trăm lần. Còn cái này, cái này nữa!" Bách Bảo Miêu hai mắt phát sáng "Cự Linh, ta nói ngươi vào cung làm ngự trù đảm bảo tiền đồ vô lượng."

Nói rồi thuận tay vớ bình rượu trên bàn định bụng uống cho tròn vị, Cự Linh đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng giữ tay nàng ngăn cản "Bách cô nương, cái này không uống được."

"Tại sao không được? Tiểu huynh đệ coi thường tửu lượng của ta sao?"

"Bách cô nương uống rượu Bạch Mai, Cửu thúc biết được sẽ giận dỗi cả ngày đó." Thẩm Ngưu Huỳnh mỉm cười bổ sung.

Bách Bảo Miêu vừa nghe hai tiếng 'Cửu thúc' liền giật mình, vất vả nửa tháng rốt cuộc cũng xuống được Dược cốc, cơ hội phát tài gần ngay trước mắt, chỉ hận không thể ngay tức khắc leo lên bàn lắc lư nhảy múa.

"Cửu Huyền Sư?! Chủ nhân Dược cốc?" Bách Bảo Miêu kích động đập bàn đứng dậy.

Hoả linh chi giá ngàn lượng.

Là ngàn lượng đó!

"Tuy rằng người nguyện chết dưới chân ta nhiều vô số, nhưng nha đầu ngươi cũng nên thu liễm lại." Cửu Huyền Sư một thân bạch y nhàn nhã đi tới, đoạt bình rượu từ tay nàng ngửa cổ uống, rượu chảy xuống yết hầu rung động, mắt phượng khép hờ đánh giá vẻ mặt tham lam vô sỉ của nàng, cười nhạt "Xấu thế này, đúng là xúc phạm thị giác."

Bách Bảo Miêu nhất thời không tiêu hoá nổi phát ngôn làm quen đầy thân thiện, nam tử soái khí bức người, mồm miệng sắc bén này là Cửu thúc trong miệng Thẩm Ngưu Huỳnh?

Khoan đã, năm xưa gia gia nàng ghi nợ hoả linh chi với Cửu Huyền Sư chỉ mới lên mười, hiện giờ mắt mờ chân chậm, mà người này trông vẫn trẻ trung phơi phới...

"Thẩm Chấp Sự." Bách Bảo Miêu giơ tay bóp trán "Ý ngươi... Vị này là Cửu Huyền Sư đáng tuổi gia gia của gia gia nhà ta?"

Thẩm Ngưu Huỳnh gật đầu.

Con người chỉ cần sống lâu thêm một chút, không chuyện quái quỷ gì không thể thấy, không người kì dị nào không thể gặp. Bách Bảo Miêu rốt cuộc cũng có ngày lĩnh ngộ đạo lý này "Cửu... Cửu thúc có thể tặng tiểu bối ít đào tiên hay không? Gia gia ở nhà tuổi cao sức yếu, tiểu bối lo lắng vô cùng."

Cửu Huyền Sư mặc nhiên xem đây là lời khen, cúi đầu nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu qua bình rượu, hài lòng hướng Thẩm Ngưu Huỳnh bày tỏ quan điểm "Đừng nói Cửu thúc nhà ngươi sống ẩn dật không có phiền não, nhan sắc chính là một loại phiền não."

Thẩm Ngưu Huỳnh kéo hắn ngồi xuống, lại chủ động gắp thức ăn đầy bát, lôi kéo sự chú ý của hắn sang chuyện ăn uống. Cửu thúc nhà nàng cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất một cái không tốt là tự luyến, tự luyến đến độ thiên hạ đệ nhất, chọc nàng quanh năm nhức đầu.

Cửu Huyền Sư tuy rằng không quá yêu thích Cự Linh, nhưng khó lòng phủ nhận trù nghệ của tiểu tử này rất hợp khẩu vị, trong đầu hắn bỗng nhiên nảy ra chủ ý muốn bồi dưỡng mầm non.

"Chiều nay con tính đưa Cự Linh đi bái kiến Thần Quan, dù sao tin tức sớm đã truyền đến tai Quan phòng rồi." Thẩm Ngưu Huỳnh nói.

Quan phòng và Giả phòng Mộc điện nhiều năm mâu thuẫn, nếu như bọn họ tiếp tục để tân Thần Quan ở dưới Dược cốc e rằng sẽ khiến Thần Quan khó xử.

Cự Linh chú ý bàn tay Thẩm Ngưu Huỳnh khẽ run, hắn gắp cho nàng ít thức ăn vẫn không thấy nàng phản ứng. Cửu Huyền Sư cũng phát giác được, im lặng giây lát mới nói.

"Đi sớm về sớm. Tiểu tử này tay nghề đúng ý Cửu thúc, không được để nó lại Quan phòng đâu đấy."

Bách Bảo Miêu cảm nhận được bầu không khí có chút kì quái nhưng cụ thể ở đâu thì không rõ. Cửu Huyền Sư đảo mắt ném cho nàng ánh nhìn đầy ẩn ý, nàng ngơ ngẩn "Hả?" một tiếng, hắn liền buông đũa, kéo nàng rời khỏi bàn ăn.

"Không phải muốn ngắt hoa Tiềm sao? Mau đi."

Đợi Bách Bảo Miêu, Cửu Huyền Sư cùng tu hành giả khuất dạng, Thẩm Ngưu Huỳnh mới nặng nề nhả ra một ngụm khí nóng. Hoả độc dồn lên hai mắt mỗi lần phát tác, lần sau đều nghiêm trọng hơn lần trước.

Cự Linh chú ý từng chi tiết nhỏ trên mặt Thẩm Ngưu Huỳnh, lo lắng cầm tay nàng "Thẩm tỷ tỷ đợi ta, ta đi gọi Cửu thúc về."

"Không được!" Thẩm Ngưu Huỳnh cảm thấy trước mắt vạn vật hoá hư không, rất nóng, đột nhiên sợ hãi siết chặt tay Cự Linh "Đừng đi, một lát nữa sẽ không sao."

Cự Linh phát hiện, thì ra Thẩm tỷ tỷ vân đạm phong khinh cũng sẽ có lúc bất đắc dĩ, cũng sẽ sợ hãi.

"Ta ở đây." Hắn nhẹ giọng trấn an nàng "Ta đưa tỷ vào nhà nghỉ ngơi."

...

Một đường đến hồ nước, tu hành giả nọ thuật lại chi tiết chuyện xảy ra vào đêm hôm trước cho Bách Bảo Miêu. Nàng bất bình kéo tay áo Cửu Huyền Sư nói "Tiền bối thật sự mặc kệ Thẩm Chấp Sự hỏng mắt sao?"

"Có nhân ắt có quả, Thẩm nha đầu tự mình chuốc lấy, vậy ta thành toàn cho nó." Cửu Huyền Sư nhẹ bẫng đáp, biểu tình lạnh nhạt này khiến kẻ bao đồng như Bách Bảo Miêu hết sức bất mãn.

"Còn nói cái gì mà chủ nhân Dược cốc, ta thấy chính là y thuật tầm thường, thật không hiểu gia gia nhìn trúng điểm gì trên người tiền bối."

Hắn cười khẩy "Chiêu khích tướng này dùng quá mức lộ liễu, còn phải tập luyện nhiều."

Bách Bảo Miêu tức xì khói, vội vàng đuổi theo cước bộ của Cửu Huyền Sư, không bao lâu sau rốt cuộc cũng đến mép hồ. Nơi này so với ban đêm sương mù vẫn rất dày, có chăng là khả năng xác định phương hướng tốt hơn một chút.

Bách Bảo Miêu không thèm trao đổi trước với Cửu Huyền Sư, trực tiếp lội xuống tìm hoa Tiềm. Tên gầy ở trên bờ hồi lâu không thấy nàng phát tín hiệu, mất kiên nhẫn nói lớn "Hồ nước rộng lớn, cô nương cứ mò mãi như thế cũng chẳng phải cách."

Cửu Huyền Sư ngược lại giống như pho tượng ngồi một bên, cực kì nhàn nhã ôm cáo nhỏ xem nàng chật vật. Bách Bảo Miêu niệm trong đầu trăm lần hai chữ bình tĩnh, ngày tháng còn dài, nàng không thể vì nhất thời tức giận phá hỏng tiền đồ bản thân, để vuột mất hoả linh chi.

"Tiền bối~" Giọng ai kia nịnh nọt từ giữa hồ vọng tới "Tiểu bối quả thật vô năng, tiền bối làm chủ chốn này có thể nào chỉ điểm một hai?"

"Tiền bối~ Mạng người quan trọng, y đức quan trọng..."

Nàng tốn nước bọt huyên thuyên xin xỏ chỉ đổi lại vẻ mặt hờ hững của Cửu Huyền Sư.

Bàn tay nam tử như ngọc đúc vuốt ve bộ lông thú mềm mại, hắn cúi đầu tâm sự với cáo nhỏ "Có câu lật mặt nhanh hơn lật sách, tiểu hồ ly xem kìa, đây chính là ví dụ sinh động."

Bách Bảo Miêu hết cách đành phải lặn sâu xuống dưới một lần nữa, kì tích mỉm cười với nàng, không biết từ đâu xuất hiện đàn cá Tiềm cỡ chục con, quẫy đuôi dẫn đường, thuận lợi giúp nàng ngắt được hoa Tiềm trốn sâu trong lòng hồ. Năm cánh hoa ngũ sắc toả ra thứ ánh sáng mê hoặc, tuy rằng chưa đủ lớn nhưng trước mắt có thể giúp bọn họ giải quyết bệnh trạng của thôn dân.

Ở trên bờ tên gầy trố mắt nhìn Cửu Huyền Sư ném một hòn đá xuống hồ, mặt nước nổi bọt sóng, không lâu sau thì nghe tiếng Bách Bảo Miêu vui mừng thông báo "Tìm thấy rồi!"

Nàng cao hứng vội bơi vào bờ, song trên đời này không có cái gọi là thuận lợi đến cùng, áp vào Bách Bảo Miêu lúc này hoàn toàn ăn khớp. Chân trái đột ngột tê cứng.

Nàng chuột rút rồi.

Tên gầy nhìn Bách Bảo Miêu hoảng loạn ngoi lên ngụp xuống, thầm kêu không ổn "Tiền bối, làm sao bây giờ?"

Cửu Huyền Sư thấy chết không cứu, giả điếc quay về chỗ tiếp tục ngắm phong cảnh. Tên gầy gấp gáp suy nghĩ, cuối cùng quyết định lao xuống nước cứu nàng.

Trước khi hắn kịp trầm mình, Cửu Huyền Sư đột nhiên nói "Ngươi chỉ còn nửa cái mạng, thật sự muốn chết?"

Nước hồ Dược cốc đối với thân thể tu hành giả cực kì độc, tên mập là một ví dụ, đêm qua tên gầy cùng Bách Bảo Miêu ngụp lặn, độc tố sớm đã ngấm vào xương cốt, không cần Cửu Huyền Sư nhắc nhở, tự bản thân hắn cũng rõ ràng.

Nhưng mà...

"Đạo tu hành điều đầu tiên không được phép coi nhẹ mạng người. Chết ở đây cũng là chết, chết dưới mộc côn cũng là chết, thế thì thà rằng chết vinh quang một chút."

Hắn thông đồng tiếp tay cho Hoả điện hại thôn dân Dực quốc, phạm vào kiêng kị của Mộc điện, mà Mộc điện trước nay đối xử với tội nhân không hề lưu tình.

Tên gầy tháo miếng ngọc gia truyền đeo trên cổ đưa cho Cửu Huyền Sư "Ta tên A Cửu, nhà ở núi Hạnh đất Lang, sau này nếu như có cơ hội, xin tiền bối thay ta gửi lại mẫu thân, nói A Cửu ở Mộc điện sống rất tốt, làm một tu hành giả đáng tự hào."

"Cảm động đấy." Cửu Huyền Sư cười nhạt "Nhưng ngươi phó thác nhầm người rồi."

Tên gầy miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, sau đó xoay người chìm sâu dưới lòng hồ.

...

Bách Bảo Miêu sặc nước tỉnh lại, việc đầu tiên phải xác nhận hoa Tiềm vẫn ở trong tay mình mới buông xuống bất an, Cửu Huyền Sư kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ nàng tỉnh, cười nói "Ta nhớ lần đầu tiên gặp gia gia ngươi cũng là trong hoàn cảnh này."

Bách Bảo Miêu hết sức ngạc nhiên, không ngờ kẻ lòng dạ lạnh lẽo này cũng có chuyện ghi nhớ một người bình thuỷ tương phùng.

"Đa tạ tiền bối cứu mạng."

"Thôi khỏi." Cửu Huyền Sư tỏ vẻ chán ghét đứng dậy phủi áo, vứt cho nàng miếng ngọc bội màu lục, liếc mắt xem cũng biết là hàng thứ phẩm "Sau này đem đến núi Hạnh đất Lang trả người ta."

"..."

"Hắn tên A Cửu."

Bách Bảo Miêu ngây người, chốc lát hiểu ra mọi chuyện.

"Vì sao không cứu hắn?"

Dẫu rằng A Cửu là đồng bọn với đám lừa đảo hại người, tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng tận đáy lòng nàng cảm thấy bản chất hắn không xấu, nắm chặt ngọc bội thanh lạnh, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng.

"Kết cục do hắn tự mình lựa chọn, bớt phí lời."

Gió thổi tóc mai nam tử lay động, ôm sườn mặt đẹp đẽ mà cao ngạo, dường như trên đời không có bất cứ chuyện gì có thể làm lòng hắn xao động. Người chết chung quy cũng chỉ là phiến lá khô đã tới lúc lìa cành mà thôi.

Chủ Đề