Xưa nay, ông bà ta có câu “Ở hiền gặp lành” và bao đời nay chúng ta vẫn tin tưởng như vậy, phải không các chị? Nhưng trong cuộc sống, đúng là có nhiều tình huống, có nhiều câu chuyện mà chúng ta phải thốt lên: “Sao con người đó hiền từ, nhân hậu vậy mà lại gặp chuyện không đâu? Ở hiền lại không gặp lành!” Nhưng biết được những điều này rồi, chúng ta sẽ thấy chuyện gì xảy ra cũng có lý của nó, các chị ạ!Khi những tai họa không trừ một aiRất nhiều lần chúng ta gặp những câu chuyện éo le trong đời và tự hỏi vì sao những người đau khổ đó lại phải hứng chịu tai ương, thảm họa như vậy. Em có một chị bạn, sống hiền lành, thân thiện với mọi người, luôn giúp đỡ những người nghèo khổ xung quanh. Nhưng rồi đột nhiên, chị phát hiện bị bệnh ung thư vú. Phát hiện sớ, phẫu thuật loại bỏ khối u, những tưởng chị đã vượt qua nó, nhưng rồi ung thư không tha chị. Chị bị tái phát và di căn, rời bỏ cuộc đời và đứa con gái 15 tuổi khi vừa qua tuổi 40. Nhớ những ngày cuối cùng, chị vẫn nhắn tin chat qua lại với em với một sự lạc quan không thể tin nổi. Chị còn an ủi ngược lại em nữa các chị ạ. Người phụ nữ kiên cường ấy đã nói với em thế này: “Nếu chúng ta gặp chuyện và không thể cưỡng lại, đó chính là số phận đang thử thách mình. Chúng ta không thể tránh né, hãy chấp nhận nó là một phần trong cuộc đời mình. Hãy đối xử với nó một cách nhẹ nhàng và luôn tin rằng mình sẽ vượt qua được. Chị không còn nhiều thời gian, nếu chị cứ u sầu và oán trách số phận, sự tiêu cực sẽ làm cho những khối u trong chị phát triển nhanh hơn. Thay vì đau khổ, vật vã, chị dành thời gian đi chơi với bé Nai, tranh thủ từng giờ phút ngắn ngủi để con cảm nhận được bé vẫn còn hơi ấm của mẹ!”Những người bản lĩnh sẽ thấy rằng nghịch cảnh không phải là bất hạnh, mà ngược lại đó chính là một sự thử thách, ban ân của tạo hóa. Thái độ của một người dám đương đầu với nghịch cảnh mới làm nên sự khác biệt giữa người đó và những người khác. Không có ai mà cả đời đều thuận buồm xuôi gió. Quá trình trưởng thành của mỗi người chắc chắn sẽ có những lúc lao đao vất vả. Chúng ta có thể đau đớn, có thể bị tổn thương, có thể sẽ phải bật khóc vì những điều không như ý trong công việc, sức khỏe, cuộc sống, gia đình, hôn nhân,… nhưng vượt qua rồi sẽ thấy mọi thứ không đáng sợ nữa.Có câu “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Ai cũng có vấn đề của mình. Khi cuộc sống chưa kết thúc thì chúng ta chẳng thể biết được ai có diễm phúc hơn ai, được khỏe mạnh, sung sướng cả cuộc đời. Nên nếu nghịch cảnh, bệnh tật có rơi trúng đầu những người thiện lương thì đó là do chúng ta biết họ. Còn xã hội ngoài kia vẫn có muôn vàn người chiến đấu với những điều khó khăn, các chị nhỉ!Khi lòng không ác, ắt không thấy khổĐôi lúc chúng ta thấy cuộc đời không công bằng. Có những người chẳng học hành gì vẫn giàu có, người trí thức có học đi làm lương lại ba cọc ba đồng. Những người làm việc thiện mà vẫn gặp cuộc đời éo le trong khi nhiều kẻ làm ác thì vẫn nhởn nhơ sống.Nhưng có thực sự, cuộc đời công bằng không hay chuyện sướng khổ là do tùy tâm mỗi người mà thôi.Khi thu nhập của chúng ta chỉ đủ để nuôi sống bản thân và gia đình thì đó cũng là may mắn. Bởi khi đó, chúng ta còn có nhà ở, không phải lưu lạc nơi đầu đường, chỉ là diện tích có hơi nhỏ một chút. Chỉ khi trong lòng mình tham tiền tài, thích nhà rộng, mới cảm thấy khổ đau. Nếu có thể loại bỏ lòng tham, chúng ta sẽ không còn thấy khổ vì những điều đó nữaTrong xã hội, có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại trở nên giàu có. Chúng ta cảm thấy không phục, đó là lòng đố kỵ. Khi chúng ta cho rằng bản thân mình có văn hóa thì nên được hưởng thu nhập cao, đây chính là lòng kiêu căng. Kiêu căng vốn cũng là một loại ác tâm.Khi chúng ta trình bày quan điểm mà đồng nghiệp, sếp không nghe, còn trù dập, chúng ta cảm thấy vô cùng đau khổ. Nhưng nhìn ở chiều ngược lại, những người đó họ cũng mang tư tưởng và quan điểm của riêng mình. Vì sao ta lại muốn ép họ phải tuân theo quan điểm và tư tưởng của mình?Khi trong lòng chúng ta còn sự tham lam, đố kỵ, kiêu căng, hẹp hòi, chúng ta mới cảm thấy đau khổ và bất công.Hãy cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn với thu nhập cùng nhà ở của mình bởi con người có vui vẻ hay không vốn không quyết định bởi tiền tài hay vật chất, mà tùy thuộc vào thái độ sống của họ.Nắm giữ từng phút giây của cuộc đời, thay thế cái tham lam vốn có bằng thái độ lạc quan, điềm tĩnh, bằng lòng cần cù, chúng ta sẽ dần cảm thấy vui vẻ. Chỉ có người nuôi dưỡng đức tính khiêm tốn từ tận sâu đáy lòng, luôn đặt mình ở vị thế khiêm nhường thì mới có được sự sung túc và an vui. Khi đó chúng ta sẽ không còn phải tự hỏi: “Sao người này người kia sống như thế mà vẫn gặp lành/ gặp ác!” Bởi những chuyện tốt xấu ở đời phải nhìn từ nhiều phía nữa, chưa chắc được đã là tốt mà mất đã là xấu. Vốn dĩ, bầu trời có thể bao dung hết thảy cho nên mới rộng lớn vô biên. Mặt đất có thể chịu đựng tất cả cho nên mới tràn đầy sự sống. Khi chúng ta nhìn mọi thứ với một sự bao dung và chấp nhận nó như lẽ vốn dĩ phải vậy thì thấy điều gì cũng là hợp lý, phải không các chị?