Ý nghĩa câu chuyện bàn phím hỏng

Một người đàn ông chết đi, và vì anh là một người tốt nên được lên Thiên đường. Thánh Peter đứng ở cổng Thiên đường chào đón anh. “Xin chào mừng! Con có thể bước vào Thiên đường ngay bây giờ, nhưng vì con đã sống rất tốt nên con được phép xuống Địa ngục trước để so sánh hai nơi nếu con muốn”, Thánh Peter nói.

Người đàn ông khá tò mò và nói “tại sao lại không chứ?”. Anh bước xuống Địa ngục, nơi mà cánh cửa đã mở sẵn.

Phía sau cánh cửa, anh nhìn thấy rất nhiều người đang ngồi xung quanh những chiếc bàn đầy đồ ăn ngon lành, nhưng họ rất buồn bã và đau khổ, bởi chỉ có những chiếc dao và nĩa dài quá tầm tay. Vì thế, họ không thể đưa được một chút thức ăn nào vào miệng.

Người đàn ông quay trở lại Thiên đường và nói với Thánh Peter: “Chà, con rất vui khi được lên Thiên đường. Địa ngục đúng là một hình phạt”.

“Chào mừng tới Thiên đường”, Thánh Peter nói. Khi người đàn ông bước vào Thiên đường, anh ta thấy gì? Anh lại thấy rất nhiều người đang ngồi xung quanh những chiếc bàn đầy đồ ăn ngon, cũng giống như dưới Địa ngục.

Họ cũng có những chiếc dao và nĩa dài quá tầm tay, nhưng trên Thiên đường, mọi người không than khóc và chửi rủa, bởi vì họ đang đút thức ăn cho nhau. “Thử món này đi”, họ cười nói vui vẻ. “Cả món này nữa”, họ đã rất vui vẻ cùng nhau.

Hạnh phúc là khi mang lại hạnh phúc cho người khác. Đừng ích kỷ, mà hãy quan tâm tới người khác, bạn cũng sẽ nhận được sự quan tâm từ họ.

Hai hạt giống nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ.

Hạt giống thứ nhất nói: “Tôi muốn lớn lên! Tôi muốn rễ đâm sâu vào trong lòng đất, lộc đâm xuyên lên mặt đất… Tôi muốn đâm chồi nảy lộc để báo hiệu mùa xuân tới…. Tôi muốn cảm nhận được sự ấm áp của Mặt trời và hứng trọn những giọt sương mai đọng trên cánh hoa…”

Và hạt giống thứ nhất được lớn lên như đúng ý nguyện.

Hạt giống thứ hai nói “Chà, nếu tôi đâm rễ xuống lòng đấy, tôi không biết mình sẽ gặp phải những thứ gì trong bóng tối. Nếu tôi đâm chồi lên mặt đất rắn chắc, những nhánh mầm non nớt của tôi có thể bị hỏng… Nếu tôi đâm chồi rồi bị một con ốc sên ăn mất thì sao? Nếu tôi nở hoa, một đứa trẻ có thể tiện tay hái hoa. Không, tốt hơn là cứ đợi đến khi nào an toàn”.

Và hạt giống thứ hai cứ chờ đợi như ý muốn.

Vào một sáng mùa xuân, một con gà mái đi loanh quanh trên mảnh đất. Nó tìm thấy hạt giống đang nằm đợi và nhanh chóng ăn mất.

Đừng đợi chờ bất cứ giây phút nào, vì cuộc đời không có thời gian cho bạn chờ đợi.

Một ông vua nọ rất có tài chăm sóc những cây hoa và ông đang muốn tìm một người kế vị mình. Ông quyết định để những bông hoa quyết định, vì thế ông đưa cho tất cả mọi người mỗi người một hạt giống. Người nào trồng được những bông hoa đẹp nhất từ hạt giống này sẽ được lên ngôi.

Một cô gái tên là Serena cũng muốn tham gia vào cuộc cạnh tranh để trồng được bông hoa đẹp nhất. Cô gieo hạt giống trong một cái chậu rất đẹp, chăm sóc nó rất kỹ càng, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy hạt giống nảy mầm.

Năm sau, cô thấy mọi người tụ tập tại cung điện với những chậu hoa rất đẹp. Serena rất thất vọng, nhưng vẫn tới cuộc tụ họp với chậu hoa trống rỗng. Nhà vua kiểm tra tất cả chậu hoa, rồi dừng lại ở chậu hoa của Serena. Ngài hỏi “tại sao chậu hoa của cô không có gì?”. “Thưa điện hạ, tôi đã làm mọi thứ để nó lớn lên nhưng tôi đã thất bại” cô gái trả lời.

“Không, cô không thất bại. Những hạt giống mà ta đưa cho mọi người đều đã được nướng chín, vì thế chúng không thể nảy mầm. Ta không biết tất cả những bông hoa đẹp này ở đâu ra. Cô đã rất trung thực, vì thế cô xứng đáng có được vương miện. Cô sẽ là nữ hoàng của vương quốc này”.

Sự trung thực sẽ cho bạn những thứ bất ngờ vì không có tài sản nào quý giá bằng lòng trung thực.

Xưa có một ông vua tổ chức một cuộc thi tìm ra người nào vẽ được bức tranh yên bình nhất. Nhiều họa sĩ đã tham gia và nộp bài. Nhà vua xem xét tất cả các bức tranh và ông chọn ra hai bức ông thích nhất, nhưng ông vẫn phải chọn ra một bức tranh đạt giải.

Bức tranh thứ nhất vẽ một hồ nước tĩnh lặng đến mức có thể thấy những ngọn núi cao vút xung quanh soi bóng dưới hồ. Bên trên là bầu trời trong xanh, mây trắng. Đó là một bức tranh mà ai nhìn vào cũng phải mê mẩn.

Bức tranh thứ hai cũng vẽ cảnh núi, nhưng nó mấp mô và trần trụi. Bên trên là bầu trời u ám, vần vũ như sắp có mưa bão, sấm chớp. Phía dưới một ngọn núi là thác nước đổ xuống ào ào. Nhưng khi nhà vua nhìn kỹ, ông thấy bên cạnh thác nước là một bụi cây nhỏ nằm trong một kẽ đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang làm tổ. Giữa thác nước đang gào thét, chim mẹ ngồi yên bình trong tổ.

Bạn sẽ chọn bức tranh nào?

Nhà vua đã chọn bức tranh thứ hai và giải thích: “Bởi vì yên bình không có nghĩa là bạn ở một nơi không có tiếng ồn, không gặp rắc rối, không phải làm việc vất vả. Yên bình là khi sống giữa tất cả những thứ đó, bạn vẫn cảm thấy bình an trong tim. Đó mới là yên bình thực sự”

Bình an thực sự ở trong tim bạn chứ không phải chỉ ở cảnh vật bên ngoài

Sưu tầm

Thông thường chúng ta đã quên mất, từng sự việc nhỏ diễn ra hàng ngày đều mang một ý nghĩa nhất định cho cuộc đời mỗi con người. Cùng đọc 8 câu chuyện nhỏ ý nghĩa dưới đây và suy ngẫm:

Câu chuyện số 1: Chiếc lược tình yêu

Một ngày nọ, người vợ với mái tóc dài bảo chồng hãy mua cho bà một chiếc lược mới để bà chải tóc được gọn gàng hơn. Người chồng đã xin lỗi và từ chối bà. Ông nói rằng mình còn ko với đủ tiền để sửa chiếc đồng hồ đeo tay bị hỏng. Người vợ nghe vậy và ko nói gì thêm.

Hôm sau người chồng đi làm, ông qua tiệm đồng hồ và bán chiếc đồng hồ của mình với giá rẻ để mua chiếc lược mới cho vợ.

Buổi tối, ông vui vẻ ngồi đợi vợ ở nhà với chiếc lược mới trên tay.

Tuy nhiên, một lúc sau, ông vô cùng sửng sốt lúc thđó vợ xuất hiện với một mái tóc ngắn. Thì ra bà đã bán mái tóc của mình đi để mua cho ông chiếc dây đồng hồ mới.

Những giọt nước mắt rơi trên má họ, ko phải vì những việc họ làm là vô ích, mà vì tình yêu sâu sắc mà họ dành cho nhau.

Ý nghĩa câu chuyện bàn phím hỏng

Câu chuyện số 2: Món hời với người nghèo

Một cô gái hỏi ông lão bán trứng: “Bao nhiêu tiền một quả trứng vậy ông?”

Ông lão trả lời: “Một đô hai quả thưa cô”.

Cô gái đáp: “Bán cho tôi một đô bốn quả, nếu ko tôi ko mua nữa”.

Ông lão: “Được thôi, cô lđó đi, đây là khởi đầu tốt vì với lẽ tôi sẽ chẳng bán được gì trong ngày hôm nay”.

Cô gái lđó trứng rồi hãnh diện bước đi. Cô cảm thđó mình đã trả được một món hời và tới một nhà hàng sang trọng gặp bạn bè. Ở đó, cô cùng những bạn ăn bất cứ thứ gì họ muốn. Tàn tiệc, hóa đơn của của họ lên tới 420 đô la. Cô gái đưa 500 đô cho chủ nhà hàng và bảo ko cần trả lại.

Sự việc với vẻ giản đơn nhưng lại thật đau khổ đối với ông lão bán trứng. Nhiều người trong chúng ta luôn hào phóng với những người giàu với, mà lại quên đi tình người với những người khốn khổ.

Câu chuyện số 3: Miếng bánh mì cháy

Khi tôi lên 8 hay 9 tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn nướng bánh mì cháy khét. Một tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, ko phải cháy xém bình thường mà cháy đen như than. Tôi ngồi nhìn những lát bánh mì và đợi xem với ai xem sét điều bất thường của chúng và lên tiếng hay ko.

Nhưng cha tôi chỉ ăn miếng bánh của ông và hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường học như mọi hôm. Tôi ko còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó, nhưng tôi nhớ đã nghe mẹ tôi xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì.

Và tôi ko bao giờ quên được những gì cha tôi nói với mẹ tôi: “Em à, anh thích bánh mì cháy mà.”

Đêm đó, tôi tới bên chúc cha tôi ngủ ngon và hỏi với phải thực sự ông thích bánh mì cháy hay ko. Cha tôi choàng tay qua vai tôi và nói:

“Mẹ con đã làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con ạ, nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác ko? Những lời chê bai trách móc cay nghiệt đđó.”

Rồi ông nói tiếp: “Con biết đó, cuộc đời đầy rẫy những thứ ko tối ưu và những con người ko toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc, chẳng hạn như cha chẳng thể nhớ được sinh nhật hay ngày kỷ niệm như một số người khác.

Điều mà cha học được qua nhiều năm tháng, đó là học nhữngh chấp nhận sai sót của người khác và sắm nhữngh ủng hộ những khác lạ của họ. Đó là chìa khoá trọng yếu nhất để tạo nên một mối quan hệ lành mạnh, trưởng thành và bền vững con ạ.

Cuộc đời rất ngắn ngủ để thức dậy với những hối tiếc và khó chịu. Hãy yêu quý những người cư xử tốt với con, và hãy cảm thông với những người chưa làm được điều đó.”

Bài học rút ra: Trong toàn cầu, bạn cần phải biết học nhữngh cảm thông đối với điểm yếu, điểm hạn chế của người khác. Cảm thông với toàn cầu, tính nhữngh của mọi người trong gia đình, bạn bè, vợ chồng… sẽ giúp bạn với một toàn cầu dung hòa xung quanh. Sự cảm thông – biện pháp nuôi dưỡng hạnh phúc gia đình. Câu chuyện này chính là bài học về sự cảm thông giữa người với người.

Câu chuyện số 4: Hành trang lên đường

Có một hòa thượng muốn đi học tập ở nơi xa. Sư thầy hỏi: “Khi nào con đi?”

“Tuần sau con sẽ đi. Đường xa, con đã nhờ người đan vài đôi giày cỏ, sau lúc lđó giày con sẽ lên đường.”

Sự thầy trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu ko thì thế này, ta sẽ nhờ những tín chúng quyên tặng giày cho con.”

Không biết sư thầy đã nói với biết bao nhiêu người nhưng ngày hôm đó, với tới vài chục người đem giày tới tặng, chất đầy cả một góc căn phòng thiền.

Sáng hôm sau, lại với người mang một chiếc ô tới tặng cho hòa thượng.

Hòa thượng hỏi: “Tại sao tín chủ lại tặng ô?”

“Sư thầy nói rằng hòa thượng chuẩn bị đi xa, trên đường với thể sẽ gặp mưa lớn, sư thầy nói với tôi liệu tôi với thể tặng hòa thượng một chiếc ô?”

Thế nhưng hôm đó, ko chỉ với người đó mang ô tới tặng. Đến buổi tối, trong phòng thiền đã chất khoảng 50 chiếc ô những loại.

Giờ học buổi tối kết thúc, sư thầy bước vào phòng thiền của hòa thượng: “Giày cỏ và ô đã đủ chưa?”

“Đủ rồi ạ!” – Hòa thượng chỉ vào đống ô và giày cỏ chất cao như ngọn núi nhỏ trong góc phòng. “Nhiều quá rồi thầy ạ, con ko thể mang tất cả đi được.”

“Vậy sao được”, sư thầy nói. “Trời với lúc mưa lúc nắng, với ai tiên liệu được con sẽ phải đi bao xa, phải dầm bao nhiêu lần mưa gió. Nhỡ đâu giày cỏ đi rách hết cả, ô cũng mất, lúc đó con phải làm sao?”

Ngừng một lát, ông lại tiếp tục: “Trên đường đi, vững chắc chắn con sẽ gặp ko ít sông suối, mai ta sẽ với lời nhờ tín chúng quyên thuyền, con hãy mang theo…”

Đến lúc này, vị hòa thượng mới hiểu ra ý đồ của sư phụ. Hòa thượng quỳ rạp xuống đất, nói: “Đệ tử sẽ xuất phát ngay hiện nay và sẽ ko mang theo bất cứ thứ gì ạ.”

Từ câu chuyện này, chúng ta với thể dễ dàng nhìn ra rằng: Khi làm bất cứ việc gì, điều trọng yếu ko phải là những vật ngoài thân đã được chuẩn bị kỹ lưỡng hay chưa mà là ta đã đủ quyết tâm hay chưa?

Có quyết tâm, vạch rõ mục tiêu, tất cả đều ko còn là vấn đề, ko còn là trở ngại.

Hãy mang trái tim của mình lên đường, mục tiêu dù ở xa bao nhiêu đi chăng nữa nhưng đường ở ngay dưới chân mình, hãy cứ đi rồi sẽ tới. Bạn bước đi dù chỉ một bước, điều đó cũng với nghĩa rằng bạn đã với thu hoạch. Chỉ cần đem theo trái tim lên đường, tất cả những vật ngoài thân khác tự sẽ đủ!

Ý nghĩa câu chuyện bàn phím hỏng

Câu chuyện số 5: Người đàn ông vứt bỏ đôi giày

Chuyến xe lửa thực hiện trên đường cao tốc, Johnny ko chu đáo làm rơi một chiếc giày mới mua ra ngoài cửa sổ, mọi người chung quanh đều cảm thđó tiếc cho ông. Bất ngờ, ông ngay lập tức ném ngay chiếc giày thứ hai ra ngoài cửa sổ đó. Hành động này của Johnny làm cho mọi người sửng sốt, thế là ông bèn từ tốn giải thích: “Chiếc giày này bất luận đắt đỏ như thế nào, đối với tôi mà nói nó đã ko còn với ích gì nữa, nếu như với ai với thể nhặt được đôi giày, nói ko chừng họ còn với thể mang vừa nó thì sao!”.

Bài học: Những thứ ko còn tiện dụng với mình đôi lúc lại là niềm hạnh phúc vô bờ đối với người khác. Hãy trân trọng mọi thứ mình với và chia sẻ niềm hạnh phúc với mọi người.

Câu chuyện số 6: Cảm ơn bố đã cho con thđó chúng ta nghèo như thế nào!

Một ngày nọ, người bố giàu với dẫn cậu con trai của mình thăm thú một ngôi làng. Người bố muốn cho con trai của mình thđó một người nghèo với thể nghèo tới mức nào. Họ đã dành thời gian tham quan cánh đồng của một gia đình nghèo. Sau lúc trở về, người bố hỏi cậu con trai:

– Con thđó chuyến đi thế nào?

– Rất tuyệt bố ạ!

Người bố hỏi:

– Con đã thđó người nghèo sống thế nào chưa?

– Vâng con thđó rồi ạ!

– Vậy nói cho bố nghe, con học được gì từ chuyến đi này?

Cậu bé trả lời: “Chúng ta với 1 con chó, họ với 4. Chúng ta với bể bơi, họ với những con sông. Chúng ta tiêu dùng đèn vào ban đêm, còn họ với những ngôi sao. Chúng ta với những bức tường để bảo vệ mình, họ với bạn bè. Chúng ta với TV, còn họ dành thời gian cho gia đình và họ hàng.”

Người bố ko nói lên lời. Cậu bé nói thêm: “Cảm ơn bố đã cho con thđó chúng ta nghèo như thế nào!”.

Ý nghĩa câu chuyện: Chúng ta ko giàu với chỉ vì với nhiều tiền. Tình yêu, lòng trắc ẩn, tình bạn, những giá trị đích thực, gia đình mới làm cho bạn là người thực sự giàu với.

Minh Minh – Trí thức trẻ.

Các bạn đang xem tin tức tại Tin hay 24h – Chúc những bạn một ngày vui vẻ

Từ khóa: 6 câu chuyện ý nghĩa về toàn cầu bạn nên đọc một lần trong đời