Nghỉ việc ngân hàng nên làm gì

Tôi quyết định nghỉ việc ở một ngân hàng lớn với thu nhập tốt, rút tiền bảo hiểm ít ỏi để mở công ty và rồi sóng gió ập đến. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe hành trình của mình trong hơn hai năm sau khi nghỉ việc. Hơn hai năm qua là một cuốn tiểu thuyết nhiều drama mà tôi luôn tự hỏi nếu biết trước thì liệu có quyết định nghỉ việc hay không? Tôi vẫn tưởng cuộc sống của mình sẽ vô cùng êm đềm, đi học, ra trường, đi làm, lập gia đình... cho tới khi quyết định nghỉ việc tại một ngân hàng lớn ở tuổi 26 với ý định điên rồ là khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia.

Nghỉ việc ở tuổi 26

Năm 2018, tôi quyết định nghỉ việc sau bốn năm đi làm. Công việc ở ngân hàng khá tốt nhưng chỉ là không phù hợp với một đứa hay mơ mộng như tôi. Vậy nên tôi vẫn ra đi mặc cho lời dụ dỗ và dọa dẫm của sếp rằng ngoài kia không có công việc nào tốt như ở đây. Sau khi nghỉ việc tôi quyết định tự lên kế hoạch đi du lịch và tình nguyện một mình ở Hàn Quốc trong vòng một tháng. Lúc tôi đi ai cũng bảo điên rồ, lần đầu ra nước ngoài mà đi một mình, lại đi những một tháng mà lại đi kiểu trải nghiệm. Sau đó tôi về nước và lên kế hoạch để trau dồi tiếng Anh. Bởi vì tôi biết rằng nếu giỏi tiếng Anh thì cơ hội việc làm sẽ rộng mở hơn nhiều. Và thế là tôi tìm đến chương trình du học tiếng Anh tại Philippines. Tuy nhiên học phí là hơi cao so với tôi lúc đó, tôi vẫn có thể chi trả được nhưng có phần hơi tiếc tiền. Nhưng trời không phụ lòng người, sau một thời gian tìm hiểu thì tôi tình cờ thấy được thông tin tuyển dụng vị trí Quản lý học viên Việt Nam với nhiệm vụ chăm sóc và quản lý các bạn học viên Việt Nam. Đổi lại được ăn ở và học miễn phí. Tôi đã thật sự hạnh phúc và quyết tâm phải apply cho bằng được công việc này. Và thật bất ngờ, một đứa tiếng Anh bập bẹ chữ được chữ không cũng apply thành công và được vi vu ở Philipines trong vòng sáu tháng, và tất nhiên được bao toàn bộ chi phí. Sau này tôi có hỏi nhân sự sao lại chọn mình thì chị ấy nói khá ấn tượng với blog cá nhân của tôi. Chiếc blog này đã giúp tôi tiết kiệm được những 200 triệu [số tiền cần bỏ ra để học tiếng Anh sáu tháng tại Philippines]. Và quãng thời gian sống ở Philippines có thể nói là khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà tôi từng có, cho tới tận bây giờ. Đó là cuộc sống mà tôi luôn mong muốn, gặp gỡ những con người mới, trải nghiệm văn hóa ở một đất nước xa lạ, du lịch thường xuyên và đặc biệt là không hề bị áp lực bởi cơm áo gạo tiền cũng như chuyện lập gia đình, sinh con đẻ cái. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng không thể ở mãi ở Philippines, nên nửa năm sau khi hết hợp đồng thì tôi không ở lại làm tiếp mà quyết định về nước. Trước khi về tôi ghé qua Đài Loan thăm thú, gặp gỡ vài người bạn cũ và trải nghiệm rất nhiều điều thú vị. Nhưng quãng thời gian tươi đẹp đó lại chính là điềm báo cho những khó khăn của tôi sau này. Đó là mở đầu của một chuỗi những bi kịch mà bây giờ nhìn lại tôi vẫn còn cảm thấy rùng mình.

Khó khăn bắt đầu

Sau chuyến đi đó, tôi về Viêt Nam và bi kịch bắt đầu từ đây. Người thân của tôi bị tai nạn, và thế là mất nửa năm để chăm sóc người thân trong bệnh viện và cảm thấy vô cùng bế tắc. Lúc đó tôi nghĩ giá như hồi xưa mình không nghỉ việc ở ngân hàng, giá như không đi nước ngoài và giá như không về nước vào thời điểm ấy thì chắc là gia đình tôi sẽ không gặp chuyện như vậy. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã rồi nên mình phải chấp nhận và cố gắng để vượt qua. Giờ kể lại thấy "nửa năm" chỉ gói gọn trong hai từ nhưng đó là một quãng thời gian dài đằng đẵng không bao giờ muốn nhớ lại. Sau sáu tháng ở bệnh viện thì người thân của tôi cũng được về nhà nhưng tình trạng thì không còn được như trước kia nữa. Đến thời điểm này tôi mới bắt đầu tìm kiếm một công việc để trang trải cuộc sống vì sau nửa năm trong bệnh viện thì tôi đã cháy túi.

Khởi nghiệp ở tuổi 27

Sau khi apply và phỏng vấn một vài công việc, tôi bắt đầu thấy nản. Bởi vì lương thì tương đối thấp mà công việc mình lại không cảm thấy phù hợp. Lúc này tôi mới suy nghĩ đến việc tự kinh doanh riêng. Một ngày đẹp trời tôi lóe lên suy nghĩ, tại sao không tự mở một công ty về tư vấn du học tiếng Anh tại Philippines nhỉ? Thị trường này tôi quá rành, sau nửa năm sống ở Philippines thì tôi cũng có một vài mối quan hệ giúp mình kết nối và hợp tác với trường Anh ngữ bên đó. Thế là tôi bàn với đứa bạn [người bạn này hiện cũng làm cho trường bên Philippines] và quyết định thành lập một công ty về tư vấn du học. Cuộc đời tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mở một công ty riêng ở tuổi 27 cả nhưng chuyện gì đến cũng đến. Và các bạn có biết vốn tôi dùng là từ đâu không? Lúc đó tôi cạn sạch tiền nên phải đi rút tiền bảo hiểm xã hội để khởi nghiệp. Với số tiền ít ỏi đó tôi phải cân đo đong đếm để sử dụng thật tiết kiệm. Lúc đó, tôi ở Việt Nam hoàn thiện các thủ tục pháp lý, liên hệ đối tác và gửi email thuyết phục các trường xin hợp tác. Sau khi đã hợp tác với các trường thành công, tôi lên lịch trình để bạn mình hiện đang ở Philippines đến tham quan và hợp tác với khoảng 30 trường Anh ngữ tọa lạc ở ba thành phố lớn nhất tại Philippines. Và thế là cuối năm 2019, sau khi bạn tôi về nước thì tiến hành vận hành công việc kinh doanh, thuê văn phòng, thiết kế website, gặp các đối tác tại Việt Nam, marketing cho công ty và bắt đầu tuyển sinh.

Và rồi sóng gió ập đến

Cuộc đời chưa bao giờ là mơ các bạn ạ. Sau khi vận hành được vài tháng và cũng có được một lượng khách hàng tương đối, không phải nhiều nhưng với một công ty mới thành lập thì đó cũng là điều khá may mắn cho bọn tôi, thì Covid - 19 ập đến. Lúc đó chúng tôi đã tư vấn được một lượng học viên kha khá và cũng đang học bên đó. Sau khi tôi đi công tác Philippines về thì tháng 3/2020 dịch bắt đầu bùng phát mạnh tại Philippines cũng như trên toàn thế giới. Cả Philippines và Việt Nam đều đóng cửa và điều tệ hại nhất là học viên của tôi bị mắc kẹt tại Philippines không thể về nước. Sau vài tuần ăn không ngon ngủ không yên để thu xếp được chuyến bay cho học viên về nước thì cuối cùng học viên của chúng tôi cũng về nước an toàn. Thế nhưng dịch Covid ập đến cũng khiến cho công việc kinh doanh gặp lao đao và tốn kém nhiều chi phí. Tính đến nay đã 9 tháng trôi qua, Việt Nam và Philippines vẫn chưa mở cửa nên công việc của chúng tôi cũng tạm ngưng và chưa biết bao giờ sẽ khởi động trở lại.

Bắt đầu lại từ đầu

Sau khi công việc kinh doanh bị ngưng trệ, chúng tôi phải tìm kiếm một công việc để trang trải cuộc sống và chờ đợi đến ngày được quay lại công ty làm việc. Bạn tôi sau đó tìm được một công việc khác với mức lương cũng khá tốt. Còn tôi vẫn loay hoay với suy nghĩ là nên làm gì. Lúc đó tôi cũng đang chạy chương trình học tiếng Anh online với giáo viên Philippines. Tất cả mọi quy trình tôi đều tự làm hết như tuyển giáo viên, tìm kiếm học viên, xếp lịch học, trả lương cho giáo viên, tuyển cộng tác viên tư vấn khóa học, thiết kế giáo trình... Lúc đầu công việc cũng khá suôn sẻ nhưng sau đó số lượng học viên tăng lên, phát sinh thêm nhiều vấn đề và vì chưa có kinh nghiệm ở mảng online nên công việc này cũng quá sức và không thể duy trì được lâu dài được. Sau đó tôi quyết định đi làm ở một công ty kiểu start-up. Mặc dù giai đoạn đó dịch bùng phát ở Việt Nam nhưng công ty này vì làm lĩnh vực khá đặc thù và chủ yếu là online nên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Sau khoảng vài tháng thì công ty tôi phát triển khá nhanh, công việc nhiều và khá là áp lực, cộng thêm với việc công ty đang xây dựng hệ thống để cắt giảm nhận sự và quy trình nên việc tương đối nhiều. Thế là sau bốn tháng tôi quyết định nghỉ việc. Tôi nghỉ việc một phần là do áp lực, nhưng điều quan trọng nhất đó chính là tôi không thấy hứng thú với lĩnh vực mà công ty mình đang hoạt động. Lúc tôi xin nghỉ việc, công ty mới bắt đầu nhận ra công việc phát triển quá nhanh, đội ngữ marketing đem khách về quá nhiều trong khi bộ phận back-office lại không đủ nhận sự để làm, nên công ty quyết định tăng thêm nhân sự cho vị trí của tôi, lúc trước chỉ có 1-2 người thì giờ có thể tăng lên 4-5 người. Và lúc đó sếp đề xuất nếu tôi ở lại thì sau này sẽ cất nhắc lên vị trí leader. Khi đó lương của tôi sẽ tăng lên và khối lượng công việc sẽ giảm bớt. Tôi biết đó không phải là lới hứa hão huyền để giữ chân nhân viên. Thế nhưng tôi vẫn quyết định nghỉ, cũng giống như ba năm trước khi tôi nghỉ việc ở ngân hàng mặc cho nhiều lời "dụ dỗ". Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra Sau khi nghỉ việc tôi quyết định không đi làm nữa mà sẽ chọn lựa làm công việc tự do và kiếm tiền online. Bởi vì tôi là đứa thích tự do nên không muốn gò bó bản thân trong bất cứ công ty nào. Và tôi nhận ra công việc tự do mang lại cho mình nguồn thu nhập còn cao hơn lương tháng nhận được khi đi làm ở công ty. Trong khi tôi vẫn có thời gian chăm sóc cho bản thân và gia đình. Tôi luôn tin rằng nếu bạn nỗ lực đầu tư cho bản thân hàng ngày thì dù cho cuộc sống này có biến cố gì thì bạn vẫn có khả năng tìm ra con đường đi cho riêng mình.

Bởi vì cuộc sống không dễ dàng nên điều ta có thể làm là cố gắng từng ngày mà thôi.

Tác giả: Quyên Huỳnh

Khi tôi còn là sinh viên kinh tế, tôi không biết mình sẽ làm gì trong tương lai. Tôi không có ý niệm gì về sự nghiệp của mình sẽ như thế nào hay tôi phải làm gì để có việc.

Tất cả những gì tôi biết là tôi muốn thành công.

Hồi đó, đối với tôi, định nghĩa thành công là đủ giàu - đủ để sở hữu một chiếc xe hơi, một ngôi nhà và các vật chất khác mà tôi muốn. Đó là khi con người ở trong tình trạng tiền không phải là vấn đề. Không phải để hào nhoáng và phô trương sự giàu có, mà là để sống một cuộc sống thoải mái mà không phải lo lắng về tiền bạc cho nhu cầu thiết yếu hàng ngày. Việc sở hữu một chiếc Porsche hay một chiếc Toyota hầu như không phải là vấn đề, miễn là tôi có thể thoải mái trả khoản vay đó.

Để thành công [theo định nghĩa của riêng tôi ở trên], thì kế hoạch là: Hãy vào một ngân hàng đầu tư, cống hiến mươi mười lăm năm, thăng chức và kiếm được nhiều tiền trong khoảng thời gian đó và nghỉ hưu.

Sau 2 năm thực hiện kế hoạch trên, tôi quyết định từ bỏ.

Khoan… mà điều gì đã thay đổi?

Rất nhiều. Sự thay đổi lớn nhất là quan điểm của tôi - định nghĩa về thành công và những gì tôi muốn từ sự nghiệp của mình.

Ở trường đại học, hầu hết mọi người không biết mình muốn gì cho sự nghiệp. Nhiều người làm những công việc đầu tiên dựa trên những công việc của những người bạn học đồng trang lứa có cùng bằng đại học và chuyên ngành. Rất ít người có niềm đam mê thực sự với công việc của họ và ít ai biết được mình sẽ gắn bó với công việc đó trong bao lâu.

Đối với bản thân tôi, tôi học kinh tế với chuyên ngành thứ hai về tài chính. Quyết định làm về tài chính của tôi được xác định khá sớm khi còn là sinh viên năm nhất. Tôi nhớ mình đã tham dự khá nhiều buổi định hướng nghề nghiệp khi là sinh viên năm nhất, 9 trong số 10 diễn giả là các tổ chức tài chính. Họ hứa hẹn cùng 1 điều - môi trường làm việc năng động, cơ hội phát triển nghề nghiệp và mức lương cạnh tranh. Trong các lĩnh vực như ngân hàng đầu tư và thị trường toàn cầu, họ đưa ra mức lương 5 con số [USD] cho sinh viên mới tốt nghiệp.

Đối với những cá nhân tham vọng, điều đó đủ để kích thích khát khao của họ.

Để hiện thực định nghĩa về thành công của mình, đối với tôi, làm việc trong lĩnh vực tài chính là một điều hiển nhiên. Giống như nhiều bạn bè đồng trang lứa khác, chúng tôi đã xem đó là một ‘lộ trình nhanh nhất’ để đi đến thành công - nơi thành công được định nghĩa là kiếm được nhiều tiền trong khoảng thời gian ngắn nhất. Hạnh phúc, suy nghĩ cẩn thận, sự hài lòng trong công việc, phúc lợi? Chúng tôi không bao giờ xem xét những khía cạnh đó.

Những gì người ta gọi là "đứng núi này trông núi nọ" [không hài lòng với những gì mình có và luôn so sánh với người xung quanh] còn có thể nói cách khác là "trong chán ngoài thèm".

Sau khi làm việc trong ngân hàng đầu tư của một chương trình sau đại học ‘đáng mơ ước’, tôi nhận ra vài điều chỉ sau 2 năm.

Sự nghiệp là một cuộc đua marathon, không phải là chạy nước rút

Bất kỳ một cá nhân hiểu về tài chính nào cũng sẽ nói với bạn rằng tiền tích lũy hiện tại đáng giá hơn tiền tích lũy trong tương lai. Nói cách khác, 1 USD bây giờ có giá trị hơn so với 1 USD trong tương lai. Đó là khái niệm cơ bản về giá trị thời gian của đồng tiền, phải không? Vậy tại sao bây giờ người ta lại bỏ một công việc lương cao hơn?

Từ quan điểm tài chính thuần túy, kiếm được nhiều tiền hơn hiện tại sẽ có ý nghĩa nếu chúng ta làm việc với giả định rằng thu nhập sẽ tăng theo thời gian. Tuy nhiên, rõ ràng, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến tăng trưởng thu nhập.

Một yếu tố quan trọng là động lực. Biểu đồ trên minh họa cách tôi nghĩ về nó.

Trước khi chúng ta bàn về các vấn đề chuyên sâu hơn như tỷ lệ chiết khấu để bác bỏ lý thuyết của tôi, tôi phải nói rõ ràng rằng đây chỉ là một sự khái quát hóa đơn thuần]. Hơn nữa, để có động lực ở dạng đam mê, bạn cần có mục đích.

Tìm hiểu xem, điều gì làm bạn hứng thú.

Đối với tôi, có mục đích có nghĩa là hào hứng với công việc bạn làm và cộng hưởng vào các giá trị mà công ty hướng đến.

Điều từng làm tôi phấn khích là sự phức tạp của các sản phẩm tài chính và khả năng xổ một tràng từ ngữ chuyên ngành tài chính chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt bối rối của mọi người. Tôi đã từng thích làm trong một ngành mà bất cứ ai không có chuyên môn về tài chính sẽ trưng ra một bộ mặt ngờ nghệch khi bạn cố gắng giải thích cho họ những gì bạn đang làm.

Những điều trẻ trâu đó đã từng làm tôi phấn khích, giờ thì hết rồi.

Theo thời gian, tôi đã không còn thấy một thách thức lớn hay một mục đích lớn trong công việc tôi đang làm. Tôi thích tìm hiểu về phần mềm [ví dụ: Power BI, Tableau, UiPath, Alteryx] và mã [ví dụ: Python] hơn là tìm hiểu về các sản phẩm ngân hàng khác nhau. Tôi đã bị mê hoặc vào việc công ty có bao nhiêu dữ liệu và phương pháp học tập để sử dụng chúng.

Tôi muốn nhiều hơn trong sự nghiệp của mình. Tôi muốn hàng ngày đi làm trong một tâm thế hào hứng với công việc mình sẽ làm. Mọi chuyện không chỉ đơn giản là tôi kiếm được bao nhiêu tiền. Tiền chỉ là một sản phẩm phụ đi kèm với công việc - điều đó đúng với mọi công việc ngoài kia.

Đừng để hoàn cảnh quyết định bạn

Trong khi làm việc, tôi đã nói chuyện với nhiều người không hài lòng và cả những người cảm thấy bình thường về công việc của họ. Đối với họ, công việc chỉ đơn giản là một phương tiện để kiếm tiền - và như vậy là ổn rồi.

Nhưng đối với những người hay bất mãn, cằn nhằn nhưng chưa làm được gì để thay đổi hết, thì đây là lời khuyên của tôi: Đừng phàn nàn nữa.

Đổi việc là một công việc rất khó khăn, nhưng đối với những người chẳng làm gì khi cảm thấy mình không hạnh phúc, thì đổi việc là gần như không thể. Học điều mới và phát triển kỹ năng gần như là bắt buộc trong thời đại công nghệ này. Hãy tiếp tục học hỏi và tiếp thu các kỹ năng mới nếu bạn muốn tiếp tục công việc hoặc thay đổi.

Tôi nhận ra điều đó và tôi đã nhảy sang lĩnh vực AI trong 2 năm. Một số người bạn nói với tôi rằng họ muốn nhảy việc nhưng cùng lĩnh vực để họ có thể tiếp tục "tận dụng tấm bằng đại học của mình". Đừng giới hạn bản thân trong tâm lý đó - bất kỳ ngành nghề nào bạn làm và với bất kỳ vai trò nào, nền tảng giáo dục của bạn sẽ giúp bạn theo cách này hay cách khác [mặc dù không hoàn toàn liên quan].

Đừng chờ đợi sự thay đổi… Hãy chủ động thay đổi.

Một điều làm tôi hối tiếc trong cuộc sống là không thay đổi mọi thứ khi tôi có thể.

Khi tôi còn là sinh viên, các lựa chọn nghề nghiệp được trường tôi giới thiệu rất hạn chế và điều đó đã thu hẹp tầm nhìn của tôi rất nhiều.

Trong bối cảnh đó, nhóm phát triển nghề nghiệp của khoa tôi liên kết với các công ty bên ngoài để tổ chức các buổi định hướng nghề nghiệp, các chuyến tham quan công ty và những lần kết nối. Trong các sự kiện này, các tổ chức tài chính luôn được ưu tiên nhất, trong khi các lĩnh vực khác ít cơ hội hơn. Lý do đơn giản cho là: Những tên tuổi lớn sẽ thu hút sinh viên. Để được như vậy, các tổ chức tài chính bỏ ra nhiều ngân sách hơn trong tài trợ thực phẩm, đồ uống và quà tặng cho sinh viên. Đổi lại, họ tiếp cận được nhiều hơn. Một tình huống đôi bên cùng có lợi - khoa có vẻ vui do tỷ lệ đăng ký lớn, và các nhân viên ngân hàng thì hạnh phúc.

Điều này kéo dài và thậm chí quy mô của các tổ chức tài chính ngày càng lớn. Tôi nhận thức được điều này, nhưng tôi chọn cách ngó lơ.

Tóm lại câu chuyện dông dài trên - hãy là người thay đổi, có thể là tại nơi làm việc của bạn hoặc bất cứ nơi nào khác. Con người không thích thay đổi vì họ thích sự ổn định. Họ không muốn ra khỏi vùng thoải mái của mình. Nhưng nếu thay đổi có thể cải thiện cuộc sống theo cách này hay cách khác, hãy là người thay đổi. Hãy là chất xúc tác.

Video liên quan

Chủ Đề