Nguyên nhân của việc vứt rác bừa bãi

Mục lục

  • Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi
      • Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 1
      • Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 2
      • Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 3
      • Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 4
      • Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 5

Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi

Tổng hợp những bài làm văn Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi hay nhất của các bạn học sinh giỏi văn đạt điểm cao. Mời các bạn đọc tham khảo và dựa vào đây viết cho mình một bài văn Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi thật hay. Chúc các bạn luôn luôn học tập tốt.

Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 1

Ô nhiễm môi trường đang là vấn đề bức thiết đối với toàn nhân loại. Việc vứt rác bừa bãi có ảnh hưởng to lớn đến môi trường sống. Nhưng đây lại là một hiện tượng rất phổ biến hiện nay, đươc biểu hiện rõ nhất ở những nơi công cộng.

Hiện tượng vứt rác bừa bãi xuất hiện ngày càng nhiều, từ nơi học tập, làm việc cho đến các địa điểm nổi tiếng. Ra ngoài đường phố, ta dễ dàng bắt gặp những người phát tờ quảng cáo. Sẽ không có gì đáng nói nếu như họ không phát một cách tràn lan, bừa bãi, khiến mặt đường chỉ sau vài phút đã tràn ngập giấy rác. Cũng có nhiều người vừa đi đường vừa ăn uống rồi tiện tay vứt vỏ, hộp xuống đường. ngay cả công viên- nơi được coi là có bầu không khí trong lành, giúp con người có những giây phút thư giãn cũng không tránh khỏi nguy cơ ô nhiễm.

Thật đáng buồn khi ta ngồi trên ghế đá và thấy bã kẹo cao su được nhét vào khe, váo mặt sau của ghế. Đến thăm các danh lam thắng cảnh, ta cũng thấy đâu đâu cũng rác tràn ngập. Hồ Gươm, Hồ Tây… rác nổi lềnh bềnh do người dân xả ra, du khách ném xuống, đặc biệt là trong các dịp lề Tết. Sông Tô Lịch mạt nước đen ngồm, bốc mùi hôi hối do giấy rác, thậm chí là xác súc vật mà những người vô ý thức đã ném xuống. Thật khó để tin được con sông ấy xưa kia đã được ca ngợi: “Bên bờ vải nhãn hai hàng Dưới sông cá lội từng đàn tung tăng.” Học sinh chúng ta cũng không ít lần đã từng vứt rác bừa bãi.

Ở trường, lớp các thầy cô giáo nhắc nhở nhưng dường như không có tác dụng hoặc nếu có cũng chỉ thực hiện trong trường, khi ra ngoài xã hộ i- một phạm vi lớn hơn, không ít bạn đã quên mất điều này. Việc vứt rác bừa bãi gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới môi trường và đời sống của co người. Sông, hồ vì rác phủ khắp nên không thể chảy được. Nguy hiểm hơn nếu người dân đem xác súc vật ném xuống đố sẽ là mầm mống của nhiều dịch bệnh, đặc biệt là các bệnh về đường hô hấp. Đường phố cũng trở nên mất mĩ quan khi mà nơi đâu cũng thấy rác. Hình ảnh đất nước Việt Nam xinh đẹp sẽ không gây được thiện cảm với bè bạn quốc tế bởi các địa điểm du lịch không có được môt khung cảnh xanh- sạch- đẹp. Còn du khách quốc tế nhiều người vẫn “nói vui”: du lịch Việt nam có bốn chữ “b”: “bụi”, “buồn”, “bám”và nhất là “bẩn”. Điều này cho thấy du lịch Việt Nam đang ngầy càng mất điểm trong mắt thế giới nếu hiện tượng trên vẫn cứ tiếp tục. Không chỉ có vậy, hàng năm nhà nước ta đã phải bỏ ra một khoản tiền không nhỏ đẻ nạo vét đường cống sau những trận mưa lũ, nước sông tràn vào mang theo rác thải. như vậy vứt rác bừa bãi gây hại đến sức khỏe và thiệt hại về kinh tế.

Chắc hẳn nhiều người sẽ thắc mắc: vứt rác bừa bãi ảnh hưởng xấu như thế vậy tại sao người dân lại vẫn tiếp tục làm. Có lẽ nguyên nhân khách quan là do hệ thống thùng rác chưa được bố trí hợp lí, để tìm được một chiếc thùng rác trên tuyến phố lớn nhiều khi cũng rất khó khăn. Nhưng chủ yếu vẫn là do ý thức của con người. Đối với các em nhỏ, các em có thể chưa ý thức đươc việc mình làm, các em chỉ bắt chước, làm theo người lớn. Vậy nên không thể phủ nhận ngườ dân Việ Nam chưa có ý thức giữ gìn moi trường. phần lớn đều dùn đâu vứt đấy trong khi thùng rác có thể chỉ cách vài bước chân. Cũng co người luôn giữ trong mình ý nghĩ vị kỉ, chỉ lo giữ cho nhà mình, nơi mình làm việc sạch sẽ, ra ngoài đường thì thẳng tay vứt rác.

Vậy trước thực trạng đáng lo trên, chúng ta cần phải làm gì? Đầu tiên và quan trọng nhất là nâng cao ý thức của người dân, đặc biệt là thế hệ trẻ. Kĩ năng thức tế, biết áp dụng những điều đã học vào việc giữ gìn môi trường cần được chú trọng hơn là việc học nhiều lí thuyết như hiện nay.Và có lẽ để khắc phục hiện tượng vứt rác bừa bãi các cơ quan chức năng nên đề ra chế tài xử phạt nghiêm khắc như ở nhiều nước bạn, có thế người dâ mới chủ động chấp hành. Tuy nhiên cũng có rất nhiều tín hiệu vui, ngà càng có nhiều chương trình tuyên truyền ý thức được phổ biến, đâu đó trên các con phố ta vẫn thấy thấp thoáng màu áo xanh tình nguyệ đi dọn dẹp đường phố, vớt rác ở sông hồ. Đấy là những hành động đệp mà chúng ta cần noi theo.

Để môi trường trở nên sạch đẹp, xã hội ngày càng văn minh, mỗi người phải nhận thức được trách nhiệm của mình đối với viêc bảo vê môi trường. Ngay từ những hành động nhỏ nhất như ngăn chặn thực trạng vứt rác bừa bãi, ta đã góp phần vào việc bảo vệ môi trường xung quanh.

Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 2

Cùng với sự thành công thái quá của con người trong lĩnh vực công nghiệp – dịch vụ, khoa học kĩ thuật thì nó cũng gây áp lực cho vấn đề môi trường của thế giới. Ở Việt Nam, bên cạnh những vấn đề nhức nhỗi như hiện tượng xả nước thải trực tiếp ra sông suối, khai thác sa khoáng làm ô nhiễm nguồn nước,… còn có một hiện tượng phổ biến làm ô nhiễm môi trường, đó là vứt rác bừa bãi. Có những người ngồi bên hồ chỉ là hồ đẹp nổi tiếng, người ta cũng tiện tay vứt rác xuống.

Xả rác bừa bãi là thói quen của nhiều người. Trong trường học, nhiều học sinh sau khi ăn quà không để rác vào sọt mà vứt lung tung trên sàn lớp, sân trường. Nhiều túi ni lông, giấy thải bay tứ tung nhìn rất bẩn và khó chịu. Ở một số gia đình, khi có xe đổ rác thì không mang rác ra xe mà khi xe đi qua rồi lại vứt ở góc tường, trước ngõ hay gần nơi họ sống. Một số người đi xe gắn máy, xe buýt, ô tô,… Sau khi dùng thứ gì đó thì vứt luôn vỏ đựng xuống lòng đường. Hay một số người ăn kém, uống nước ngọt bên đường sẵn sàng vứt luôn que kem vỏ chai gần nơi họ ngồi… Và còn biết bao người thiếu ý thức bảo vệ môi trường. Họ vứt rác bừa bãi thành thói quen, xả rác bừa bãi nơi công cộng, đường phố.

Vậy, nguyên nhân của hành động thiếu văn hóa này xuất phát từ đâu? Khách quan, có thể thấy việc tuyên truyền, giáo dục ý thức cho người dân của các cơ quan chuyên trách đối với việc bảo vệ môi trường chưa thực sự cao. Các qui định xử phạt lại thiếu và chưa thật nghiêm khắc. Về chủ quan, ta thấy rất nhiều người không có ý thức bảo vệ môi trường tiện tay thì vứt, cốt sao sạch nhà mình, còn ngoài đường ra sao thì kệ. Họ đâu ý thức rằng những việc làm tưởng như rất bình thường, đó lại có tác hại lớn thế nào đến môi trường sống của chính họ và những người xung quanh.

Xem thêm:  Dàn ý Phân tích bức tranh mùa thu qua bài Câu cá mùa thu

Vứt rác bừa bãi gây ra hậu quả vô cùng lớn. Hành động này làm xấu cảnh quan thiên nhiên gây mất mĩ quan đường phố. Nguy hại hơn, nó làm cho môi trường sống của chúng ta lại ô nhiễm: Vứt rác ra sông hồ làm ô nhiễm nguồn nước, chôn rác không phân hủy làm ô nhiễm đất, làm ô nhiễm không khí, ô nhiễm tầm nhìn,…Gây ảnh hưởng xấu đến các loài sinh vật chứ không kể riêng con người. Sức khỏe của con người suy giảm, dễ mắc các bệnh về hô hấp, về tiêu hóa, ung thư,…Các loại sinh vật sống ở biển, hồ sẽ chết vì nuốt phải rác không phân hủy, chết vì nguồn nước quá ô nhiễm gây hoang mang cộng đồng.

Bởi vậy, chúng ta phải có những giải pháp hữu hiệu để khắc phục tình trạng này. Ở Sing-ga-po, những người vứt rác ra đường hoặc những nơi công cộng dù là rác rất nhỏ như mẩu thuốc lá hay vỏ kẹo cao su,…Cũng bị phạt rất nặng. Đó chính là một kinh nghiệm mà đất nước ta cần học tập. Cần có những hình thức xử phạt thật nghiêm hành động này. Bên cạnh đó, các ban ngành chính quyền, các cơ quan chức năng, đoàn thể,…Cần đẩy mạnh hơn nữa việc tuyên truyền giáo dục ý thức bảo vệ môi trường cho người dân để họ không vứt rác bừa bãi. Mặt khác chúng ta cần tích cực trồng cây xanh, phủ đồi trọc giữa môi trường Xanh – Sạch – Đẹp.

Tóm lại, vứt rác bừa bãi là hành vi thể hiện trình độ văn hóa của mỗi người – Để không bị đánh giá là vô văn hóa, giữ gìn vệ sinh trong sạch, chúng ta nên vứt rác đúng chỗ.

Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 3

Dù bạn ghé qua bất kì đâu, một quán cà phê, công viên, trường học, cơ quan, khu du lịch… hay thậm chí là phòng vệ sinh, bạn đểu không khó để bắt gặp những biển báo nhắc nhở như “Cấm vứt rác”, “Cho tôi xin rác”, “Để nghị cho rác vào sọt”, “Văn hóa là vứt rác đúng nơi quỵ định”… Và dù những lời nhắc nhở đã thẳng thắn và chu đáo đến vậy nhưng rác vẫn cứ xuất hiện bừa bãi ở nhiều nơi, ngay cả những khu danh thắng, những ao hổ quê hương, dù là hổ đẹp nổi tiếng, người ta cũng tiện tay vứt xuống… Mỗi lần “tiện tay” là một lần nguy hại. Nó là biểu hiện cụ thể của ý thức và thái độ của con người trước môi ; trường sống, trước “ngôi nhà” của chính mình.

Tôi gọi những biển bảo ấy là “những biên báo buồn”. Bởi lẽ chúng phản ánh một thực trạng khiến ta phải bất bình, coi thường và đau xót: vứt rác bừa bãi đã trở thành một hiện tượng phổ biển, một thói quen khó bỏ và tệ hơn nữa, ị nó có mặt ở khắp mọi nơi. Nếu đến công viên, người ta chỉ để lại dấu chân không vứt rác lên cỏ, xuống hổ thì những biển cấm kia cũng không quá cẩn thiết. Nếu ngôi trường chúng ta đang học, không có những bạn “tiện tay” để vỏ hộp xôi, giấy gói bánh mì, chai nước, hộp sữa trong ngăn bàn, trên sàn lớp hay ngay giữa sân trường thì ta cũng đâu thương những dòng nội quy bị lãng quên đến thế. Mỗi tấm biển như tiếng chuông báo hiệu hiện tượng vứt rác bừa bãi vẫn đang hiện hữu, đang lan rộng như một sự ganh đua thiếu văn hóa: “Người i ta vứt được mình củng vứt được”.

Tôi nhớ trước đây trong chuyên mục “Trò chuyện đầu tuần” của báo Hoa học trò, Đoàn Công Lê Huy từng viết về con đường Nguyễn Chí Thanh tràn ngập những “vỏ giấy kẹo, bao ni lông, vỏ hoa quả và rác thải sau đêm phá cỗ trông trăng của các anh chị sinh viên”. Đó là bài viết nhẹ nhàng mà thấm thìa, trò chuyện về “một hành trình hấp dẫn trong niêm kiêu hãnh của mỗi con người”. Vậy tại sao bài viết không bắt đầu bằng một hiện tượng khác? Phải chăng bởi đây là hiện tượng dễ thấy nhưng khó chữa?

Có lẽ lí do ấy đúng, nhưng còn vì hiện tượng này “lộng hành” gây ra nhiều tác hại, ảnh hưởng tới đời sống của chúng ta chứ không riêng một ai trong môi trường này. Vứt rác xuống hổ, ta mất đi những mặt hổ trong xanh, đẹp mắt. Nguồn nước cũng trở nên ô nhiễm và ảnh hưởng tới sức khỏe, đời sống của chính con người, đặc biệt là dân cư sống xung quanh khu vực ấy. Dịch bệnh cũng từ đó mà nảy sinh. Chúng ta đã bao đời tự hào vể một đất nước “đâu trời đẹp hơn” nhưng còn “đẹp” được không khi ven hổ Hoàn Kiếm đầy rẫy rác thải, trên sông “Bạch Đằng” xác cá nổi trôi, những khu rừng nguyên sinh sau một đêm bỗng mọc lên xiết bao vỏ bánh kẹo, túi đựng thực phẩm bên đám tro tàn chưa dọn.

Mảnh đất quê hương bị những lần “tiện tay” hủy hoại, làm mất mĩ quan. Không chỉ thế, hình ảnh “quê cha đất mẹ” trong mắt chúng ta còn thấy “thiếu đẹp”, liệu rằng trong mắt bạn bè năm châu, những con người đến đây để khám phá, thăm thú, trải nghiệm sẽ cảm nhận như thế nào? Có thể một số ; người sẽ tặc lưỡi “Chỉ là tiện tay thôi mà” nhưng điểu đó lại khiến du lịch Việt Nam mất điểm trong mắt du khách quốc tế. Mà đâu chỉ có hình ảnh của thiên nhiên, “cảnh sắc” ngập tràn trong rác và những tấm biển báo buồn là lời tố cáo mạnh mẽ, đanh thép nhất về lối sống thiếu văn hóa, kém văn minh của con người. Nếu được hỏi, tôi và bạn sẽ trả lời như thế nào vê’ những tấm biển? Một đất nước đang trên đà phát triển, mỗi năm lại tốn biết bao nhiêu tiền của cho i việc làm xanh – sạch môi trường, lẽ ra khoản tiền ấy có thể đến với đổng bào i lũ lụt, đến với những em nhỏ nơi đảo xa hay trên miền cao, nhưng tiếc rằng ta ; phải dành chúng để dọn dẹp ý thức của chính mình. Như vậy, một hiện tượng chúng ta vốn nghĩ không đáng ngại kì thực lại làm ảnh hưởng tới cảnh quan môi trường, làm xấu đi hình ảnh của đất nước, con người Việt Nam, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, đời sống và thiệt hại về cả kinh tế nước nhà.

Vậy vì sao những tấm biển vẫn còn tổn tại và hiện tượng ấy vẫn chưa mất đi? Nguyên nhân xuất phát từ nhiều phía mà dường như chúng ta cứ cố gắng vin vào những nguyên nhân khách quan để ngụy biện cho mình. Nào là do hệ thống thùng rác chưa hợp lí, còn quá ít, ở quá xa. Nào là do ở những địa điểm du lịch, đặc biệt trong khoảng thời gian cao điểm biết bao người đổ xô đến, đất chật người đông, rác để đầu cho hết. Dù vậy, những lí do ấy cũng không thể phủ nhận được lí do quan trọng nhất: ý thức kém của con người. Có nhiều người cho dù thùng rác ngay phía trước cũng “vứt tạm” hay không ít người có lối sống vị kỉ, luôn cho rằng chỉ cần giữ nhà cửa của mình sạch sẽ là được. Mỗi con đường, khu phố, khu rừng, con sông đều chịu cảnh “cha chung không ai khóc”. Vì là môi trường chung nên không của riêng ai, không ai muốn chăm sóc, bảo vệ môi trường đó, tiện đâu vứt đấy. Đáng buồn hơn, thói quen ấy lại được “lưu truyền” rộng rãi từ người này sang người khác, “lưu truyền” từ đời này sang đời khác. Đi chơi cùng bạn, nghe một câu: “Có sao đâu, ai chẳng thể’ rồi bản thân cũng lại “tiện tay” bắt chước. Đi cùng gia đình, nếu ông bà, bố mẹ cũng vứt rác bừa bãi thì ai sẽ uốn nắn các em nhỏ? Một lần, hai lần thành quen, thói quen ấy cứ đeo bám mãi cuộc sống của nhiều người…

Xem thêm:  Bình giảng “Tự tình” – Bài 2 của Hồ Xuân Hương

Phàm cái gì đã trở thành thói quen cũng khó bỏ. Nhưng khó chứ không phải là không làm được. Để loại trừ những tác hại do hiện tượng ấy gây ra thì giải pháp khắc phục là điều vô cùng cần thiết. Những tấm biển, chắc chắn phải giữ lại như một lời nhắc nhở để mọi người giữ gìn môi trường chung và nhắc nhở cộng đổng vể một tật xấu chưa bị xóa bỏ. Thậm chí, cần phải có nhiều hơn những tấm biển như thế để tuyên truyền, nâng cao ý thức cho người dân trên các phương tiện thông tin đại chúng, treo chúng ở những nơi dễ thấy. Sự tuyên truyền cần trở thành sự lan truyền từ người này sang người khác. Ai cũng chung tay góp sức thì hiện tượng ấy rất nhanh sẽ bị xóa bỏ. Bên cạnh đó, các chế tài xử phạt cũng cần được thực hiện nghiêm ngặt. Tôi từng đọc ở đâu đó rằng, chúng ta tưởng xã hội được vận hành bởi đạo đức nhưng kì thực nó được vận hành bằng pháp luật. Tất nhiên, nếu có thể vận hành bằng những điểu tốt đẹp, bằng sự tự giác, tự nguyện của mỗi người là điểu tuyệt vời nhất. Nhưng khi điểu tuyệt vời đã không xảy ra thì chúng ta cũng cẩn có biện pháp khác. Quan trọng nhất chính là tự mỗi người cần nhận biết và điều chỉnh hành vi của mình. Hãy luôn hỏi: “Ta trong mắt người khác như thế nào? Ta muốn trô thành người như thế nào?” để sống tốt hơn và ứng xử đẹp hơn, để những tấm biển buồn sẽ bị chính lối sống văn minh, ứng xử văn hóa của chúng ta gỡ bỏ, để môi trường sinh thái! dễ chịu, văn minh và thân thiện, để cảnh sắc quê hương mãi mãi tươi đẹp.

Mỗi bước đi của chúng ta trên hành trình hoàn thiện nhân cách, nâng cao ý thức của bản thân sẽ góp phần bài trừ những thói quen xấu, thói quen vứt rác bừa bãi cũng không ngoại lệ. Không cẩn điều gì quá to tát, siêu phàm, chúng ta có thể bắt đầu từ những việc làm nhỏ nhất. Chỉ là từ nay sẽ không còn vỏ đồ ăn sáng, gọt bút chì hay giấy nháp trong ngăn bàn, dưới sàn lớp hay trên sân trường, sẽ không ngần ngại nhắc nhở khi thấy ai đó vủt rác bừa bãi. Những bước chân nhỏ sẽ góp nhặt nên một hành trình lớn.

Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 4

Đời sống con người ngày càng được nâng lên nhưng ý thức bảo vệ môi trường phát triển tỉ lệ thuận với sự nâng cao về chất lượng cuộc sống. Trong đó không thể không kể đến vấn đề rác thải sinh hoạt. Lượng rác ngày càng nhiều, ùn lên thậm chí ngồi bên hồ đẹp hay trên xe ô tô người ta cũng tiện tay vứt rác xuống hồ hoặc xuống lòng đường. Đó là vấn đề gây bức xúc khiến nhiều người quan tâm, lo ngại.

Bên cạnh rác thải công nghiệp, rác thải bệnh viện,…Thì rác thải sinh hoạt cũng là một thực trạng nhức nhối. Người ta thải rác một cách bừa bãi ở các nơi công cộng đông người. Rác thải mỗi ngày thu gom một lượng khủng khiếp. Nhiều trường học vấn đề vệ sinh chưa tốt rác thải bay tứ tung, cống rãnh nước đen sì, bốc mùi hôi thối. Ở các khu chợ rác chất như núi, ruồi nhặng ình ình nhiều khu nước đen tràn lênh láng. Các quán ăn, hội chợ, công viên,…Lượng người tập trung đông, rác thải không được thu gom kịp thời cũng gây mất vệ sinh nặng nề. Các khu lễ hội đầu xuân cũng tràn ngập rác. Nhiều con sông thơ mộng xưa kia trở thành sông trở rác. Rác nổi lênh đềnh, nước ngả màu nâu đen, cá chết nổi lềnh bềnh, dòng sông ” chết ” im lìm.

Nguyên nhân là do đâu? Nguyên nhân chủ yếu là do ý thức của con người, không tự giác bảo vệ môi trường, chỉ nghĩ đến cái tiện trước mắt mà không nghĩ đến hiệu quả lâu dài, chỉ nghĩ đến lợi ích riêng mà không nghĩ đến cộng đồng, tương lai con em ” Của mình thì giữ bo bo, của người thì giữ cho bò nó xơi”.

Ngoài ra còn phải kể đến những nguyên nhân khách quan, người lớn nêu gương xấu cho trẻ em hành vi vứt rác bừa bãi, nhà nước chưa có chế tài xử phạt nghiêm minh có sức dăn đe lớn. Nhà nước cũng chưa có các nhà máy, xí nghiệp xử lý rác thải khiến ra thu gom về các điểm tập kết chồng chất rất đáng sợ. Các cơ quan chức năng chưa có các chiến dịch bảo vệ môi trường, tuyên truyền, tác động lớn đến nhận thức người dân.

Ô nhiễm môi trường sẽ gây ra hậu quả khôn lường, chính bản thân chúng ta sẽ phải gánh chịu như dịch bệnh tràn lan ảnh hưởng đến sức khỏe con người. Rác bay bừa bãi nhất là ở các khu công cộng như trường học, công viên,… Làm mất mĩ quan, cảnh quan, người nước ngoài sẽ đánh giá thấp, ý thức bảo vệ môi trường của người dân từ đó việc lôi cuốn, hấp dẫn khách du lịch sẽ thấp.

Rác thải nhất là bao bì nilông lẫn vào đất cản trở quá trình sinh trưởng của thực vật gây sói mòn đất cùng với khi độc thải lên bầu trời khi đốt rác thải gây hiệu ứng nhà kính kéo theo nhiều thiên tai như bằng tan, lũ lụt, mưa axit – Thảm họa cao có thể kể xiết?

Từ tác hại chúng ta kể trên, cần có những giải pháp bảo vệ hữu hiệu. Nâng cao trình độ dân chí cho mọi người. Có những biện pháp xử lý, răn đe đủ lớn. Cho xây dựng nhiều nhà máy xí nghiệp xử lí rác thải hợp tiêu chuẩn. Quan trọng nhất là con người cần tự nâng cao ý thức tự giác bảo vệ môi trường vì một môi trường Xanh – Sạch – Đẹp. Các nhà trường làm tốt việc tuyên truyền, giáo dục với thế hệ trẻ.

Tóm lại, môi trường đang kêu cứu, chúng ta cần chung tay vì một môi trường Xanh – Sạch – Đẹp. Là học sinh chúng ta thực hiện tốt nếp sống văn minh, giữ gìn môi trường ở làng quê, ngõ xóm, sân trường, lớp học… Hình thành thói quen tốt không xử rác bừa bãi ngay từ tuổi cắp sách đến trường để tương lai trở thành những công dân có lối sống văn minh, tiên tiến nhất hiện nay.

Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi – Bài làm 5

Ngày nay, trên thế giới, môi trường là vấn đề được quan tâm hàng đầu. Ở các quốc gia tiên tiến, vấn đề giữ gìn vệ sinh môi trường rất được chú trọng nên việc xả rác và nước thải bừa bãi hầu như không còn nữa. Người dân được giáo dục rất kỹ về ý thức bảo vệ môi trường sống xanh – sạch – đẹp. Đáng buồn thay, ở nước ta, hiện tượng vứt rác ra đường hoặc những nơi công cộng, không giữ gìn vệ sinh đường phố rất phổ biến. Việc làm này đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến môi trường mà cụ thể ở đây là gây ô nhiễm môi trường. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu về hiện tượng này.

Hiện tượng không giữ gìn vệ sinh đường phố có rất nhiều biểu hiện nhưng phổ biến nhất là vứt rác ra đường hoặc nơi công cộng. Ăn xong một que kem hay một chiếc kẹo, người ta vứt que, vứt giấy xuống đất. Uống xong một lon nước ngọt hay một chai nước suối, vứt lon, vứt chai ngay tại chỗ vừa ngồi mặc dù thùng rác để cách đó rất gần. Thậm chí khi ăn xong một tép kẹo cao su, họ cũng không mang đến thùng rác mà vo tròn rồi trét lên ghế đá và cứ thế bỏ đi chỗ khác. Công viên, nơi được xem là có bầu không khí trong lành, sạch đẹp, giúp con người thư giản, hay chùa chiền, vốn là nơi tôn nghiêm cũng không tránh khỏi hiện tượng này. Bến tàu, nhà ga, kênh rạch đâu đâu cũng có rác. Một biểu hiện phổ biến khác là một số tài xế chở gạch,đá phế thải ở các công trinh xây dựng đem đổ khắp nơi và cả trên dưới phố. Con người ta còn vô ý thức đến mức mang xác súc vật chết như chó, mèo, chuột, gia cầm như gà, vịt ném xuống hồ,ao, sông rạch và ra đường. Ở một số hàng, quán bán trên vỉa hè người ta đổ tất cả đồ ăn dư thừa, nước rửa chén, bát xuống cống khiến cho nước thải bị ứ đọng,cống bị tắt nghẽn. Thế nhưng hiện tượng xả rác đó còn lan sâu vào một tầng lớp trí thức trẻ ngày nay. Biểu hiện cụ thể ở một số sinh viên làm gia sư. Họ thường đứng ở các ngã ba, ngã tư đường để phát tờ rơi quảng cáo nhóm gia sư của mình một cách bừa bãi khiến khắp đường phố rải rác đầy những tờ rơi. Trong lớp học, sân học, học sinh cũng ngang nhiên xả rác ở hộc bàn, góc lớp, hành lang,… Nguy hiểm hơn cả là tình trạng bệnh viện chôn rác xuồng lòng đất ngay bên cạnh khu dân cư, hay mới đây là vụ nhà máy bột ngọt Vedan đã thải nước xuống dòng sông Thị Vãi mấy chục năm biến dòng sông thành dòng sông chết.

Xem thêm:  Anh (chị) hãy trình bày suy nghĩ về lòng bao dung của con người

Vậy do đâu mà hiện tượng xả rác bừa bãi lại tràn làn như vậy? nguyên nhân Đầu tiên là do những thói quen xấu lười biếng và lối sống lạc hậu ích kỷ chĩ nghĩ đến quyền lợi cá nhân của một số người. Họ sống theo kiểu

“Của mình thì giữ bo bo

Của người thì thả cho bò nó ăn ”

Họ nghĩ đơn giản rằng chỉ cần nhà mình sạch thì được còn bẩn thì ai bẩn mặc ai. Những nơi công cộng không phải là của mình, vậy thì việc gì mà phải mất công gìn giữ. Cứ ném rác vội ra là xong, đã có đội vệ sinh lo dọn dẹp. Cách nghĩ như thế thật là thiểu cận và nguy hại làm sao. Nguyên nhân tiếp theo là do thói quen đã có từ lâu, khó sửa đổi, phải có sự nhắc nhở thì người ta mới không xả rác bừa bãi. Ở các lớp học, hằng ngày, các thầy cô và ban cán sự lớp phải thường xuyên nhắc nhở thì mới giữ cho lớp học sạch đẹp. Nhưng xã hội là một phạm vị rộng lớn hơn lớp học rất nhiều. Mọi người đều bận rộn với công việc của mình và không một ai có đủ thời gian để đi nhắc nhở từng người một. Không được nhắc nhở, con người ta lại quay về với thói quen trước kia. Việc giáo dục ý thức giữ gìn, bảo vệ môi trường sống chưa được quan tâm đúng mức, chưa được tổ chức thường xuyên. Mặc dù trên các phương tiện thông tin đại chúng vẫn có những chương trình kêu gọi ý thức bảo vệ môi trường của con người nhưng chúng quá ít ỏi, không đáp ứng được nhu cầu tìm hiểu và học hòi của người dân. Do đó mà trình độ hiểu biết của người dân còn thấp dẫn đến thái độ tuân thủ nội quy nơi công cộng chưa đi vào nề nếp. Một phần là do sự quản lý, kiểm soát của các cơ quan chức năng chưa chặt chẽ, kém hiệu quả, …chưa có hình thức xử lý nghiêm khắc những cá nhân, đơn vị, công ty vi phạm, hay nói cách khác là biết mà làm ngơ. Cứ thử phạt thật nặng một người nào đó xả rác ra đường phố làm gương, thì còn ai dám xả rác nữa.

Với tình hình vứt rác bừa bãi hiện nay, thì những hậu quả kéo theo nó cũng không phải nhỏ. Trước tiên là gây ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân. Rác bị xả bừa bãi liên tục, ngày càng nhiều nếu không được thu dọn sẽ bốc mùi, gây ô nhiễm môi trường không khí. Nguồn nước bị ô nhiễm nặng do dân cư ven các con sông thải chất thải sinh hoạt xuống sông, tệ hại hơn, họ còn ném xác gia cầm bị H5N1 xuống sông. Người dân chẳng may sử dụng phải nguồn nước nay, hay sống gần những bải rác sẽ dễ mắc các bệnh về đường ruột, bệnh ngoài da, ệnh đau mắt hột…Đặc biệt gần đây ở nước ta có nhiều người tử vong vì bị tiêu chảy cấp do nhiễm khuẩn tả từ nước bị ô nhiễm. Về vấn đề kinh tế mà nói, ngành chịu ảnh hưởng nhiều nhất là ngành nuôi trồng thủy sản. Do môi trường sinh thái bị ô nhiễm, cá tôm chết nhiều hoặc bị bệnh tác hại nghiêm trọng đến sản lượng, kinh tế người dân và tốn kém nhiều tiền bạc trong việc cải tạo môi trường. Rác trong lớp học, sân trường, nếu không thu dọn kịp thời sẽ bốc mùi hôi thối khó chịu, ảnh hưởng đến sức khỏe và sự tiếp thu bài của học sinh, sự truyền đạt kiến thức của giáo viên và còn làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của ngôi trường. Và độc hại hơn cả, là rác thải y tế với những mầm bệnh ung thư, nước nhiễm chì, nhiễm bẩn. Rác tồn đọng, ứ lại trên các kênh rạch, cống rãnh gây nên ngập lụt vào mùa mưa gây ảnh hưởng đến đời ống của người dân, nhà nước, địa phương phải tốn thêm một khoản chi phí không nhỏ để thuê nhân công thu dọn, nạo vét, khai thông cống rãnh, ao hồ, kênh rạch. Và một thiệt thòi đối với nước ta nếu hiện tượng xả rác còn tràn lan là sẽ để lại ấn tượng không tốt đẹp cho khách du lịch. Thử hỏi còn ai dám đến tham quan một đất nước đầy rác ngoài phố, mùi hôi khó chịu, mất vệ sinh!!? Lúc ấy, chúng ta sẽ mất một nguồn lợi khá lớn về du lịch.

Thẳng tay phạt nặng, rút giấy phép hoạt động cần đưa ra những bộ luật thật cụ thể về vấn đề xâm hại môi trường.JVậy làm thế nào để giảm thiểu được hiện tượng xả rác này. Nhà trường phối hợp với các ban ngành thướng xuyên nhắc nhở, tuyên truyền, kiểm tra ý thức tự giác của mọi người về việc giữ gìn vệ sinh. Nên có những hình thức khiển trách đúng mức đối với những học sinh có thói quen vứt rác bừa bãi. Đối với người dân vi phạm thì họp tổ dân phố kiểm điểm. Còn công ty nào vi phạm thì. Tốt nhất là các cơ quan nhà nước.

Hành vi xả rác nơi công cộng đang là vấn đề đau đầu của các cơ quan chức năng bởi mức hiệt. Bảo vệ môi trường là bảo vệ sự sống của mọi người, vì những tác hại của nó đối với xã hội, vậy mỗi người chúng ta cần có ý thức, góp phần chung tay xây dựng một môi trường xanh-sạch-đẹp.

Cảm ơn các bạn các bạn vừa đọc xong top những bài làm văn Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi hay nhất. Chúc các viết cho mình một bài văn Suy nghĩ về tình trạng vứt rác bừa bãi thật hay và đạt được kết quả cao.