Thịt thần tiên review

Lâu lắm rồi mình mới mở lại blog này . Nhưng dạo gần đây vừa đọc được một tác phẩm tiểu thuyết của Nhất Độ Quân Hoa mà khiến mình ám ảnh mãi , đến nỗi không thể đọc tiếp sang những bộ ngôn tình khác .

Đó là bộ ” Thịt Thần Tiên ” phiên bản truyện dài , theo mình biết thì Thịt Thần Tiên nguyên tác là một đoản văn kết thúc SE được tác giả viết trước khi ra mắt bộ dài tập. Sau khi đọc xong truyện thì mình lùng sục hết mọi review ngắn dài để đọc thêm về nam phụ Thuần Vu Lâm , nhưng thật sự thì hình như anh rất ít được nhắc đến nên khiến mình cứ bứt rứt cảm thấy cứ hụt hẫng , tiếc nuối một gì đó . Anh yêu Hà Bạng nhưng lại không hiểu nổi cô , tuy kề cận nhau 300 năm nhưng anh vẫn nghĩ cô là người vô tình vô nghĩa , cho rằng trong lòng cô không hề có anh , anh hờn trách cô có thể vì thói ham ăn của mình mà trèo lên giường Dung Trần Tử nhưng lại không biết đó vì để lấy một chén máu từ tim Dung Trần Tử để giúp anh vượt qua yêu kiếp dễ dàng . Cô xem anh như tâm can bảo bối , anh không hề biết , cho nên bi kịch mới xảy ra , Thuần Vu Lâm đứng yên để mặc cho Lưu tiểu thư đâm chết cô . Dù cho đó là hận , anh cũng chỉ mong cô một lần quay đầu lại nhìn anh , đặt anh ở trong tim .

Mình vừa thương vừa trách Hà Bạng , từ nhỏ chịu sự cô đơn , nhìn người mình yêu thương lần lượt ra đi , hơn 4000 năm sống nhìn thấy bao nhiêu thế sự , bao nhiêu sự chuyển dời , cô chỉ biết tìm đến ăn uống để quên đi mọi ưu sầu . Nhưng trách cô vì chẳng bao giờ chịu nói ra , cô thích khóc nhè nhưng chỉ khi trước mặt người quan tâm mình cô mới khóc, có lúc cô kiên cường đến đáng sợ , phân cảnh Hà Bạng lăn ra khỏi chảo nóng đang thiêu đốt bên dưới , xuyên suốt câu truyện mọi người đều biết cô có một đôi chân rất đẹp , khi nhìn người ta không thể không thốt lên rằng ” à , thì ra một đôi chân cũng có thể đẹp đến nhường này sao ?” , nhưng cô lại để mặc cho lửa nóng thiêu nát chân vẫn cố bò ra khỏi hang và không rơi một giọt lệ nào vì cô biết bây giờ cũng chẳng còn ai thương xót mình nữa rồi. Mọi bước đi của cô đều có sự tính toán , không ai đoán được cô sẽ làm gì , cô biết được bao nhiêu sự thật . Tác giả khắc họa nhân vật nữ chính với bề ngoài trẻ con , ham ăn đến phát hờn nhưng sâu trong nội tâm cô là sự cô đơn , là một cô gái toan tính , giảo hoạt . Đến lúc cuối truyện , Diệp Điềm mới nhận ra kì thực , cô mới chính là một người đơn thuần , thế giới của người con gái đó chỉ có 3 loại người một là người cô quan  tâm , hai là kẻ thù và ba là người xa lạ . Những người cô coi trọng thì tất nhiên bằng mọi giá phải giúp , còn kẻ thù thì nhất định phải giết . Trái tim cô nhỏ lắm , có người bước vào thì sẽ có người phải bước ra . Vì thế khi đứng trước sự sống và cái chết , cô đã lựa chọn buông bỏ Thuần Vu Lâm dù cho trước đó tuy chỉ còn một phách nhưng cô vẫn muốn Thuần Vu Lâm được tồn tại . Khi Thuần Vu Lâm nổ tung , cô vẫn một mực nắm lấy bàn tay ấy , khiến mình nhớ tới lúc cô vuốt ve bàn tay anh và hồi tưởng về những năm tháng anh ở bên chăm sóc kề cận cô . Thời gian khắc nghiệt , đã qua đi thì không thể quay trở lại . Nếu thực sự có thể quay trở lại , có lẽ Thuần Vu Lâm sẽ lựa chọn không yêu cô  .Nhưng cuộc đời vốn không có chữ’ nếu’ hay ‘ giá như’. Lúc Hà Bạng vô tình lạc vào ảo ảnh dưới giếng , cô gặp lại Minh xà trong dáng hình Thuần Vu Lâm đã chết . Cho dù trong đầu vẫn biết bao nhiêu là trăn trở , bao nhiêu là hoài nghi nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi cô cũng mong mọi thứ trước đó chỉ là mơ , cô vẫn là hải hoàng tham ăn vô lo bên cạnh có tên tư tế Thuần Vu Lâm dịu dàng che chở làm mọi việc vì cô .

Thuần Vu Lâm ngẩng đầu lên , máu tươi trên người bốc cháy bừng bừng :” Người khóc ư ?”

Tay của Hà Bạng bị trật khớp nên đã mất đi cảm giác từ lâu , nhưng trái tim nàng cũng không còn tri giác nữa , nàng chỉ biết tóm chặt hắn như thế này thôi , khuôn mặt nàng thậm chí còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng :” Đúng vậy , nước mắt ta không đáng giá , một ngày ta khóc ba lần , mỗi lần chảy đến nửa lít , từ lâu khóc đã trở thành thói quen rồi .”

Thuần Vu Lâm vẫn cười :” Cũng phải nhỉ , chỉ là không biết tại sao , nước mắt của người .. khụ khụ , còn nóng hơn cả máu của thần .”

….

Hà Bạng ngồi xuống thanh gỗ ngang của chuồng lợn, nàng bắt đầu kể một câu chuyện rất vô vị: “Lúc ta gặp Thuần Vu Lâm, hắn vẫn còn là một con cá chép vẩy đỏ ánh vàng, nằm ở trên thuyền vì bị mắc vào lưới đánh cá của một ngư dân, bên trong thuyền có rất nhiều cá, nhưng nó là con đẹp nhất. Lúc ấy ta bị thương rất nặng, kẹp hắn bơi trên sông suốt một tháng trời, hắn hút linh khí của ta, nên mở mang được trí tuệ. Trong Đạo trời đã ghi lại rằng, cứ hơn ba trăm năm vào một ngày nào đó, sẽ có một vị tinh tú giáng sinh xuống núi Lăng Hà. Ta liền kẹp hắn đến hải vực Lăng Hà. Ta đã đánh nhau với đám Hải tộc xung quanh rất lâu và bị thương không nhẹ, nhưng cũng may nơi ấy nhỏ, lại không có yêu quái nào lớn, nên Long Vương liền không chút đắn đo phong ta làm Hải hoàng”.

Nàng cười, nhưng những tia sáng chói chang rực rỡ trong mắt lại như đang chuyển động bùng cháy: “thì ra, những con cá sống trong môi trường không thiếu ăn, không thiếu mặc quả thật rất ngốc, học cái gì cũng chậm. Ta mới chỉ nghiên cứu thực đơn, xem món nào có thể bổ não, thì sau đó hắn đã bắt đầu nhịn ăn, hơn nữa còn ra sức tu luyện. Chỉ hơn ba trăm năm, hắn đã có thể biến hóa được rồi. Hình dạng con người của hắn rất đẹp, Hải tộc nhiều như vậy, nhưng không có ai bì được với hắn”. Dường như, Hà Bạng vẫn có thể nhớ được dáng vẻ của Thuần Vu Lâm, nàng nở nụ cười nhàn nhạt: “Khi hắn được hơn một trăm tuổi, mãi không tìm được binh khí vừa tay, ta liền đến chỗ Long Vương khuấy động mặt biển nơi ấy suốt hai năm bất kể ngày đêm không ngơi nghỉ, Long Vương mới đồng ý cho ta hàn tinh ngàn năm. Bọn ta lại tìm suốt mười mấy năm nữa, mới tìm được một sư phụ đúc kiếm giỏi, sau đó vẽ ra được bản mẫu. hắn càng ngày càng thông minh, có thể đọc được rất nhiều sách, nấu ăn cũng rất ngon”.

Xung quanh ngoài giọng nói của nàng, chỉ có những bông tuyết bay lất phất, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám xám xịt: “Sau đó quả thật là tinh tú giáng sinh ở hải vực Lăng Hà, nhưng trong Đạo trời đã nói, giết chết tinh tú là phạm phải luật trời, còn chưa đợi ta nghĩ ra cách ổn thỏa mọi bề, thì yêu kiếp của hắn đã cận kề ngay trước mắt. Ta chỉ còn nước đến Thanh Hư quan, tìm cách lấy máu từ tim của Dung Trần Tử, mới có thể tạm thời khống chế yêu khí trên người hắn, trì hoãn yêu kiếp của hắn. Ta cứ tưởng rằng đợi đến lúc hắn khỏe thêm chút nữa, cộng thêm cả năng lực của ta, thì vượt qua yêu kiếp là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay. Khi nhìn thấy các ngươi, ta biết quả báo của nghiệt duyên đã bắt đầu trở thành sự thực, ta không dám can thiệp vào mọi chuyện giữa hai ngươi”. Trong đôi mắt của nàng mờ mịt hơi nước, nhưng giọng nói lại lãnh đạm như tuyết rơi ngoài trời: “Đáng tiếc đây chính là Đạo trời, có thể khiến ngươi nhìn thấy tất cả những điều cốt lõi nhất, thậm chí mở hẳn bài thi ra cho ngươi xem, nhưng cho dù ngươi có trả lời đúng mọi câu hỏi, thì cũng không thể đoán được kết cục cuối cùng”.

Nàng đứng dậy, lại khẽ phủi góc áo: “Ngươi cảm thấy rất không công bằng, đúng không?”.

Con lợn đen sì trong chuồng ra sức giãy giụa, Hà Bạng cười nói thản nhiên: “Ta kể câu chuyện này không phải để tìm kiếm sự đồng tình của ngươi. Ta chỉ không muốn ngươi lấy đi tâm can bảo bối của ta, mà lại tưởng rằng đó là rác rưởi do ta tùy tiện vứt bỏ. Ngươi không cần phải cảm thấy bất công, thế gian này trước giờ chưa từng có công bằng. Ta tu luyện suốt mấy ngàn năm nay, cũng chẳng phải vì muốn cứu giúp nhân thế. Mẹ của ngươi tốt, ngươi cũng tốt, thậm chí muôn người trong thiên hạ này đều tốt cả, ta cứu được tình, nhưng không cứu được lí.

Thuần Vu Lâm rất ít khi nhận được quà của con gái, hắn ở bên Hà Bạng nhiều năm, nhiều nhất cũng chỉ là lúc thu mua hải sản ở Đông Hải được Long Vương tặng cho vài thứ đại loại như rùa biển, hay cua bá vương mà thôi. Chiếc vòng nhật nguyệt của hắn cũng là do Hà Bạng đi tìm vật liệu, nhưng nàng thìao có thể biết cách tặng quà chứ, lúc ấy nàng chỉ vào hai khối sắt đen sì cứng cáp, nói một cách vô cùng hào sảng: “Cầm lấy đi, rồi chế tạo thành binh khí”.

Nếu hồi ức là thứ có mùi vị, thì sẽ là mùi thơm của gỗ đàn hương, ngọt ngào mà vững chắc, giống như nhớ rõ những vui tươi, say đắm và buồn thương, lại tựa như quên hết mọi nỗi ưu sầu.

Hà Bạng nán lại bên cạnh, cuối cùng nàng trèo lên, nằm sấp trên người hắn, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, giọng nói của nàng cũng không còn yêu kiều lảnh lót nữa, thậm chí nàng còn chẳng tìm được bất kì từ ngữ nào, chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Thuần Vu Lâm, người ta rất đau…”.

Thuần Vu Lâm trước mắt đang ngủ rất say. Những đêm trước đây, cho dù hắn có ngủ say đến đâu, nàng chỉ cần khẽ khàng gọi một tiếng thôi, hắn đều sẽ tỉnh dậy. Chỉ cần nàng không vui, hắn sẽ kể chuyện cười cho nàng nghe, làm đồ ăn cho nàng. hắn nói vỏ trai của nàng, là vỏ trai đẹp nhất trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải này.

Hà Bạng nằm sấp trên ngực hắn hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc cũng hiểu ra, hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Hơn bốn ngàn năm, sư phụ, sư muội, sư huynh, còn cả hắn nữa, bọn họ từng người từng người một, đều lặng lẽ rời xa nàng.

Nàng từ trên người hắn trèo xuống, ngã lăn trên đất. Nàng thật sự không muốn chết. Nếu như ngay cả nàng cũng chết, thì những hợp tan đẹp đẽ và thê lương, những người đã từng yêu thương nàng sâu đậm, sẽ có ai nhớ tới đây? Nhưng sinh mệnh lẽ nào lại là thứ vĩnh hằng không có hồi kết? Nàng phải dũng cảm, đón nhận vòng tuần hoàn sinh ra và mất đi.

Nàng bò ra đến cửa, lại quay đầu nhìn lại, trong bóng tối Thuần Vu Lâm an tĩnh ngủ rất say, phảng phất như lúc nhắm mắt, vẫn còn nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấm áp của hắn như thuở ban đầu.

Thuần Vu Lâm, thật ra vỏ trai của ta là thứ vỏ trai xấu xí nhất trong toàn bộ Hải tộc Đông Hải, ta biết rõ điều này mà

Hiện tại Hà Bạng đang ngửa lòng bàn tay của hắn ra, cẩn thận ngắm nghía. Giọng nói của Thuần Vu Lâm mang theo vẻ âm tà nhàn nhạt rất khó diễn tả: “Bệ hạ nhìn gì vậy?”.

Hà Bạng nhẹ nhàng vuốt ve những đường vân chằng chịt trên lòng bàn tay hắn, hồi lâu sau mới khẽ nói: “Ta rất buồn. Đôi bàn tay này, ta đã dùng hơn ba trăm năm để dạy chúng tu luyện Xí dương quyết, tìm thầy bác học nhất Đông Hải về dạy chúng viết chữ, chúng có thể làm ra những món ăn có mùi vị thơm ngon nhất trong toàn hải vực”. Cuối cùng nàng thu ánh mắt đang nhìn những đường vân giao nhau giữa năm ngón tay của Thuần Vu Lâm lại, nói: “Mà giờ ngươi lại dùng nó để móc những bào thai chưa đủ ngày đủ tháng, để moi tim phổi, để vặn gãy cổ người ta”.

Cuộc đời của Hà Bạng may thay cuối cùng cũng gặp được Dung Trần Tử , người có thể nhẹ nhàng nói với cô rằng : “Nếu nàng muốn có một danh phận, được thôi, ta hoàn tục là được rồi chứ gì?”

Dù kết thúc là HE nhưng sau khi đọc xong tâm trạng mình rất nặng nề , mãi vẫn cám  thấy nghẹn ngào khó thở  .Dư âm câu truyện vẫn rõ ràng đậm nét , nếu có thể có thời gian mình sẽ viết cảm nhận về từng nhân vật vì mọi nhân vật trong Thịt Thần Tiên đều để lại ấn tượng sâu sắc .

Mình muốn up lại những đoạn trích mình thích để một lúc rảnh rỗi nào đó sẽ đọc lại và hoài niệm về những cảm xúc khi đọc bộ tiểu thuyết này .