Truyện Tại sao tôi phải lấy Công tước

Thông minh, quyến rũ và cũng lại vô cùng ngây thơ, Daphne Bridgerton không bao giờ tưởng tượng rằng cô sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu với chàng công tước độc thân sáng giá bậc nhất nước Anh, đồng thời cũng là một tay chơi khét tiếng khiến cả mẹ lẫn các anh cô phải cấm đoán. Không chỉ có thế, khi bị anh trai cô lôi vào cuộc đấu súng một mất một còn, anh chàng đó sẵn sàng chấp nhận cái chết chứ nhất định không trao cho Daphne Bridgerton bất cứ điều  gì ngoài câu nói, Tôi không thể lấy em…

Công tước và em - cuốn lãng mạn danh tiếng của Julia Qinn, cuốn sách mang màu của ký ức, màu của những rượt đuổi cô độc về cảm xúc, lại cũng tràn ngập màu đỏ của đam mê, màu vàng rực rỡ của hạnh phúc. Khi mọi sắc màu đó hòa quyện, thế giới của hai nhân vật chính tan vào nhau trong sự toàn vẹn…

***

Lời khen tặng dành cho Công tước và em

“Cuốn hút.”

- Nora Roberts

“Tôi chỉ có thể chân thành cảm ơn Julia Quinn vì đã phục hồi niềm tin của tôi đối với văn học lãng mạn.”

- Walaika Haskins, Romance Reader

“Julia Quinn là Jane Austen đương đại.”

- Jill Barnett

“Quinn sẽ mang đến cho các bạn những giấc mơ thú vị.”

- Romantic Times


 CHƯƠNG 5

Sau đó, gia tộc công tước Efret – đã mất đi người kế vị duy nhất – đương nhiên đi đến bước đường suy tàn. Nữ công tước đã cố tìm kiếm trong số những người thân của mình và chọn ra một người kế vị, nhưng hắn ta lại là một kẻ lừa đảo chỉ thèm muốn tài sản của gia tộc.

Nữ công tước đã trả thù người con dâu một cách tàn nhẫn, nhưng sự trả thù đó cũng không thể khiến công tước sống lại. Cuối cùng, người lại dành cả phần đời còn lại của mình để chứng kiến gia tộc sụp đổ và mắc chứng bệnh tâm thần trước khi qua đời.

… Đó là những gì được mô tả trong hồi kí của Veronica.

Vì vậy, cuối cùng, tôi bị đồng tiền làm mờ mắt và tự đào mồ chôn mình. Tôi nghĩ rằng đó là một số phận thật khủng khiếp khi đọc tiểu thuyết, nhưng giờ đây tôi phải run rẩy khi nghĩ rằng nó sẽ sớm trở thành tương lai của tôi. Tôi không thể tin rằng mình lại trở thành một nhân vật phản diện như thế này. Thật là xui xẻo!

Tôi đưa tay mình ra và nhìn xuống. ‘Cô định đầu độc chồng mình bằng bàn tay này sao?’ Ngay cả khi chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến tôi cảm thấy thật kinh khủng.

“Làm sao mà chuyện quái quỷ này lại xảy ra được chứ?” 

Sáng sớm ngày hôm đó, trên đường đi làm thêm về, tôi đã bị ô tô tông và tử vong. Cái chết kiểu gì vậy? Tôi vẫn còn quá trẻ để chết mà.

Vào thời điểm đó, cuốn tiểu thuyết “Lady Crown” đang ở trong túi sách của tôi. Và đó là kết thúc của tôi trong kiếp trước theo những gì tôi có thể nhớ được … cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc và tôi là ai trong kiếp trước. Tôi nhớ lại được tất cả những điều này vào hai tuần trước. Tôi muốn tin rằng đó chỉ là một giấc mơ hoặc một sự tưởng tượng khủng khiếp.

Tuy nhiên, tôi dần nhận ra những chi tiết trong cuốn tiểu thuyết đã và đang được hiện thực hoá từng chút một. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận điều đó. Trong hai tuần qua, tôi thấy rõ ràng những gì được mô tả trong “Lady Crown” đã trở thành … hiện thực.

Từ những thông tin tầm thường như thời tiết nắng hay mưa. Từ những sự kiện lớn nhỏ ở thủ đô đến tin tức chính trị xã hội. Tất cả đều trở thành sự thật! Sau khi tổng hợp lại tất cả những thông tin và quan sát của mình, tôi có thể kết luận chắc chắn rằng nơi này là thế giới trong “Lady Crown”.

Tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết về những nhân vật không có thật. Nhưng tại sao tôi…?

‘Chà, không sao đâu!’ Tôi tự nhủ như thế. Nhưng tại sao tôi lại nhận được vai diễn này? Vai một người phụ nữ độc ác hại chết chồng mình rồi rước lấy kết cục bi thảm.

Tôi không thể sống lâu hơn một chút sao?

‘Lẽ ra mình không nên chấp nhận thoả thuận với nữ công tước.” Tôi giật tóc khi tự trách mình.

Nhưng tôi không thể làm khác được. Không có lựa chọn nào khác cho tôi vào lúc đó.

À, có một cái.

[Gương mặt của cô khá đẹp đấy.] 

(N/d: Những câu trong […] là cuộc đối thoại đã xảy ra trong quá khứ và những chi tiết trong tiểu thuyết gốc.)

Đó là quý bà Louise, chủ một tiệm salon tên “Opium”.

Khi đó tôi đang làm công việc may vá quần áo tại một cửa tiệm cao cấp, nơi chỉ những quý tộc thượng lưu mới lui tới. Trên thực tế, thẩm mỹ viện là nơi mọi người mua và bán cơ thể họ.

Khách hàng là hoàng gia hoặc quý tộc. Địa vị, quyền lực và sự giàu có của họ đều hoàn hảo. Những người phụ nữ làm việc tại thẩm mỹ viện đó được gọi là “quý bà”, và không dễ để gặp được họ. Mặc dù tôi kiếm tiền bằng cách may vá quần áo cho họ, nhưng tôi chưa bao giờ được gặp họ trực tiếp.

Rồi một ngày, tôi được báo rằng quý bà Louise đang tìm tôi.

[Cô là người đã sửa chiếc váy này phải không? Đó là chiếc váy yêu thích của ta và may mắn thay, nó đã trông đẹp hơn nhờ vào kĩ năng may vá của cô. Ta muốn tặng cho cô một món quà đặc biệt.]

Quý bà Louise là một phụ nữ có mái tóc đỏ và đôi mắt màu rượu vang. Ngay khi tôi nhìn thấy bà ấy, tôi có thể nhận ra ngay rằng bà ấy là một người phụ nữ có rất nhiều nét quyến rũ.

Dù sao thì đó cũng là một chiếc váy khó xử lí, nhưng tôi đã sửa nó khá tốt, và kĩ năng của tôi lọt vào mắt xanh của quý bà Louise. Sau khi quyen biết, bà ấy bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khá khó hiểu. Rồi một ngày, bà Louise quan sát tôi một lượt từ đầu đến chân và nói:

[Khuôn mặt và cơ thể của cô quá quý giá. Thật lãng phí khi để cô làm công việc may vá này. Cô nghĩ thế nào về việc trở thành quý cô của Opium?]

[…Quý cô của Opium sao?]

[Nếu muốn trở thành một quý cô, cô có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào.]

[Nhưng…]

[Nhưng sao? Cô nên nắm bắt mọi cơ hội.]

Bà Louise lấy một thứ gì đó ra khỏi ngực và luồn tay vào chiếc váy rộng của tôi trước khi tôi kịp nói gì. Với ánh mắt trìu mến, bà ấy cười và nói:

[Cô biết rằng ta sẽ không tuỳ tiện tặng nó cho bất cứ ai, phải không? Chỉ cần có nó, cô có thể đến gặp ta mà không gặp chút trở ngại nào.]

Quý bà Louise cười tươi như hoa khi nháy mắt. Sau đó bà ấy duyên dáng đi vào bên trong tiệm.

Đứng như bị ma nhập, tôi luồn tay vào váy mình và lấy ra thứ mà bà ấy vừa bỏ vào. Đó là một tấm danh thiếp có viền mạ vàng. Loại giấy bóng có rắc một lớp bụi vàng thật chỉ được sử dụng bởi giới quý tộc, đặc biệt là những quý tộc giàu có.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp một lúc lâu. Đó là một tấm danh thiếp mang tên của tiệm: Opium, và cái tên Louise bằng vàng ròng. Nếu tôi làm việc ở đó, tôi có thể có đủ kinh tế để nuôi nấng đàn em, trả nợ và thoát khỏi cuộc sống đầu tắt mặt tối.

Tôi không biết số tiền chính xác mà một “quý cô” được trả, nhưng tôi có thể ước tính đại khái từ cuộc trò chuyện mà tôi tình cờ nghe được giữa những “quý bà” khi họ giao quần áo cho tôi chỉnh sửa. Số tiền mà họ thu được trong một đêm lớn đến nỗi dù tôi có may hàng trăm bộ váy và làm tất cả các món ăn có thể trong một ngày cũng không kiếm nổi.

Vì vậy, tôi gần như đã nhận lời. Nếu nữ công tước không đến gặp tôi vài ngày sau đó, có lẽ tôi đã thực sự chấp nhận lời đề nghị. Vào thời điểm đó, tôi không chắc liệu lời đề nghị của quý bà Louise có tốt hơn lời đề nghị của nữ công tước hay không. Không thể có một kết thúc có hậu ngay cả khi tôi đã làm việc ở đó. Nói đúng hơn, một cái kết đáng sợ hơn có thể đã đến.

Ít nhất bây giờ, tôi vẫn còn sống. Tôi có thể tìm cách khác thay vì bán mình vì tiền.

Nhưng cứ theo đà này, tôi có cảm giác như đang đến gần cửa tử. Đó là vì vai diễn này đã được giao cho tôi. Vai diễn có thể giết chết cả tôi và chính chồng mình. Dù tôi có cố gắng quên đi những kí ức kiếp trước của mình đến đâu thì cũng không thể vì chúng quá sống động. Thay vào đó, tôi cảm thấy biết ơn vì những kí ước tiền kiếp đã quay trở lại, nếu không tôi sẽ chết không nghi ngờ vào tương lai không xa.

“Lady Crown” mở đầu với câu chuyện về một nữ anh hùng mồ côi được một hầu tước nhận nuôi và trở thành một cô con gái quý giá được tất cả mọi người yêu thương. Sau khi ra mắt giới thượng lưu, cô gặp và yêu nam chính – người sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, trở thành thái tử phi và cuối cùng lên làm hoàng hậu.

Những xung đột chính trong câu chuyện bao gồm sự thù hằn ngầm trong nội bộ hoàng gia và những âm mưu của giới quý tộc dẫn đến nhiều vụ bê bối bẩn thỉu. Đây là những khía cạnh chính dẫn đến sự nổi tiếng của cuốn tiểu thuyết.

Mỗi trang sách đều chứa đầy những dòng văn kích thích và hấp dẫn. Đó là thứ duy nhất khiến cuộc sống mệt mỏi lúc đó của tôi đỡ ngột ngạt. Vì vậy, tôi đã từng đọc đi đọc lại cuốn tiểu thuyết. Cuốn tiểu thuyết không còn được xuất bản, vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc mượn nó từ thư viện. Và bất cứ khi nào đến ngày đáo hạn của cuốn tiểu thuyết, tôi lại tiếp tục gia hạn nó. Không cần phải nói, tôi đã thuộc lòng tất cả những chi tiết trong tiểu thuyết.

Trong cuốn tiểu thuyết, Veronica cuối cùng đã lên ngôi hoàng hậu, vượt qua mọi hiểm nguy dưới sự bảo vệ của thái tử trong hoàng cung.

Nói cách khác, nữ chính đã sống hạnh phúc như trong các cuốn tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng điển hình khác và đi đến kết thúc có hậu. Tôi chỉ là một nhân vật phụ tô điểm cho một trong những giai thoại trong hồi kí của nữ chính miêu tả những gì cô ấy đã thấy, đã nghe và trải qua trong hoàng cung.

Vì vậy, đây là vấn đề. Có một lí do tại sao đề tựa của “Lady Crown” lại là “Hồi ức của Veronica”. Đó là bởi toàn bộ cuốn tiểu thuyết đều là những dòng hồi kí do nữ chính viết theo góc nhìn của cô ấy. Đó cũng là lí do tại sao tôi không thể tìm ra chi tiết của một số sự kiện hoặc quan điểm của các nhân vật khác.

Sự việc Selena đầu độc chồng cô ấy… Tôi thậm chí không biết tại sao nó lại xảy ra. Bằng chứng và lời khai chính xác không được đề cập chi tiết trong tiểu thuyết. Vì Veronica không biết toàn bộ nội tình của vụ việc đó nên cô ấy chỉ ghi lại những tin đồn mà cô ấy nghe được. Trong số những tin đồn được ghi lại có những sự việc:

[Cô ấy cố gắng chiếm đoạt tài sản của chồng mình. Cô ấy đã kết hôn với công tước để sinh ra một người thừa kế tiếp theo, nhưng việc không thể mang thai đã khiến cô ấy phát điên.]

[Thật dễ dàng để che đậy chất độc vì bản thân công tước đang bị ốm.]

[Việc đầu độc được tiến hành rất tỉ mỉ. Làm sau một người có thể làm được điều đó?]

[Nếu công tước chết, tài sản của gia tộc sẽ là của cô ấy…]

[Công tước đã qua đời rất đáng thương. Anh ấy thậm chí còn không biết rằng vợ mình là một người phụ nữ độc ác và sống chung với cô ấy mỗi ngày…]

Nhưng tin đồn chỉ là tin đồn, và không thể coi nó là sự thật được. Dưới sự theo dõi của nữ công tước, Selena làm sao có thể đầu độc chồng mình được? Nó quá dễ để bị bắt quả tang không phải sao? Và tại sao tôi, không, tại sao Selena lại giết chồng mình?

Đó không phải là một cuộc hôn nhân có tình yêu. Nhưng ngay cả khi tìm kiếm trong mớ kí ức hỗn độn, cả kiếp trước và kiếp này, tôi vẫn không thể tìm ra một lí do nào để giết hại công tước.

À, có một điều. Đó là tin đồn khiến tôi chú ý nhất.

[Tôi nghe nói rằng cô ấy đã ngoại tình với một người đàn ông khác.]

[Chúa ơi! Thật kinh khủng…]

[Cô ấy định bỏ trốn với người đàn ông đó vào nửa đêm sao?]

[Tại sao cô ấy lại bỏ trốn? Cô ấy có thể giết hại cả mẹ chồng và công tước để chiếm lấy toàn bộ gia sản không phải sao?]

Một người đàn ông… Họ nói rằng tôi làm điều đó vì một người đàn ông. Có thực sự là vì vậy không?

Sau này tôi sẽ ngoại tình với người khác nên nảy sinh ý định giết gia đình chồng để chiếm đoạt gia sản? Một người rụt rè như tôi…?

Tôi thực sự không thể hiểu được. Trước khi những kí ức về kiếp trước hiện về, tôi chỉ là một tiểu thư vô năng, một người vợ hữu danh vô thực, thậm chí phải chú ý sắc mặt của cả những hầu gái. Một người bị chồng hắt hủi và bị mẹ chồng coi như một kẻ tầm thường.

Có lẽ đó là lí do tại sao một người hiền lành khi thay đổi lại có thể trở nên rất đáng sợ. Một ngày nọ, một người phụ nữ yếu đuối đột nhiên trở nên bất cần sau một sự cố quan trọng và nói: “Tôi sẽ giết chồng tôi và tất cả bọn họ.”

Đó là một câu nói sáo rỗng phổ biến trong tiểu thuyết. Sau đó, cô ấy đã thực hiện đủ mọi thứ xấu xa và nhận lấy một kết cục tồi tệ.

‘Nhưng tôi là một người sống.’

Tôi không thể chết như nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết gốc. Vì tôi thực sự còn sống! Tôi được sinh ra một lần nữa trong thế giới này và đã sống cho đến tận bây giờ. Tôi không phải là một nhân vật phụ đơn thuần trong một cuốn tiểu thuyết giả tưởng. Bây giờ, tôi đang ở trong cơ thể của Selena. Nếu cô ấy chết, tôi cũng sẽ chết!

Tôi đã chết một lần rồi. Tôi không muốn chết một lần nữa. Tệ hơn là tôi có thể bị treo cổ vì đó là tương lai định mệnh của Selena. Tôi nhất định không thể chấp nhận chết như vậy.

Chờ đã, nếu tôi chết, tôi sẽ quay lại thế giới ban đầu chứ?

Điều đó cũng không hẳn là tốt. Trên đường trở về từ nơi làm việc bán thời gian vào sáng sớm, tôi đã chết trong một vụ tai nạn. Ngay cả khi tôi có thể trở về thế giới ban đầu của mình và sống lại, liệu tôi có thể chi trả phí điều trị và chi phí sinh hoạt không?

Không! Tôi không muốn chết! Trên hết, không có gì đảm bảo rằng tôi có thể trở lại thế giới ban đầu của mình nếu tôi chết. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó thực sự là “the end” nếu tôi chết ở thế giới này? Tôi không thể lãng phí cơ hội thứ hai mà Chúa đã ban tặng được.

Tôi cũng không có nhiều điều để hối tiếc trong kiếp trước. Tôi không có cha mẹ và đã trải qua những ngày tháng chật vật đầy mỏi mệt.

Vì tôi đã biết câu chuyện trong tiểu thuyết gốc diễn ra thế nào, tôi sẽ cố gắng tận dụng nó theo cách có lợi cho mình. Tất nhiên, trước đó, tôi phải tuyệt đối tránh khỏi kết cục phải chết đã.