Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen SSTruyen

Đánh giá: 7.9/10 từ 314 lượt

Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen là truyện ngôn tình mang nhiều tình huống éo le về Lãnh Thiên Dục.Hắn là tổng giám đốc của Lãnh Thị. Lạnh lùng vô tình, máu lạnh, nghiêm túc, độc tài là những miêu tả xác thực về con người hắn. Tưởng chừng tất cả sẽ phải run sợ trước “ám khí” hắn tỏa ra khi hắn trở thành lão đại một tay che trời của tổ chức Mafia, chẳng khác nào Diêm Vương cầm sổ phán xét số mạng kẻ khác.Cuộc đời hắn từ trầm uất, tẻ nhạt trở nên đa mùi vị khi tình cờ đấu khẩu cùng cô gái trong bar. Cô gái say mèm tự đấu giá chính mình. Ấy vậy mà hắn chỉ tung một đô để mua đêm đầu tiên của cô. Sau khi nếm trải một đêm không ngủ ấy, hắn ngạc nhiên khi tình cờ gặp lại cô với hình ảnh một nữ đặc công xinh đẹp của tổ chức Baby – M.Đương nhiên thân phận cô thay đổi đến chóng mặt như vậy cũng khiến hắn khó đoán cô là người như thế nào. Cho đến khi cô ngang nhiên cướp đi con chíp công nghệ đỉnh cao mà vẫn ra sức quyến rũ hắn. Hắn thầm nghĩ, chắc hẳn cô phải chán sống mới dám đối đầu với kẻ máu lạnh, tàn nhẫn như hắn.

Truyện có những tình huống khá bất ngờ khiến người đọc đi từ cảm xúc này đến thăng trầm khác. Từng bước thang cứ mãi được nâng lên tựa như chuyến hành trình tìm thần yêu của người cô độc như hắn. Hơn hết, Giang Bắc Nữ Phỉ và Không Cần Lại Đến Trêu Chọc Ta cũng là những truyện online mang nội dung đặc sắc cho những tín đồ say mê truyện ngôn tình.

Đánh giá: 8.5/10 từ 835 lượt

Một cuộc giao dịch ngay tại giường và tiếp theo đó là những hệ lụy về sau chính là nội dung của truyện Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen của Ân Tầm.Cuộc giao dịch bắt đầu khi hắn gặp cô trong quán bar, hắn đã bỏ tiền ra mua đêm đầu tiên của cô. Sau đêm đó hăn gặp lại cô, nhưng lần này cô mang vai trò là đặc công.

Nhiệm vụ chính của cô lần này là tìm mọi cách quyến rũ hắn để giết hắn, bởi hắn vô cùng lạnh lùng độc tài khiến ai cũng phải rét sợ khi gặp hắn.
Mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào, cô có thành công giết được hắn hay rơi vào lưới tình của hắn?

Một cuộc giao dịch ngay tại giường và tiếp theo đó là những hệ lụy về sau chính là nội dung của truyện Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen của Ân Tầm.

Cuộc giao dịch bắt đầu khi hắn gặp cô trong quán bar, hắn đã bỏ tiền ra mua đêm...

đầu tiên của cô. Sau đêm đó hăn gặp lại cô, nhưng lần này cô mang vai trò là đặc công.Nhiệm vụ chính của cô lần này là tìm mọi cách quyến rũ hắn để giết hắn, bởi hắn vô cùng lạnh lùng độc tài khiến ai cũng phải rét sợ khi gặp hắn.

Mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào, cô có thành công giết được hắn hay rơi vào lưới tình của hắn?

Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng và sặc mùi nguy hiểm. Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục rút ra một khẩu súng…Pằng!Viên đạn xé gió bay thẳng về phía Niếp Ngân. Niếp Ngân nhanh chóng xoayngười tránh viên đạn, sau đó núp sau mấy chiếc máy móc cũ đã gỉ sét đểtấn công.Anh ta cũng nhanh chóng rút súng ra nhắm vào Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Dục lắc người trốn sau một chiếc máy khác, sau đó chạyvề phía cầu thang xoay bằng tốc độ nhanh nhất….Pằng, pằng, pằng… Súng của Niếp Ngân chẳng phải khẩu súng bình thường mà là loại súng đãđược cải tiến, cực kì nhẹ nhưng lực bắn thì siêu mạnh, từng phát đạn bay thẳng tắp về phía Lãnh Thiên Dục.Lợi dụng các loại máy móc ngổn ngang để né mình, Lãnh Thiên Dục nhanh chóng lách người tránh làn đạnđang bay tới rồi cũng nhanh chóng chĩa súng bắn vào Niếp Ngân.Niếp Ngân không né tránh chút nào, chỉ chuyển vị trí khẩu súng…Một tiếng “Bùm” vang lên, sau đó một chiếc thùng sắt đột nhiên nổ tung lên.Lợi dụng cơ hội này, Lãnh Thiên Dục dẫm chân lên một chiếc máy, nhảy lên,nhằm thẳng về phía Niếp Ngân đang đứng, chân phải đạp mạnh xuống, cơ thể to lớn mạnh mẽ xông lên, tay trái cầm súng xoay lại đầy dứt khoát,hướng người về phía Niếp Ngân, lực vừa mạnh lại vừa nhanh.Niếp Ngân lập tức nghiêng đầu, sau đó bàn tay cầm súng vung lên, khẩu súng bị văng ra tận xa.Anh ta né tránh đòn tấn công của Lãnh Thiên Dục, rồi nhanh chóng xoay người lại, chân trái trụ vững, phần hông và vai hơi nghiêng về bên phải,khuỷu tay trái vung lên đánh về phía Lãnh Thiên Dục đang xông tới.Tiếng đánh nhau bên trong khiến những người ở bên ngoài cảnh giác, có mấy người không kìm chế được, chạy đến gần Phong…- Chấp pháp Phong, hình như bên trong có tiếng đánh nhau!Phong đứng khoanh tay, bộ quần áo màu đen trên người cũng lạnh lùng y như vẻmặt của anh ta lúc này, đôi mắt hiện lên những tia sáng khiến người takhông thể khinh thường.Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc cổng lớn, bộ dạng đăm chiêu.- Thưa… – Một thuộc hạ không kiên nhẫn lại lên tiếng.- Tôi nghe thấy rồi! – Phong không kiên nhẫn cắt ngang lời anh ta.- Chúng ta có nên xông vào không? – Các thuộc hạ khác cũng không kìm nénđược nữa, nhao nhao cả lên, đồng thời rút súng bên người ra, chỉ chờPhong ra lệnh là lập tức xông vào hỗ trợ.- Chẳng lẽ mấy anh quên lời lão đại nói rồi sao? Không có mệnh lệnh của ngài ấy thì không kẻnào được phép hành động thiếu suy nghĩ! – Phong nổi giận, gầm lên mộttiếng, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua từng gương mặt đang nóng lòng của cácthuộc hạ.- Nhưng, bên trong… – Một thuộc hạ chau mày nói.- Câm miệng! Tôi tự biết! – Thanh âm của Phong cực kì lạnh nhạt.Tất cả các thuộc hạ câm như hến, chuẩn bị tản đi.Nhưng, đúng lúc này…Pằng, pằng, pằng…Một tràng súng mãnh liệt đột nhiên vang lên, mọi người cả kinh, lập tức núp phía sau xe, có mấy người không tránh kịp bị trúng đạn ngã xuống.Bốn phía vang lên tiếng súng bắn rợp trời, thuộc hạ của Lãnh Thiên Dục lậptức chuẩn bị tinh thần đáp trả. Bên ngoài, hai phe quyết sống mái vớinhau. Còn bên trong, Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng đang kịch liệt đọsức.Bầu không khí càng ngày càng nặng nề khiến người ta khôngrét mà run, từng cơn gió thổi qua lại càng khiến cho nơi này thêm hoangvu lạnh lẽo.Hai người đàn ông ở bên trong không khó để nghe thấy tiếng bắn nhau kịch liệt ở bên ngoài…- Niếp Ngân, những người bên ngoài là do anh đưa đến để tăng thêm dũng khí cho mình à?Đôi mắt Lãnh Thiên Dục đã sớm tràn đầy sự lạnh lẽo và u ám, nhất là khinghe được tiếng súng bên ngoài, khóe môi cương nghị của hắn khẽ nhếchlên nụ cười lạnh.Niếp Ngân giơ chân phải lên, người hơi nghiêngđi tránh được một chiêu tàn độc của Lãnh Thiên Dục. Anh ta hừ lạnh mộttiếng, nói: “Lãnh Thiên Dục, muốn đối phó với cậu đâu chỉ có mình tôi,xem ra hôm nay không chỉ có tôi muốn tới xem náo nhiệt, hóa ra còn cóngười nóng vội hơn cả tôi, muốn nhanh chóng diệt trừ cậu”.- Tôi thì lại muốn xem rốt cuộc các người có mục đích gì đấy!Từ trước đến nay Lãnh Thiên Dục đâu phải là người dễ bị uy hiếp, nhữngtình huống kiểu này suốt mười năm nay hắn đã trải qua vô số lần, ngườibình thường chẳng thể chịu đựng nổi, chuyện sống hay chết hắn chẳng để ý nhiều nữa.Hắn vừa dứt lời, cả người nhanh chóng vọt lên trước,hơi nghiêng về bên trái, chân phải quét về phía Niếp Ngân, sau đó tungmột chiêu…Niếp Ngân nhanh chóng lách người, tay trái giơ lênngăn lại một quyền mạnh mẽ kia, chân trước đạp mạnh xuống đất, mượn lựcđể chống đỡ cơ thể. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, anh ta đem trọng tâm cơthể dồn về phía sau, lui mấy bước rồi nhanh chóng nhảy lên, phản kíchLãnh Thiên Dục.Lãnh Thiên Dục giơ tay lên đập vào cổ tay Niếp Ngân, dùng lực ngăn cản lực của Niếp Ngân…Vì cả hai người từ nhỏ đã trải qua những huấn luyện nghiêm khắc nên dù cótranh đấu quyết liệt cũng không phân được thắng thua. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người vẫn đấu với nhau như vậy, không ai cólợi thế hơn cả, mà bên ngoài vẫn vang lên tiếng súng ngày càng kịchliệt.Đang giao đấu với nhau, cả Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đồng thời nhặt khẩu súng dưới đất lên, bóp cò…Pằng! Âm thanh lạnh lẽo vang lên, hai viên đạn nhằm thẳng về phía đối phương.Kỹ thuật bắn súng của cả hai người đều cực kì chuẩn xác, đều nhắm thẳngvào những vị trí cực kì hiểm của người kia. Hai viên đạn được bắn ra lại va chạm vào nhau trong không trung… khiến chúng bị lệch hướng bay…Niếp Ngân nhanh chóng xoay người tránh viên đạn, Lãnh Thiên Dục cũng linhhoạt lắc người thoát khỏi, viên đạn bay thẳng vào một cái ống phía sauLãnh Thiên Dục…Xì…! Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong không khí.Thì ra Niếp Ngân đã bắn trúng vào ống dẫn khí than, tuy nhà máy đã bị bỏhoang nhưng rõ ràng là người ta đã hoàn toàn quên cái ống dẫn khí thannày, giờ nó lại đang phát huy giá trị của bản thân nó.Ống dẫn bị vỡ, khí than thoát ra ngoài, hai người đàn ông vốn đang tranh đấu lại chẳng hề hay biết.Nguy hiểm đang dần bủa vây lấy hai người, may mà viên đạn không làm thủng lỗ quá lớn, nếu không nhất định sẽ khiến nơi này nổ tung.Từng lànkhói bắt đầu xuất hiện lờ mờ trong bầu không khí, nhưng do nơi này quárộng nên trước mắt hai người không cảm nhận được gì, nhưng…Thời gian càng trôi đi, khí than phun ra ngày càng nhiều, dần dần tràn ngập khắp mọi nơi.Trên trán Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, hô hấp dần rối loạn…Một là vì thời gian hai người đấu với nhau quá dài, hai là hai người đã bắt đầu hít vào một lượng khí than không nhỏ…Chết tiệt! Lãnh Thiên Dục khẽ rủa thầm một tiếng, rõ ràng là hắn đã cảm nhận được sự khác thường trong không khí.Vì diện tích quá lớn nên bây giờ hai người bọn họ mới có phản ứng.- Ông trời quả thật là có lòng thương đối với hai kẻ oan gia chúng ta,theo tình hình lúc này thì chúng ta có vẻ sẽ chết cùng nhau đấy! – NiếpNgân cười lạnh, hô hấp của anh ta cũng bắt đầu trở nên dồn dập, dần xuất hiện cảm giác chóng mặt.Lãnh Thiên Dục cũng chẳng khá hơn làbao, hắn cảm thấy hít thở ngày càng khó khăn, muốn tấn công nhưng chẳngcòn mấy sức lực, cơ thể to lớn hơi dựa vào máy móc lạnh lẽo bên cạnh.Chiếc hộp gỗ đựng con chip rơi xuống, Lãnh Thiên Dục nhìn thấy mà Niếp Ngâncũng biết, hai người cố nén cảm giác choáng váng, cố động đậy người đểlấy lại con chip…Nhưng khí than trong không khí ngày càng dàyđặc, khi hai người cùng cố gắng cúi xuống lấy con chip thì rốt cuộc cảLãnh Thiên Dục và Niếp Ngân không thể chống cự nổi nữa…Hai cơ thể to lớn lảo đảo…- Ưm…Niếp Ngân vùng vẫy tay chân, nhưng khi anh ta càng giãy giụa thì lượng khíthan hít vào lại càng nhiều, tầm mắt của anh ta bắt đầu mờ nhòa, ý thứccàng ngày càng mơ hồ…- Vô dụng thôi, anh… vùng vẫy như vậy thì cũng là sớm đưa tiễn bản thân…Lãnh Thiên Dục cũng bắt đầu mơ hồ, tuy nhiên ý chí của hắn lại cực kì kiên cường…Khi hai người sắp mất đi ý thức thì chợt thấy trong không khí mờ mờ ảo ảoxuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh. Hai người cố mở to mắt ra xem là ainhưng chẳng còn chút sức lực nào.Người tới là Thượng Quan Tuyền, cô chậm rãi bước lên phía trước, khi nhìn rõ hai người đàn ông, trên mặt lộ ra sự đau lòng…Chiếc hộp gỗ tinh xảo ở ngay dưới chân, cô không do dự cầm lên cất đi.Địa điểm giao dịch lần này quá quen thuộc với cô nên cô biết có cửa sau,vậy nên mới có thể tự nhiên đi vào như vậy. Nhưng không ngờ sau khi vàocô mới phát hiện ra hai người đánh nhau đã khiến ống dẫn khí than bị vỡ.- Chủ thượng…Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân, lắc lắc người anh ta rồi lại lập tức đưa mắt sang Lãnh Thiên Dục ở bên kia.- Này, Lãnh Thiên Dục, tỉnh lại đi! – Thượng Quan Tuyền vội chạy tới, dùng sức đẩy đẩy người Lãnh Thiên Dục.Không biết vì sao nhưng khi cô thấy Lãnh Thiên Dục đang dần mất đi ý thức, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.Nhìn tình trạng của hai người, Thượng Quan Tuyền biết nếu lúc này không đưabọn họ ra ngoài thì tính mạng của họ sẽ gặp nguy hiểm. Thật đúng là…Thượng Quan Tuyền không khó để nghe thấy tiếng đánh nhau và đạn bắn ở bênngoài. Cô chẳng nghĩ nhiều nữa, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc đối phươnglà ai, cô lập tức mở cửa sau ra, sau đó lao vào đưa Lãnh Thiên Dục vàNiếp Ngân ra ngoài…Rốt cuộc cũng đưa được hai người ra ngoài, cô thở hổn hển, cố gắng hấp thụ bầu không khí trong lành bên ngoài.Hai người này thật đúng là…Cô không ngờ mình lại khỏe như lực sĩ vậy, có thể khiêng hai người đàn ông cao lớn này ra ngoài.Thượng Quan Tuyền vừa thở hổn hển vừa nhìn Niếp Ngân và Lãnh Thiên Dục đangnằm dưới đất. Mí mắt của hai người dần động đậy và mở ra, có thể thấycon ngươi đang dần chuyển động…May quá, hai người vẫn chưa hoàntoàn mất đi ý thức, chỉ là cơ thể vô lực không nhúc nhích được mà thôi,lúc này điều quan trọng là phải mau chóng đưa hai người đi chữa trị.Thượng Quan Tuyền không có nhiều thời gian suy nghĩ, cô vừa định hành động thì nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập. Cô cảnh giác đứng dậy…- Lão đại…Tiếng của Phong từ xa vọng đến, giọng nói đầy lo lắng.Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lập tức đầy cảnh giác, đưa tay chậm rãi sờ lên khẩu súng lục trên người mình.Quả nhiên ngay sau đó, Phong xuất hiện ở cửa. Khi anh ta thấy hai người nằm dưới đất ở cách đó không xa, đôi mắt thoáng sững sờ nhưng nhanh chóngđược che đi, lập tức chạy tới…- Lão đại…- Niếp Ngân?Khi Phong vừa chạy đến gần hai người, còn chưa kịp hành động gì đã cảm thấy hơi kì lạ…Anh ta vừa định quay đầu lại thì đã bị một khẩu súng chặn ở sau gáy!- Khôn ngoan thì không nên cử động! – Thượng Quan Tuyền bình tĩnh nói với Phong.- Thì ra là cô! – Phong không cần xoay người cũng nghe ra giọng nói của cô – Cô muốn thế nào?- Rất đơn giản, tôi chỉ muốn đưa Niếp Ngân rời khỏi nơi này! – Thượng Quan Tuyền nói.Phong lạnh lùng cười, dường như đang nghe được chuyện rất nực cười.- Nơi này đều có người của chúng tôi, cô cho rằng hôm nay có thể thoát được sao?- Anh lo quá nhiều rồi, trước tiên hãy quan tâm đến cái đầu của anh điđã! – Đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền hiện lên tia tàn độc.Ngay lúc Phong định mở miệng nói gì thì lại có từng đợt âm thanh ồn àotruyền đến. Ngay sau đó, hai người mặc áo đen, máu me be bét chạy vào.Khi họ nhìn thấy tình cảnh trước mặt, gương mặt đầy vẻ sững sờ…


Page 2

- Đã xảy ra chuyện gì? – Phong hơi nghiêng nghiêng đầu, tuy bị súng chĩa vào sau gáy nhưng anh ta vẫn đầy bình tĩnh.Hai người vừa chạy vào lo lắng nói: “Chấp pháp Phong, người của đối phươngtới ngày càng nhiều, chúng tôi sắp không trụ nổi nữa, mau rút lui thôi”.Sắc mặt Phong đột nhiên trở nên khó coi…Thượng Quan Tuyền cười lạnh một tiếng: “Xem ra ngay cả tính mạng của các anh cũng khó bảo toàn, không phải sao?”Phong phẫn hận nheo mắt lại!Thượng Quan Tuyền lạnh lùng đưa mắt nhìn hai người vừa vào, ra lệnh: “Hai anh… đỡ người này ra xe cho tôi. Nhắc nhở các anh chút, đừng có giở trò gìvới tôi, nếu không ngài lão đại kính yêu và cả chấp pháp Phong cũng sẽcó chuyện đấy”.Hai người mặc áo đen ngẩn ra, nhìn Lãnh Thiên Dục đang nằm dưới đất rồi lại nhìn khẩu súng đang nhắm thẳng vào Phong, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo mệnh lệnh của Thượng Quan Tuyền.Thượng Quan Tuyền cắn chặt môi, đưa mắt nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, khi côthấy hắn đang cố gắng mở mắt, trái tim lại đột nhiên đau xót!Nhưng cô nhất định phải đưa Niếp Ngân đi, cô biết nếu Niếp Ngân còn ở đây sẽbị người của Mafia đưa đi. Theo tính cách của Lãnh Thiên Dục thì nhấtđịnh sẽ không để yên cho Niếp Ngân.Tuy cô biết Niếp Ngân chính là hung thủ đã giết cha nuôi nhưng cô không thể trơ mắt nhìn anh ta đi vào đường chết được.Thấy hai người mặc áo đen đưa Niếp Ngân vào xe, Thượng Quan Tuyền chậm rãi lùi người về phía xe, khẩu súng vẫn nhằm vào Phong.- Chấp pháp Phong…Phong giơ một tay lên ngăn cản…- Cứ để bọn họ đi, hiện tại phải cứu được lão đại trước đã.- Vâng.Thượng Quan Tuyền lên xe, nhìn thoáng qua Lãnh Thiên Dục, ánh mắt đầy khác thường. Rồi cô nhanh chóng khởi động xe phóng đi.- Rút lui!Phong cõng Lãnh Thiên Dục lên, quyết đoán ra mệnh lệnh.Khi bọn họ ra đến cửa, Phong nhặt khẩu súng dưới đất lên, nã đạn về phía nhà máy…Bùm! Tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó toàn bộ nhà máy nổ tung!- A…Trong nháy mắt, ngọn lửa dữ dội bùng lên, lan ra bốn phía, rất nhiều người đang mải chém giết bên trong bị vùi trong biển lửa.Đám người nhanh chóng lên xe, rời khỏi hiện trường.- Truyền mệnh lệnh, đặc biệt chú ý tới toàn bộ hành vi của Thượng QuanTuyền và Niếp Ngân, nếu có động tĩnh gì lập tức phải báo cáo! – Phonglạnh lẽo ra mệnh lệnh cho thuộc hạ.- Vâng.***Sân bay quốc tế AthenKhông khí ở sân bay quốc tế Athen rất náo nhiệt.Xe buýt chậm rãi dừng ở cửa Tây của sân bay*, một cô gái bước xuống.* Sân bay quốc tế của Hy Lạp chia thành hai trạm chính, cửa Đông và cửaTây. Cửa Tây là cho những hoạt động quốc tế, còn cửa Đông chuyên chohoạt động quốc nội.Cô gái có làn da trắng trẻo, chiếc mũi xinhxắn, đôi môi anh đào hé mở, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, ăn mặckhá thoải mái, dáng người đẹp miễn bàn, nhất là chiếc quần jeans bao lấy đôi chân dài quyến rũ của cô, chiếc cổ dài và trắng, trên tay đeo mấychiếc vòng hình dây xích, là một cô nàng ngổ ngáo điển hình.Cô gái này không phải ai khác, chính là Thượng Quan Tuyền sau khi đã cải trang.Hôm nay cô muốn rời khỏi Hy Lạp, đồng thời cũng mang con chip quý giá đi theo.Khi Thượng Quan Tuyền bước vào sảnh sân bay, cô liền cảm thấy rất rõ ràngmột loại cảm giác căng thẳng. Có lẽ những du khách bình thường kháckhông nhận ra nhưng cô bẩm sinh là người nhạy cảm, dễ dàng nhận ra đượcbầu không khí này.Cô rất tự nhiên nhìn toàn bộ khung cảnh bêntrong sảnh sân bay, rốt cuộc cũng phát hiện ra ba người mặc cảnh phụcđứng ở khu kiểm tra, thỉnh thoảng lại quan sát các du khách xung quanh,bên trong cũng có rất nhiều cảnh sát đi qua đi lại tuần tra.Thượng Quan Tuyền cười lạnh trong lòng, cô không khó để biết đây nhất định làdo Lãnh Thiên Dục lợi dụng thế lực của mình, khiến cảnh sát địa phươngphải tăng cường phòng tra.Từ sau ngày hôm đó, Thượng Quan Tuyềnbí mật đưa Niếp Ngân về biệt thự. Cô biết chỉ cần Niếp Ngân về đó thìnhất định sẽ có bác sĩ chữa trị cho anh ta rồi lặng lẽ rời đi.Trong những ngày tiếp theo, cô biết có rất nhiều người dồn sự chú ý vào cô,vì con chip tự dưng biến mất, mà động cơ của cô là rõ ràng nhất.Thượng Quan Tuyền tìm một ghế trống để ngồi xuống, thời gian còn khoảng gầnmột tiếng nữa. Nhìn qua thì cô cực kì nhàn nhã xem tạp chí nhưng thật ra đang rất cảnh giác quan sát từng động thái trong sân bay.Rất nhanh sau đó, cô phát hiện ra ngoài cảnh sát còn có rất nhiều người khác cũng chú ý đến các du khách.Nhóm người này là do ai phái tới?Thượng Quan Tuyền nghi hoặc, rõ ràng không phải người của tổ chức, vì nếu làtác phong của người trong tổ chức thì cô chỉ cần liếc mắt một cái là cóthể nhìn ra ngay, nhưng nhóm người này… không phải!Xem ra cũng không phải là người của Lãnh Thiên Dục.Vậy… còn có người nào chú ý đến cô nữa?Thượng Quan Tuyền nhanh chóng suy nghĩ…Mục đích của nhóm người này chỉ có hai, một là con chip quan trọng trong tay cô, thứ hai là… muốn tính mạng của cô!Rốt cuộc còn có người nào đang ẩn giấu trong bóng tối nữa?Nghĩ tới đây, ánh mắt Thượng Quan Tuyền đột nhiên sáng lóe lên… chẳng lẽ là bọn chúng?Thượng Quan Tuyền lập tức nghĩ đến hai người trong phòng sách của Niếp Ngân đêm đó.Chính là giáo phụ Nhân Cách của Mafia và Sax Ân!Dã tâm của bọn họ chính là muốn đạt được con chip đỉnh cao công nghệ này,chỉ cần có được nó là có thể nắm trong tay nguồn công nghệ kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới. Vậy thì bọn họ không chỉ có thể đả kích tớiLãnh thị mà còn có thể làm lung lay địa vị và quyền thế của Lãnh ThiênDục trong tổ chức Mafia nữa.Có lẽ bọn họ chưa muốn tính mạng của Lãnh Thiên Dục ngay, nhưng âm mưu của bọn họ so với việc giết LãnhThiên Dục còn tàn nhẫn hơn!Trong thế giới hắc đạo, chuyện ngươilừa ta gạt Thượng Quan Tuyền đã nhìn thấu từ lâu, cô sớm đã vô cảm nhưng không biết tại sao, khi nghĩ đến việc Lãnh Thiên Dục sẽ bị tổn hại,trong lòng cô lại dâng lên nỗi đau đớn.Nhất là khi cô đưa NiếpNgân đi vào hôm đó, cô luôn có cảm giác Lãnh Thiên Dục vẫn luôn nhìn cô, nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô.Loại cảm giác này khiến cô cực kì không thoải mái.Nhưng cô không thể không lấy đi con chip, vì nếu cô không lấy con chip đi,dựa vào tình cảnh ngày hôm đó thì con chip này nhất định sẽ rơi vào tayPhong. Người này… Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất nghi hoặc, vừa tốt vừaxấu khiến cô rất khó đánh giá.Nếu anh ta đưa con chip cho LãnhThiên Dục thì Niếp Ngân cũng sẽ phải chịu đả kích, điều này… Thượng Quan Tuyền cũng không muốn thấy.Nhìn những người khả nghi trong sânbay, Thượng Quan Tuyền càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình là chínhxác. Thật ra mục đích giáo phụ Nhân Cách phái bọn họ đến đây là rất rõràng, ông ta muốn giết người diệt khẩu, nguyên nhân là… đêm hôm đó cô đã nghe lén bọn họ nói chuyện, cũng biết rõ thân phận của bọn họ.Thượng Quan Tuyền vươn vai, duỗi cái lưng mỏi, nhìn liếc qua đám người đó,trong lòng không khỏi cười thầm. Trên thế giới này chỉ có một mình LãnhThiên Dục chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra kỹ thuật cải trang của cô mà thôi.Cô không tin mình đã cải trang thành như vậy rồi mà bọn họ còn có thể nhận ra cô được nữa.Thượng Quan Tuyền rất thoải mái, đem gương trong túi ra soi, cô cong môi cười đầy thỏa mãn.Thủ tục kiểm tra của sân bay cực kì phức tạp và phiền phức.Thượng Quan Tuyền chẳng có hành lý cồng kềnh gì, trên người chỉ có một chiếctúi xách to, đương nhiên còn có đống trang sức vòng cổ các loại khiếnnhân viên kiểm an hoa cả mắt.- Thưa cô, xin cô xuất trình chứng minh thư và hộ chiếu, cám ơn! – Nhân viên kiểm an mỉm cười nhìn Thượng Quan Tuyền, nói.Đôi mắt Thượng Quan Tuyền lóe sáng, không khó để biết nhóm người kia đã bắt đầu lại gần cửa kiểm an, kiểm tra từng du khách một.Thượng Quan Tuyền chỉ mỉm cười giao “chứng minh thư” của mình ra.Đương nhiên đây chỉ là chứng minh thư giả, loại hàng nhái này cũng không đơngiản gì, cô phải phá giải hàng phòng mật trong công tác thống kê củanhân viên quốc gia, tùy ý chọn đại một người để mình ngụy trang thành,cái kiểu nửa giả nửa thật này ngay cả dụng cụ tinh vi cũng khó có thểtra ra được.- Cô Long Tĩnh phải không! – Nhân viên kiểm an nhìn chứng minh thư, sau đó xác nhận lại.- Đúng vậy, tôi là Long Tĩnh.Thượng Quan Tuyền cố ý cất tiếng lanh lảnh, lần này cô cải trang thành mộtngười Nhật Bản, cô cũng chẳng biết cô gái Long Tĩnh này có tính cách thế nào nhưng qua điều tra sơ bộ, cô biết đây là một nhiếp ảnh gia nêntrong túi xách cô được nhét đầy các loại máy ảnh chuyên nghiệp.- Mời cô đứng sang một bên, để túi xách lên đây! – Nhân viên kiểm an nói với Thượng Quan Tuyền.Thượng Quan Tuyền nghênh ngang đứng ở một bên, để mặc các loại máy móc kiểmtra. Một nhân viên kiểm an tiến lên, trong tay cầm một thanh kim loại dò xét trước người Thượng Quan Tuyền, từ đầu đến chân không bỏ sót chỗnào, sau đó đeo găng tay trực tiếp sờ tới sờ lui trên người cô.- Này, các người làm gì vậy?Khi Thượng Quan Tuyền thấy nhân viên kiểm an lấy máy ảnh trong túi xách của mình ra, cô lập tức kêu lên, cố ý khoa trương la hét ầm ĩ.- Xin lỗi cô, đây là công việc của chúng tôi! – Nhân viên kiểm an xoa xoa lỗtai bị Thượng Quan Tuyền hét to mà đau nhức, không vui lên tiếng.- Mắt các anh mù à? Đây là loại máy ảnh chuyên nghiệp, nhỡ các anh làmhỏng thì có đền được không? Hơn nữa cái này nhìn cũng biết là máy ảnh,còn muốn kiểm tra gì nữa? – Thượng Quan Tuyền cất cao giọng, cố ý caongạo và tức giận hét lên.- Rất xin lỗi, chúng tôi nhận được lệnh từ bên trên, phải tiến hành kiểm tra cẩn thận, dù là máy ảnh cũng không thể bỏ qua! – Nhân viên kiểm an rõ ràng đã bị Thượng Quan Tuyền làm cho mất hết kiên nhẫn, giọng điệu đầy không vui.Nói xong, anh ta mở từng bộ phận của máy ảnh ra kiểm tra.- Sao? Có tìm ra được gì không? – Thượng Quan Tuyền nhất quyết không tha, ánh mắt đầy cao ngạo, trông thế nào cũng không thấy dáng vẻ của một côgái gì cả.Nhân viên kiểm an không nói gì, bọn họ chẳng muốn đáp lời với một người như vậy.- Sao? Sao không nói gì thế, thái độ của anh kiểu gì vậy? Tôi cảnh cáocác anh, không xin lỗi tôi thì tôi sẽ đi báo lên cấp trên các anh! – Hai tay Thượng Quan Tuyền chống nạnh, lớn tiếng kêu lên.Khi cô nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của mấy người theo dõi, trong lòng thầmcười trộm, dụng ý của cô chính là như vậy, làm loạn lên khiến bọn họkhông hoài nghi gì nữa.Con chip đúng là được giấu trong túi,nhưng không bị máy móc phát hiện là do cô đã xử lý lại một chút, mỗiloại máy móc đều có sơ hở, cô chỉ cần lợi dụng điểm này là xong.Thấy bộ dạng vô lễ của cái cô gái tên Long Tĩnh này, mấy nhân viên kiểm ancũng muốn đùa giỡn ngang ngược một chút nhưng thấy vẻ mặt không kiênnhẫn của các du khách ở phía sau, bọn họ chỉ có thể nhượng bộ, để cô đivào trong.Thượng Quan Tuyền đi vào trong, ngoảnh mặt lại nhìn qua tấm kính thủy tinh, mỉm cười…Tạm biệt Hy Lạp, tạm biệt đám người ngốc nghếch!


Page 3

Gió thổi nhè nhẹ, đêmlạnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, đồng thời cũng chiếu vào ngườiđàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế sofa.- Phong, xác định con chipkhông có trong tay Niếp Ngân sao? – Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục đầy cươngnghị, không nhìn ra biểu cảm gì, giọng điệu lại đầy lạnh lẽo.-Lão đại, hôm đó chỉ có Thượng Quan Tuyền xuất hiện ở hiện trường, tôicho rằng Thượng Quan Tuyền đã lấy con chip nhưng không giao cho NiếpNgân! – Phong hơi nhíu mày lại đáp lời.Lãnh Thiên Dục trầm tư,hắn không phải không biết, nếu Niếp Ngân đã có con chip trong tay thìnhất định phải có động tĩnh mới đúng.Hắn chậm rãi đứng lên, đếngần cửa sổ. Chiếc rèm mềm nhẹ theo làn gió thoảng qua như múa bên cửa sổ càng khiến trong lòng Lãnh Thiên Dục thêm lo lắng.- Nhóm người ngày hôm đó đã tra ra chưa? – Hắn lại hỏi.- Chuyện này… Chẳng lẽ không phải người của Niếp Ngân sao? – Phong nghi hoặc hỏi lại.Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng: “Tuy tôi với anh ta như nước và lửa nhưnganh ta là người làm việc quang minh chính đại, nhóm người đó tuyệt đốikhông phải người của anh ta”.Phong nghe xong, lập tức quỳ mộtgối xuống: “Xin lão đại trừng phạt, thuộc hạ làm việc không tốt, chưatra ra được thân phận của nhóm người đó”.Lãnh Thiên Dục xoayngười nhìn Phong, đôi mắt chim ưng hơi nheo lại, hắn không trả lời Phong ngay mà chỉ nhìn anh ta. Một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:“Phong, cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, những chuyện nên học nên nhìn cũng đủ rồi”.Phong đột nhiên ngẩng đầu lên!- Lão đại, tôi chưa hiểu ý tứ của ngài, dù có đi theo ngài cả đời thì Phong cũng không bằng một nửa của ngài!Nhìn nét mặt lo lắng của Phong, Lãnh Thiên Dục không nhanh không chậm nói:“Gần đây tôi nghĩ khá nhiều, nếu có một ngày tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, người có đủ tư cách ngồi lên vị trí lão đại cũng chỉ có mìnhcậu”.Phong vừa nghe vậy, cả người run lên, lập tức kinh hãi nói: “Tôi không dám”.- Có gì không dám?Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Năng lực không phải một sớm một chiều là có thểcó được, nhưng muốn ngồi lên vị trí này nhất định phải có sự kiên định,cậu nói phải không?”- Lão đại nói phải! – Phong lập tức đáp lời.Lãnh Thiên Dục không nói gì nữa, liếc mắt đảo qua khuôn mặt Phong. Hắn xoayngười lại: “Trong tứ đại chấp pháp, cậu là người tôi tin tưởng nhất. Lôi là trợ thủ không thể thiếu trên thương trường của tôi, còn Vân và Vũtuổi còn trẻ, cần phải bồi dưỡng thêm. Cho nên Phong à, hy vọng cậukhông để cho tôi phải thất vọng”.Phong ngẩng đầu nhìn bóng lưngcao ngạo của Lãnh Thiên Dục, cung kính đáp: “Vâng, Phong nhất định sẽkhông khiến lão đại thất vọng”.- Được rồi.Cửa kính thủytinh phản chiếu đôi mắt thâm trầm và uy nghiêm của Lãnh Thiên Dục: “Sáng sớm mai chúng ta về nước, tăng số người tìm Thượng Quan Tuyền lên”.- Vâng! – Phong lập tức đáp lời.Lãnh Thiên Dục không nói gì thêm, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trái tim hắn dần dâng lên cảm giác đau xót.Hắn biết hôm đó cả hắn và Niếp Ngân đều hít phải khí than, tuy lúc ý thứchắn dần trở nên mơ hồ nhưng hắn vẫn nhớ rõ Thượng Quan Tuyền đã cứu Niếp Ngân đi!Thượng Quan Tuyền, chẳng lẽ trong lòng em, người đànông đó quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức dù anh ta có giết chanuôi của em, em cũng không quan tâm sao? Còn liều lĩnh cướp con chip đểgiúp anh ta?Bàn tay to của hắn đột nhiên đập mạnh lên cửa sổ?Lãnh Thiên Dục cắn chặt răng, cô gái đáng ghét! Hiện tại quanh quẩn trong đầu hắn toàn là nụ cười xinh đẹp của cô!Nhưng... cô lại đem tất cả cho Niếp Ngân!Thượng Quan Tuyền!Dù em có đi đâu tôi cũng sẽ tìm ra em, bởi vì...Em nợ tôi một lời giải thích!Cũng trong đêm tối, một chiếc xe chậm rãi tiến vào một biệt thự. Nơi đây cực kì tao nhã, bốn phía còn tản ra mùi thơm của rừng trúc.Khôngbao lâu sau, chiếc xe dừng lại, một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra, nhìn ánh đèn bên trong biệt thự, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.Cô hít sâu một hơi, đi tới cổng, bấm chuông.Không lâu sau, cánh cổng từ từ mở ra, một khuôn mặt anh tuấn dịu dàng xuất hiện.- Tiểu Tuyền?Vẻ mặt người đàn ông từ nghi hoặc lập tức chuyển sang vui mừng, giọng nói trầm thấp lộ vẻ khó tin: “Đúng là em rồi, Tiểu Tuyền”.Thượng Quan Tuyền lười biếng dựa đầu vào cửa, toàn thân mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy đáng thương và tội nghiệp. Cô nói: “Anh Thiên Hi, emkhông có nơi nào để đi cả. Anh cho em ở nhờ một đêm, được không?”- Đương nhiên là được, vào đi, rất hoan nghênh em. Đừng nói một đêm, em muốn ở cả đời cũng được! Mau vào đi!Lãnh Thiên Hi nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thượng Quan Tuyền, đáy mắt đầy đaulòng. Anh không nói gì nhiều, vươn tay kéo Thượng Quan Tuyền đi vào.Cánh cổng lớn đóng lại phía sau, thân thể nhỏ nhắn của cô đột nhiên run lên...- Tiểu Tuyền!Lãnh Thiên Hi lập tức kinh hãi, ngay sau đó ôm cả người cô vào lòng, rồi bế cô lên.- Anh Thiên Hi, cám ơn anh! – Thượng Quan Tuyền yếu ớt lên tiếng.Vừa mới về nước, ngày nào cô cũng phải tránh né mấy người truy đuổi. Côkhẳng định nhóm người này do giáo phụ Nhân Cách phái tới, khiến cô vìtrốn mấy người đó mà kiệt quệ.Vì thế cô mới nghĩ tới Lãnh Thiên Hi, nơi này cực kì bí ẩn, vì con chip nên cô cần phải tìm một nơi an toàn.Đương nhiên những điều này không thể nói với Thiên Hi. Tuy cô cảm thấy hơi có lỗi nhưng cũng chẳng còn cách nào.


Page 4

Thượng Quan Tuyền ănngấu nghiến hết sạch bách đồ ăn trên bàn, sau đó thoải mái vỗ vỗ bụng,cả người đã có tinh thần hơn, không tái nhợt như trước nữa.LãnhThiên Hi đưa tay vuốt vuốt tóc, nhìn bộ dạng Thượng Quan Tuyền như vậy,lâu sau mới trầm thấp mở miệng nói: “Đúng là thật đáng thương, em vừamới theo dân tị nạn trốn đến à?”Sao lại có thể để bụng đói đến mức đó chứ?Nghĩ đến bộ dạng muốn ngất xỉu lúc mới vào cửa của Thượng Quan Tuyền, đến bây giờ trong lòng anh vẫn còn thấy sợ hãi.Thượng Quan Tuyền cầm bát canh lên, tham lam húp nốt, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tình cảnh của em so với dân tị nạn còn thê thảm hơn”. Nói xong,cô uống một hớp canh lớn, tán thưởng: “Anh Thiên Hi, không nghề tay nghề nấu ăn của anh tốt như vậy, món ăn nào cũng ngon cả”.- Cuộcsống của con người vốn chẳng dễ chịu gì, đương nhiên cần phải tạo cảmgiác thoải mái cho bản thân rồi! – Lãnh Thiên Hi trả lời, sau đó rút một tờ khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau miệng cho Thượng Quan Tuyền.-Thiếu gia nhà giàu như anh cũng cảm thấy không dễ chịu, vậy thì ngườikhác phải sống thế nào chứ? – Tinh thần Thượng Quan Tuyền rất tốt, đểmặc anh lau miệng cho mình.Cảm giác khi ở cùng Lãnh Thiên Hi rất tốt, đó là một loại cảm giác nhẹ nhàng. Tuy anh sống trong nhà giàu cónhưng chẳng hề kênh kiệu mà lại rất dịu dàng ôn nhã, khiến Thượng QuanTuyền cảm thấy cực kì thoải mái.- Được rồi, cô bé, anh đã chuẩnbị phòng cho em rồi, cứ yên tâm ở lại đây đi! – Lãnh Thiên Hi vươn tayvuốt nhẹ đầu như đang trấn an cô.Thượng Quan Tuyền sau khi nghe xong, ánh mắt hơi mất tự nhiên, sau đó nói: “Tại sao anh lại như vậy?”- Cái gì?Lãnh Thiên Hi hơi không hiểu câu nói của Thượng Quan Tuyền nhưng rất nhanhsau đó đã nghe ra hàm ý của cô, anh dịu dàng cười: “Anh còn có thể làmthế nào nữa, chẳng lẽ giao em cho anh cả à?”Thượng Quan Tuyềncắn cắn môi, đôi mắt trong veo lướt qua tia bi thương, cô hờ hững nói:“Anh đã biết rõ mọi chuyện, chẳng lẽ không quan tâm con chip đang ở đâusao?”- Quan tâm, đương nhiên là quan tâm rồi.Lãnh ThiênHi mở miệng nói: “Con chip này là tâm huyết nhiều năm của cha anh, cũnglà điều duy nhất anh và anh cả có thể làm để hoàn thành tâm nguyện củacha. Cách nghĩ của anh và anh cả đều giống nhau, không muốn phải đổ máuđể đạt được con chip này”.- Hiện tại có tổng cộng ba thế lựcđang truy tìm em, mục đích chính là vì con chip này. Bọn họ cho rằng emđã lấy con chip đi! – Thượng Quan Tuyền đi thẳng vào vấn đề.- Ba thế lực? Ngoài Niếp Ngân và anh cả ra còn có ai nữa? – Ánh mắt Lãnh Thiên Hi ánh lên tia cảnh giác.Thượng Quan Tuyền vừa định nói gì nhưng lại lập tức lắc đầu cười khổ. Dù saomuốn nói ra đối phương cũng cần có căn cứ chính xác, lúc này cô chỉ cóthể liều lĩnh phán đoán mà thôi, đối phương chỉ cần phủ định thì cô cũng chẳng thể làm gì.- Thôi, đây là chuyện của em, em sẽ tự giải quyết! – Cô điềm đạm lên tiếng.Lãnh Thiên Hi nắm chặt hai vai Thượng Quan Tuyền lại, ánh mắt đầy chân thành tha thiết: “Tuyển Tuyền, vậy anh hỏi em, hôm đó em có lấy con chip đikhông? Chỉ cần em nói không, anh nhất định sẽ tin em”.Cảm giácchân thành tha thiết đập thẳng vào mắt cô, xuyên vào trong lòng cô. Côgiật mình, hít sâu một hơi. Thật lâu sau, Thượng Quan Tuyền ngẩng đầunhìn Lãnh Thiên Hi, nói: “Xin lỗi, anh Thiên Hi, chính em đã lấy conchip đi”.- Thật là em lấy sao? – Lãnh Thiên Hi hỏi lại.- Đúng vậy! – Thượng Quan Tuyền gật đầu, cô không muốn giấu diếm chuyện này với Lãnh Thiên Hi, nhưng...- Anh Thiên Hi, em biết con chip này rất quan trọng với cả anh và anhtrai anh, nhưng nó cũng rất quan trọng với em. Em đã để con chip ở nơirất an toàn, cho nên trong khoảng thời gian này dù có thế nào em cũngkhông giao con chip ra, hy vọng anh hiểu cho em.- Sao vậy? TiểuTuyền, rốt cuộc em gặp phải chuyện gì rồi? – So với con chip, Lãnh Thiên Hi càng lo lắng đến an nguy của Thượng Quan Tuyền hơn.- AnhThiên Hi, em lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, hãy cho em thời gian. Vì em có chuyện quan trọng cần phải tìm hiểu, sau một thời gian em nhấtđịnh sẽ trả lại con chip, được không? – Thượng Quan Tuyền khẩn cầu.- Tiểu Tuyền! – Lãnh Thiên Hi vỗ nhẹ vào lưng cô, khuôn mặt anh tuấn đầytình cảm, anh không muốn ép buộc cô gì cả, nhưng khi thấy bộ dạng nàycủa cô anh lại cực kì đau lòng.- Anh luôn coi em là em gái, chonên rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thì hãy nói cho anh được không? Nếu con chip thật sự trong tay em, anh tuyệt đối yên tâm, nhưng anh chỉ sợ lạicó chuyện ngoài ý muốn xảy ra với em.Thượng Quan Tuyền gật đầu,trong lòng cảm thấy ấm áp, đôi mắt cô dần ngân ngấn nước. Cô khịt mũi,nén những giọt nước mắt chực trào ra, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: - Anh Thiên Hi, chỉ cần anh tin tưởng em là được rồi. Còn nữa, mong anhquan tâm đến Vận Nhi thay em, cô ấy là người đơn thuần lại tốt bụng, emkhông muốn để cô ấy bị tổ chức hay Mafia làm ảnh hưởng.- Yên tâm đi, anh sẽ quan tâm đến Vận Nhi! – Lãnh Thiên Hi thực lòng hứa.Thượng Quan Tuyền hơi thả lỏng, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của LãnhThiên Hi, cảm thán: “Anh và anh trai anh đều có khuôn mặt gần giống nhau nhưng tại sao tính cách lại khác biệt nhiều như vậy chứ? Anh ta thìlạnh lùng như vậy...”Lãnh Thiên Hi cười cười, lắc đầu. Anh không trực tiếp trả lời vấn đề này của cô mà lại nói: “Thật ra anh thấy, tuynói là anh cả tìm em là vì con chip nhưng đây cũng không phải là mụcđích chính”.- Anh ta còn muốn gì nữa? Em chỉ lấy con chip đi thôi mà, có lấy gì của anh ta nữa đâu?Thượng Quan Tuyền thấy Lãnh Thiên Hi nói vậy, cảm thấy rất nghi hoặc. Chẳng lẽ Lãnh Thiên Dục còn muốn vu oan cho cô sao?Lãnh Thiên Hi nghe vậy, dở khóc dở cười, đôi khi anh rất nghi ngờ tại sao cô bé này lại có thể trở thành một đặc công ưu tú được chứ, tại sao lại có thể không nhạy bén đến vậy?- Em nghĩ kĩ lại xem đã lấy cái gì của anh trai anh đi! – Anh bị sự ngây ngốc của cô làm cho chết cười rồi.Ai mà biết được, Thượng Quan Tuyền lại nghiêm túc ngẫm nghĩ, hàng lông mày hơi nhíu lại đầy suy tư, nhưng khổ nỗi nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra đượccái gì.- Em thật sự không lấy gì của anh ta nữa cả.Nóixong, cô hơi xịu mặt xuống: “Lãnh Thiên Dục cũng thật quá đê tiện đấy.Cái gì không thấy là đổ lên đầu em, em là đặc công, không phải kẻ trộm”.Lãnh Thiên Hi cảm thấy trên trán đang toát đầy mồ hôi lạnh, anh cảm thấy hơi hơi thương cho anh trai mình rồi.- Anh thấy em là kẻ trộm lơ mơ nhất trên thế giới này đó.- Em không hiểu anh đang nói gì! – Thượng Quan Tuyền càng thêm mơ hồ -Vậy anh nói đi, em lấy trộm cái gì của anh trai anh rồi hả?Lãnh Thiên Hi cong môi cười, ánh mắt cũng lấp lánh ý cười, nói từng câu từng chữ: “Em trộm... trái tim của anh trai anh”.Hả?Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim mình đang đập thình thịch!- Cái... cái gì... Trái tim của anh ta ư? Em không có... – Vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên né tránh.Thật sự là không hiểu anh Thiên Hi đang nói gì nữa.- Không có sao? Nhưng theo anh thấy, anh cả gần đây khác hẳn ngày trước! – Lãnh Thiên Hi cố ý trêu chọc nói.- Đó là chuyện của anh ta, chẳng liên quan gì đến em... – Thượng QuanTuyền cắn cắn môi, dấu răng lờ mờ lưu lại trên đôi môi anh đào.- Anh rất hiểu anh trai mình, anh ấy chưa từng để ý một cô gái nào nhưvậy cả! – Lãnh Thiên Hi không tin trong lòng Thượng Quan Tuyền không cócảm giác gì.Dựa vào dự cảm của anh, hai người này nhất định là cảm mến nhau rồi.- Hừ, anh ta để ý đến người khác kìa.Thượng Quan Tuyền lập tức nhớ lại cảnh tượng ở Hy Lạp lúc đó, cô gái xinh đẹpkia nũng nịu kéo tay Lãnh Thiên Dục, đến giờ mỗi lần nhớ lại cô vẫn cảmthấy đau xót trong lòng.Những lời này của cô vừa nói ra đã khiến Lãnh Thiên Hi thấy mơ hồ. Sao từ miệng của cô, anh cả lại trở thànhngười quá quắt như vậy chứ? Anh biết bên cạnh anh cả không thiếu phụ nữnhưng anh khẳng định chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh cả quan tâm đến mức như vậy.- Hai người có hiểu lầm gì nhau không? – Sau một lúc lâu, Lãnh Thiên Hi hỏi.- Hiểu lầm gì chứ, chính em tận mắt thấy mà. Lãnh Thiên Dục giống như lợn giống vậy, dù có đến Hy Lạp cũng không thiếu tình nhân.Thượng Quan Tuyền giận dữ nói, bàn tay nắm chặt lại, nếu Lãnh Thiên Dục mà ở đây, cô có thể bóp chết hắn cũng được.- Hả? – Lãnh Thiên Hi càng thêm mông lung.Cô ấy đang nói gì vậy?Chuyện này tuyệt đối không bao giờ xảy ra, anh cả luôn coi phụ nữ là chuyệnphiền phức, tuyệt đối không có khả năng anh ấy đến Hy Lạp để gặp ngườiphụ nữ khác, đương nhiên là không tính Thượng Quan Tuyền.- Còn nói cái gì mà cực kì hiểu anh trai chứ! – Thượng Quan Tuyền nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lãnh Thiên Hi, lẩm bẩm nói.- Thôi quên đi, chả cần biết quan hệ lằng nhằng của Lãnh Thiên Dục làm gì, em đi ngủ.Nói xong, cô đứng dậy đi về phòng ngủ, trong lòng cảm thấy bực bội, bỏ lại sau lưng vẻ mặt ngơ ngác của Lãnh Thiên Hi.***Đêm dần khuya, bốn phía yên tĩnh.Thượng Quan Tuyền chẳng hề buồn ngủ, trong phòng có rất nhiều cửa sổ, nhữngcơn gió nhẹ nhàng thổi vào từng góc trong căn phòng khiến những tấm rèmbay lên bay xuống, mùi hương hoa thanh nhã cũng theo làn gió đêm thoảngvào bên trong khiến khung cảnh hết sức lãng mạn.Không biết đã ngồi yên lặng bao lâu, rốt cuộc cô cũng đứng dậy...Thượng Quan Tuyền rón rén mở cửa phòng đi ra, xung quanh rất yên tĩnh, xem raLãnh Thiên Hi đã ngủ rồi. Cô lại trở về phòng, lấy chiếc hộp gỗ tinh xảo trong túi xách ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài.Chùm đèn thủy tinhtrong phòng khách tản ra những tia sáng êm dịu càng làm tăng thêm sự tao nhã. Dưới ánh đèn mờ mờ, Thượng Quan Tuyền dễ dàng đến được phòng sáchcủa Lãnh Thiên Hi.Sau khi xác định không có gì bất thường, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng sách.Cô quét mắt nhìn quanh phòng một lượt, sau đó tầm mắt dừng lại ở góctường, bên cạnh có bộ ghế sofa bằng da, bên môi cô dần cong lên nụcười...Thượng Quan Tuyền lập tức đi về phía đó, đẩy chiếc ghế sofa ra một chút rồi ấn vào một cái nút trong góc tường...Bức tường mở ra một khoảng trống nhỏ bên trong, cô cất chiếc hộp gỗ vàotrong đó rồi đóng lại, kéo sofa về vị trí cũ, coi như không có chuyện gì xảy ra.Để con chip ở đây là an toàn nhất!Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền dần nặng nề, cô biết những ngày tiếp theo bản thân mình sẽ không được yên ổn.Sau khi về phòng, cô lấy giấy ra viết vài chữ: “Anh Thiên Hi, em đi đây. Cám ơn sự tin tưởng của anh. Hãy bảo trọng!”Cô nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên bàn, sau đó đi ra khỏi biệt thự của Lãnh Thiên Hi.Ánh trăng trên cao chiếu xuống khiến căn biệt thự như được bao phủ bởi mộtvầng sáng mờ mờ. Sau khi rời khỏi nơi ấm áp này, Thượng Quan Tuyền biếtmình sẽ gặp phải những chuyện gì, đám người đó chắc chắn sẽ truy tìm côbằng được, nhất là giáo phụ Nhân Cách.Thầm thở dài một hơi, Thượng Quan Tuyền lắc đầu, bước nhanh trong đêm.


Page 5

Sau khi cô nhi viện Mary được Lãnh thị đầu tư xây dựng mới thì hoàn toàn khác trước.Chính vì như vậy nên Bùi Vận Nhi lúc này hoàn toàn thoải mái, nhìn khuôn mặt vui cười của bọn trẻ, cô cảm thấy thật hạnh phúc.Vào buổi sáng, những tia nắng chiếu xuống những cây cổ thụ, từng vạt nắnglen lỏi trên con đường mòn, cô dường như còn có thể nghe được tiếng ngâm nga khe khẽ của mấy đứa trẻ.Nơi này hoàn toàn tĩnh lặng khiếnBùi Vận Nhi cực kì thích thú, rừng tre trúc trải dài, xanh um tươi mátkhiến cô có cảm giác nhẹ lòng.Trong không gian xanh um của lácây, vườn hoa trong cô nhi viện tỏa ra những sắc màu rực rỡ hòa cùngnhững tia nắng vàng, hương thơm nồng đậm lan khắp nơi, thấm sâu vào tậnđáy lòng khiến tinh thần cực kì sảng khoái.Cách đó không xa làmột chiếc hồ nhỏ, mặt nước trong xanh, từng con sóng gợn lăn tăn trênmặt hồ, dường như có thể soi bóng mình dưới mặt nước trầm tĩnh đó.Toàn bộ khung cảnh này khiến ngay cả chim chóc lẫn con người đều có cảm giác vui mừng, giống như tất cả những tạp niệm đều được gột rửa sạch, chỉcòn lại sự thanh thuần ở nơi đây.Bùi Vận Nhi hít sâu một hơi,trong không khí tràn ngập mùi hương của trúc, cảm giác thật sự rất tốt,nếu Tiểu Tuyền có ở đây thì hẳn là cô ấy sẽ rất thích.Nhưng khi cô còn đang vươn vai thì cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại khiến cô phải chú ý.Chiếc xe Bugatti màu đen xa hoa đã nói lên thân phận tôn quý của chủ nhân nó. Cửa xe từ từ mở ra, đôi chân dài rắn chắc bước ra. Ngay sau đó, bónghình cao lớn của Lãnh Thiên Dục chậm rãi bước xuống xe.Bộ quầnáo đen trên người khiến khuôn mặt hắn càng thêm vẻ lạnh nhạt cương nghị, chẳng có tia tình cảm nào. Sự lạnh lùng toát ra từ người hắn khiếnngười khác khó có thể tiếp cận, đôi mắt chim ưng lạnh lẽo nhìn vẻ mặtkinh ngạc của Bùi Vận Nhi, chẳng hề dao động.Hắn bước lại gần Bùi Vận Nhi.Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim mình bị dọa đến mức sắp nhảy ra khỏi lồngngực, cô nhìn người đàn ông lạnh lùng đi về phía mình, vô thức lui lạiphía sau.Thấy hành động của cô, Lãnh Thiên Dục nhíu mày, chỉ một động tác hết sức đơn giản nhưng lại càng làm tăng khí chất cương mãnhcủa hắn. Hắn dừng bước.- Cô là Bùi Vận Nhi? – Hắn lạnh lùng mở miệng nói.- À... đúng vậy! – Bùi Vận Nhi cẩn thận đáp lời – Xin hỏi anh là...Cô lấy hết dũng khí nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông cao lớn trướcmặt, diện mạo của người này hơi giống anh Thiên Hi, nhưng lạnh lẽo hơnnhiều.Vì Bùi Vận Nhi chưa từng gặp Lãnh Thiên Dục nên cô không biết anh ta là ai.Lãnh Thiên Dục cũng chẳng muốn tự giới thiệu, hỏi một câu: “Thượng Quan Tuyền ở đâu?”- Tiểu Tuyền?Ánh mắt Bùi Vận Nhi đầy kinh ngạc. Ngay sau đó, cô dè dặt trả lời: “Lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy”.Đôi mắt chim ưng của Lãnh Thiên Dục hơi nheo lại, hắn nghe ra Bùi Vận Nhiđang nói thật. Sau một lúc lâu, hắn không nói gì nữa, xoay người quay về phía xe...- Vị tiên sinh này... – Sắc mặt Bùi Vận Nhi cả kinh, lập tức gọi với lại – Xin anh dừng bước.Lãnh Thiên Dục dừng bước, quay đầu lại nhưng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Vận Nhi.- À...Bùi Vận Nhi thấy mất tự nhiên, cô cảm thấy một luồng gió lạnh lẽo đang tiến đến gần mình. Cô cố nén cảm giác kinh hãi, tiếp tục lên tiếng: “Nếu anh có tin tức của Tiểu Tuyền thì hãy nói cho tôi biết. Tôi... tôi rất lolắng cho cô ấy”.Thanh âm của cô càng ngày càng nhỏ, cổ họng cũng như nghẹn lại, có trời mới biết cô nhớ Tiểu Tuyền đến mức nào!Lãnh Thiên Dục nhìn Bùi Vận Nhi, dường như nghe thấy tiếng nghẹn ngào củacô, hắn cất lời, giọng điệu vẫn hết sức lạnh lùng: “Tôi sẽ báo cho côbiết”. Nói xong, hắn sải bước về phía trước.Ngay lúc cửa xe vừa mở ra...- Anh cả!Lãnh Thiên Dục quay đầu lại, khi thấy sau lưng Bùi Vận Nhi là Lãnh Thiên Hi, hắn đóng cửa xe lại, khoanh tay đứng nhìn.- A?Bùi Vận Nhi giật mình quay người nhìn Lãnh Thiên Hi rồi lại nhìn Lãnh Thiên Dục đang đứng trước xe, ngây ngẩn cả người. Thì ra hai người họ là anhem.Lãnh Thiên Hi mỉm cười nắm lấy đầu vai mảnh khảnh của Bùi Vận Nhi, thấp giọng nói: “Anh ấy là anh trai anh, tổng giám đốc Lãnh ThiênDục của Lãnh thị”.Bùi Vận Nhi nghe xong liền mỉm cười, tiến lại gần Lãnh Thiên Dục...- Thì ra là Lãnh tiên sinh, cô nhi viện Mary có thể ổn định như vậy, thật sự là rất cám ơn anh! – Cô cảm kích nói.- Người cô cần cám ơn không phải tôi mà là Thiên Hi!Lãnh Thiên Hi nở nụ cười: “Còn một người nữa, đó chính là Thượng Quan Tuyền”.- Tiểu Tuyền? – Bùi Vận Nhi mơ hồ, nhưng cô vẫn mỉm cười – Đúng vậy, Tiểu Tuyền vì cô nhi viện mà đã phải tốn rất nhiều tâm huyết.Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng: “Đúng là... tốn rất nhiều tâm huyết”. Một câu nói đầy hàm ý.Bùi Vận Nhi không biết đến giao dịch giữa Thượng Quan Tuyền và Lãnh ThiênDục nên đương nhiên không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn.- Vận Nhi, vừa rồi mấy đứa trẻ tìm em đấy, mau vào xem đi! – Lãnh ThiênHi bước lên trước, mỉm cười nói với cô, mỗi động tác đều lộ ra sự yêuchiều.- Vâng!Cô cười nhìn Lãnh Thiên Hi, rồi quay sang nói với Lãnh Thiên Dục: “Lãnh tiên sinh, tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện đi”.Lãnh Thiên Dục thản nhiên gật đầu, mãi đến khi bóng cô khuất dần, hắn mới mở miệng: “Em... thích cô ấy?”Lãnh Thiên Hi cười thần thần bí bí, không đáp ngay mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh vẫn cho rằng em thích Tiểu Tuyền à?”Câu nói của anh khiến Lãnh Thiên Dục lườm một cái.- Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý nếu em và Thượng Quan Tuyền cóchuyện gì, nhưng vừa rồi đã khẳng định được em có ý với cô gái kia rồi.Lãnh Thiên Hi không nhịn được cười, xem ra anh cả và Tiểu Tuyền cũng chẳngkhác gì nhau cả, chẳng rõ tình cảm của bản thân gì hết.- Anh cả, anh đến đây vì muốn tìm Tiểu Tuyền? – Anh biết rõ rồi mà còn cố hỏi.- Cô ấy lấy con chip của Lãnh thị, tại sao lại không đi tìm chứ? – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng đáp.


Page 6

Lãnh Thiên Hi nghevậy, cố ý làm ra vẻ thù hằn nói: “Đúng vậy, thật không ngờ cô ấy lại cóthể làm như vậy. Anh cả, vậy anh chỉ cần phái người tới đây tìm là đượcrồi, sao phải đích thân tới làm gì?”Nói xong, anh đi về bãi cỏphía xa xa, cúi người nhìn chăm chú một lượt chiếc xe: “Ôi, cũng chẳngđưa theo vệ sĩ đi cùng, anh cả, anh tự mình lái xe đến đấy à?”Lãnh Thiên Dục dằn lòng, nhìn Lãnh Thiên Hi tự biên tự diễn một hồi, sau đónhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, thân thể cao lớn dựa vào thân xe.- Rốt cuộc em muốn nói gì?Lãnh Thiên Hi không khó để cảm nhận đôi mắt của anh cả đang bắn những tialạnh lẽo về phía mình, anh nhún vai nói: “Rõ ràng là anh rất để ý đến cô ấy, sao cứ phải bày ra vẻ lạnh lẽo như băng vậy chứ?”Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn em trai mình, sao lại giống Thanhnhi thế không biết, ăn nói chả có đầu có đuôi gì cả.- Chẳng lẽ em nói sai rồi à? – Lãnh Thiên Hi bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Dục.- Anh, nếu theo tác phong như mọi khi của anh thì đã sai người đi sanbằng chỗ này từ lâu rồi, làm gì có chuyện đích thân tới đây chứ?- Đạo đức của anh chưa suy đồi đến mức đó, dù sao đây cũng là cô nhi viện! – Lãnh Thiên Dục cố nén giận, lên tiếng giải thích.Lãnh Thiên Hi nhếch môi: “Thật không? Hay là...”.Trong mắt anh lộ ra tia chế nhạo, tiếp tục nói: “Anh bận tâm đến cảm nhận của Thượng Quan Tuyền chứ gì! Anh biết Thượng Quan Tuyền rất coi trọng nơinày, cũng biết cô ấy không hy vọng Vận Nhi và bọn trẻ phải chịu thiệtthòi nên anh mới tự mình đến đây, thậm chí còn không mang theo vệ sĩ hay tài xế gì cả”.Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi mắt lạnh lẽo thoángqua tia giật mình. Hắn lập tức nhíu mày, thấp giọng quát: “Thiên Hi, hôm nay em lắm lời quá đấy”.Nói xong, hắn không kiên nhẫn nữa, mở cửa xe ra...- Có tinh lực như vậy thì quay về giúp đỡ Lãnh thị đi, cứ đứng đây nóihươu nói vượn cái gì! – Nói xong, Lãnh Thiên Dục khởi động xe, rời khỏiđây.Lãnh Thiên Hi vẫn đứng yên, bên môi nở nụ cười khổ. Thật đúng là một đôi oan gia, không biết khi nào mới nên chuyện đây.***Tay Thượng Quan Tuyền cầm đủ loại bánh ngọt đi đến cô nhi viện Mary. Cô ănmặc rất thoải mái, đầu đội mũ lưỡi trai đinh tán, đôi mắt trong veo được che khuất bằng một cặp kính râm.Hôm nay cô quyết định ghé thămcô nhi viện một chuyến. Trước khi đi cô đã quan sát rất kĩ, xác địnhkhông có người nào theo dõi mình.Thiên Hi nói cho cô biết cô nhi viện Mary đã được trùng tu xong, đoạn đường đó cũng rất yên tĩnh. Nghĩtới đây, Thượng Quan Tuyền hơi cảm kích Lãnh Thiên Dục, dù sao đây cũnglà cách của hắn để đảm bảo an toàn cho cô nhi viện.Lâu rồi không được gặp Vận Nhi và bọn trẻ, Thượng Quan Tuyền mỉm cười thật sâu, vẻmặt cực kì vui thích. Cô nhìn đường phía trước, xem ra không lâu nữa sẽtới nơi rồi.Nhưng ngay lúc nụ cười trên môi cô còn chưa tắt, một chiếc xe đột nhiên phanh kít trước mặt, chặn đường cô lại.Kít... Âm thanh vang lên ngay bên tai cô.- A... – Thượng Quan Tuyền kinh ngạc, bánh ngọt trong tay cũng bị bay văng ra ngoài.- Này, lái xe kiểu gì vậy? Đồ đểu, xuống xe cho tôi.Khi thấy những chiếc bánh ngọt bị rơi xuống đất, Thượng Quan Tuyền liền tức giận, lập tức lại gần đập đập vào cửa kính xe.Muốn cô tức chết phải không? Đây rõ ràng là cố ý mà, đường rộng rãi thoángđãng thế này, sao lại cứ phải chặn đường cô chứ? Có cái xe xịn thì muốnlàm gì cũng được chắc?Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống...Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng quen thuộc hiện ra trước mắt Thượng Quan Tuyền,đôi mắt đó như một lưỡi dao sắc bén khiến người ta không rét mà run.Thượng Quan Tuyền nhất thời trừng lớn hai mắt, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập!Lãnh Thiên Dục!Trong xe chính là Lãnh Thiên Dục!Cô ngơ ngẩn đứng yên, cảm thấy cảm giác lạnh lẽo đang lan tràn khắp toànthân, giống như cô gặp phải ma quỷ giữa ban ngày ban mặt vậy, vẻ mặt đầy kinh hãi.- Lên xe! – Giọng điệu của Lãnh Thiên Dục như đến từ địa ngục, bầu không khí ấm áp cũng nhanh chóng bị hạ nhiệt độ.Thượng Quan Tuyền thở dồn dập, sau đó cô nhanh chân bỏ chạy...Thấy bóng dáng Thượng Quan Tuyền cuống quýt bỏ chạy, Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch môi, đóng cửa kính xe lại, từ từ khởi động xe.Thượng Quan Tuyền ra sức chạy về phía trước, lúc cô quay đầu lại mới kinh hãiphát hiện ra, xe của Lãnh Thiên Dục đang chậm rãi theo sát phía sau cô,dáng vẻ ung dung như đang chơi trò mèo vờn chuột.Chết tiệt thật!Thượng Quan Tuyền chửi thầm, muốn chạy thật nhanh để cắt đuôi chiếc xe đằng sau.Nhưng mà...Dù sao thì tốc độ của người chạy thì làm sao địch nổi với tốc độ của mộtchiếc xe? Cô chỉ có hai chân, dù chạy nhanh đến mấy, trốn vào mấy ngócngách thì xe của Lãnh Thiên Dục kiểu gì cũng xuất hiện phía sau cô.Chiếc xe cứ không nhanh không chậm theo sát phía sau, chẳng vượt lên trên cũng chẳng bỏ cách cô quá xa.Thượng Quan Tuyền sắp phát điên rồi! Cô vốn cho mình đã luyện tập tính nhẫnnại cực kì tốt rồi, nhưng từ sau khi gặp Lãnh Thiên Dục cô mới phát hiện ra mình đã gặp được đối thủ.Thật là mệt chết đi được! Cô đànhdừng lại bên đường, cúi người thở hổn hển, nhìn chiếc xe đang lại gầnmình, trên mặt lại hiện lên sự bất an.Xe dừng lại trước mặt cô...Lãnh Thiên Dục bước xuống xe, đi tới trước mặt Thượng Quan Tuyền, bóng dángcao lớn của hắn đứng trước mặt cô, che khuất ánh mặt trời. Cô cảm thấytrên đầu mình đang tràn ngập hơi thở đầy nguy hiểm. Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp.Thượng Quan Tuyềnkhông khó để cảm nhận được áp lực từ trên đầu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, bất đắc dĩ khoát khoát tay lên tiếng:“Có đuổi theo tôi cũng vô dụng thôi, con chip không ở chỗ tôi”.Lãnh Thiên Dục nghe xong chẳng có phản ứng gì, cực kì lạnh nhạt nói một câu: “Cả tôi và Niếp Ngân đều mê man... tại sao em lại chỉ cứu anh ta?”


Page 7

Những lời này của Lãnh Thiên Dục như một khối băng lạnh lẽo đánh thẳng về phía Thượng Quan Tuyền khiến cả người cô run lên.- Anh... anh vừa nói gì cơ?Cô nghi ngờ hỏi một câu, không phải hắn muốn lấy con chip à? Sao tự dưng lại phun ra một câu hỏi kiểu gì vậy?Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, sắc mặt Lãnh Thiên Dục đột nhiên trở nên khócoi. Chết tiệt thật! Cô gái này chẳng hề biết mình làm sai điều gì, cònbày ra vẻ mặt cực kì vô tội nhìn hắn nữa chứ?- Em là người phụnữ của tôi mà dám ở ngay trước mặt tôi đi cứu người đàn ông khác? – Hắnthấp giọng gào lên, trong mắt hừng hực lửa giận như muốn thiêu đốtThượng Quan Tuyền.- Ai là người phụ nữ của anh hả? Tôi cứu anh ấy liên quan gì đến anh?Thượng Quan Tuyền cũng bắt đầu nổi cáu, cô đứng bật dậy lập tức quát lên. Hắndựa vào cái gì mà gào lên với cô thế chứ, đúng là đồ đáng ghét!Sắc mặt Lãnh Thiên Dục nhanh chóng biến thành xanh mét, hắn không nói gìnước, sải bước lên, bàn tay to như sắt nắm chặt cổ tay Thượng QuanTuyền.- Lên xe! – Nói xong, hắn lôi cô về phía xe.- Bỏ ra, anh làm tôi đau.Thượng Quan Tuyền kinh hãi nhìn thấy có rất nhiều người xung quanh để bắt đầuchú ý đến hai người họ khiến cô càng thấy không thoải mái. Cô ra sức đấm vào cánh tay Lãnh Thiên Dục nhưng không thoát ra nổi.- Còn không ngoan ngoãn thì tôi sẽ càng làm em đau.Lãnh Thiên Dục hết sức lạnh lùng, hơi thở bắt đầu rối loạn. Hắn không hiểutại sao mỗi lần gặp Thượng Quan Tuyền, sự tự chủ và khống chế hắn luôntự hào lại chẳng mấy chốc bay lên tận chín tầng mây.- Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh, bỏ tay ra.Thượng Quan Tuyền không muốn lên xe của hắn chút nào. Đùa gì chứ, dù cô cómuốn cùng đi với hắn thì cũng không phải lúc này. Giờ Lãnh Thiên Dụcđáng sợ chẳng khác gì Diêm Vương cả, ý tứ của hắn cô đã hiểu rõ, hắn đến không phải vì con chip mà là vì hôm đó cô đã cứu Niếp Ngân. Nếu vì nhưvậy mà hắn tức giận thì đi cùng hắn chẳng có kết quả tốt đẹp gì.- Ngậm miệng! – Lãnh Thiên Dục mở mạnh cửa xe ra...Hai người không hề để ý ở cách đó không xa có một chiếc xe thương vụ xa hoa đang đỗ lại.Bên trong xe là đôi mắt đang bùng cháy lửa giận, nhìn chằm chằm vào hai người.Khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc lúc này đầy âm trầm, phảng phất như từng cơn mây đen bao phủ khắp gương mặt. Sự u ám khiến người khác không thể thởnổi.- Buông cô ấy ra!Cửa xe vừa bị đóng rầm một cái, thanh âm trầm thấp và tao nhã cũng theo đó vang lên.Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền đồng thời quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng.Niếp Ngân!Thượng Quan Tuyền lập tức trừng lớn hai mắt.Hôm nay là ngày gì vậy, tại sao lại gặp cả hai người đàn ông khiến cô phải đau đầu? Mà lại còn gần chỗ của cô nhi viện Mary nữa!Khoan đã... gần chỗ của cô nhi viện?Thượng Quan Tuyền cảm thấy choáng váng đầu óc, Lãnh Thiên Dục ở gần chỗ của cô nhi viện có thể giải thích được, dù sao hắn cũng là nhà đầu tư, nhưngcòn Niếp Ngân...Tại sao anh lại ở đây?Chẳng lẽ anh biết cô và cô nhi viện có quan hệ với nhau? Hay... ngay từ đầu anh đã biết rõ rồi?Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền cảm thấy da đầu truyền đến từng trận tê rần, máu bắt đầu chảy ngược.Niếp Ngân đến khiến lòng cô vang lên hồi chuông cảnh báo!Nhưng một tay cô bị Lãnh Thiên Dục bóp chặt cũng khiến cô không rét mà run.- Bỏ tay ra, buông ra.Thượng Quan Tuyền vô thức hung hăng cắn mạnh vào tay Lãnh Thiên Dục. Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy căng thẳng, buông lỏng tay ra…Ngay sau đó, Thượng Quan Tuyền nhanh chóng thoát khỏi phạm vi lạnh lẽo củaLãnh Thiên Dục, nhưng khổ nỗi cô lại phát hiện mình đang đến gần NiếpNgân.Sắc mặt Lãnh Thiên Dục lập tức thay đổi, còn Niếp Ngân khẽ nhếch môi cười, sải bước lên ôm Thượng Quan Tuyền vào lòng…- Chủ thượng… – Thượng Quan Tuyền cảm thấy trời đất như đảo điên rồi, vừa mới thoát khỏi một khối băng lạnh thì lại nhảy vào hố lửa.Lãnh Thiên Dục đứng yên nhìn Niếp Ngân ôm Thượng Quan Tuyền, đôi mắt thâm thúy đầy lạnh lẽo…- Tuyền! – Hắn thấp giọng gọi, tiếng nói trầm thấp đầy từ tính khiến người ta không khỏi run rẩy.Nghe âm thanh quen thuộc mà đầy nguy hiểm, cơ thể nhỏ nhắn của Thượng QuanTuyền cứng đờ lại, cô dường như đang nghe được tiếng gọi từ địa ngục.Hôm nay cô không biết liệu mình có thể thoát khỏi hai người đàn ông nàykhông nữa. Tuy hiện tại cô không muốn nhìn thấy Niếp Ngân, nhưng mà… nếu bị Lãnh Thiên Dục bắt đi thì cũng chẳng khác nhau là mấy!Trực giác của Niếp Ngân cực kì nhạy bén!Anh ta lập tức cảm thấy cô gái trong lòng cứng đờ người…Đôi mắt anh ta bắn ra những tia nguy hiểm, nhất là khi nghe Lãnh Thiên Dục gọi Thượng Quan Tuyền như vậy.Bộ quần áo đen trên người Lãnh Thiên Dục càng làm tôn lên dáng vẻ cao quý, đôi mắt lạnh lùng, khí thế bừng bừng, từ người hắn toát ra khí kháithâm thúy khiến người ta không thể rời ánh mắt.Còn Niếp Ngân hôm nay mặc một bộ quần áo đơn giản, quần đen áo sơ mi trắng, anh ta có khí chất của một vương tử, vừa tao nhã lại vừa bình tĩnh và ung dung, toátra sức quyến rũ mê người.Một đen, một trắng.Hai ngườiđàn ông cực kì xuất sắc đứng cùng một nơi, hai màu trắng đen rõ ràng tạo cảm giác kích thích thị giác mãnh liệt khiến người qua đường phải dừnglại xem có chuyện gì. Mà ở giữa hai người đàn ông là Thượng Quan Tuyềnxinh đẹp, hình ảnh dịu dàng của cô làm tăng thêm sắc ấm và vẻ hài hòacho bức tranh vốn đã rất đẹp này.Những người đi đường dừng lại nhìn ngó xung quanh, tìm máy quay… chắc là diễn viên đang đóng phim rồi!Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân chỉ đứng yên lặng, đôi mắt thầm đánh giá đối phương…Tính cách khác biệt, diện mạo cũng chẳng giống nhau…Nhưng hai người đàn ông xuất sắc ưu tú này lại cùng hướng về một cô gái…- Tuyền!Niếp Ngân thấp giọng lên tiếng, nụ cười tao nhã lộ lúm đồng tiền bên má. Khi anh ta thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, đôi môi khẽ cong lên,thâm tình nhìn Thượng Quan Tuyền trong lòng rồi nói: “Ra ngoài lâu nhưvậy, đến lúc về rồi”.Thượng Quan Tuyền lắc đầu cũng không được mà gật đầu cũng chẳng xong, cô cảm thấy mình ở thế tiến thoái lưỡng nan.Niếp Ngân giữ chặt đầu vai Thượng Quan Tuyền, tiếp tục nói: “Nhiệm vụ của em hoàn thành rồi, không cần gặp mặt hắn nữa. Quan hệ của hai người đếnđây đã kết thúc rồi”.Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim đang đập rộn ràng, cô vô thức gật gật đầu…Thấy cảnh này, Lãnh Thiên Dục bất mãn nhíu chặt mày lại, cả người toát ratia hung ác nhưng tràn đầy lo lắng… Gì? Cô đồng ý không gặp hắn nữa sao?- Haha! – Khóe môi cương nghị của Lãnh Thiên Dục nhếch lên ý cười, nhưng ý cười còn chưa tràn đầy đáy mắt đã toát ra sự rét lạnh…- Quan hệ của tôi và Tuyền cực kì phức tạp, nếu muốn kết thúc… là chuyện vô cùng khó!Hắn nhấn mạnh hai chữ “quan hệ”, đầy ngụ ý lườm cô… Quan hệ thân mật giữa thể xác không kẻ nào có thể thay thế được.Nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, Thượng Quan Tuyền run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tái nhợt giờ lại càng thêm trắng xanh.Chết tiệtthật! Cái tên đáng ghét này đang nói gì vậy? Chẳng lẽ hắn nhất định muốn nói những lời quá quắt trước mặt Niếp Ngân sao?Niếp Ngân cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô, càng thêm ôm chặt cô hơn…- Tuyền…Anh ta khẽ giơ tay lên, tài xế lập tức đưa một chiếc áo khoác lên. Anh tanhẹ nhàng choàng áo lên vai Thượng Quan Tuyền, đôi mắt mang theo sựtrách cứ và không đồng ý nhưng lời nói lại tràn đầy yêu chiều: “Sao ănmặc phong phanh vậy, giờ nhiệt độ xuống thấp rồi, cẩn thận không cảmlạnh”.Thượng Quan Tuyền liền cảm thấy tủi thân, người đàn ôngnày hóa ra vẫn còn quan tâm đến cô sao? Nhưng mà… tại sao lại giết chanuôi? Tại sao lại ích kỷ lừa gạt cô như thế?Quanh quẩn trong hơi thở cô toàn là mùi hương nam tính dễ chịu khiến anh ta khiến đầu mũi cô đau xót.Thấy hai người tình tứ ngọt ngào thân mật như thế, Lãnh Thiên Dục càng thấychướng mắt. Hắn hận không thể đoạt lại cô, độc chiếm cô…Mà hắnluôn nghĩ gì làm nấy… Hắn sải bước dài lên phía trước, đôi mắt thâm thúy lóe ra những tia sáng, trực tiếp chụp lấy cổ tay mảnh khảnh của cô…Nhìn vào đôi mắt đầy nguy hiểm và tràn đầy ham muốn chiếm hữu của Lãnh Thiên Dục, đáy mắt Niếp Ngân dần trở nên sắc lạnh.- Lãnh tiên sinh!Anh ta nhanh chóng bước lên, che chắn trước người Thượng Quan Tuyền, giơtay về phía tay Lãnh Thiên Dục đang cầm tay Thượng Quan Tuyền: “Cám ơnanh đã thay tôi tìm được Tuyền”.Nói xong, Niếp Ngân tươi cười, vẻ mặt hết sức ôn hòa, giọng nói cũng trầm thấp bình tĩnh.Dù sao cũng đang ở trên đường, xung quanh có rất nhiều người đang đứng xem náo nhiệt. Nếu muốn ra tay thì ở đây hiển nhiên là chẳng có lợi gì.Đạo lý này…Niếp Ngân hiểu, mà Lãnh Thiên Dục cũng biết rõ. Nếu không dựa theo tính cách của hắn thì hắn nhất định sẽ không chút do dự mà cướp Thượng Quan Tuyền về, mạnh mẽ đưa cô đi.Niếp Ngân nắm chặt tay Thượng Quan Tuyền…Lãnh Thiên Dục bình tĩnh nhìn hai người đang nắm tay nhau, lại liếc nhìn ánh mắt đang né tránh của Thượng Quan Tuyền, giọng điệu lạnh lẽo như gióthổi mùa đông: “Tôi thấy Niếp tiên sinh hiểu lầm rồi, hôm nay tôi khôngđịnh giao cô ấy cho anh”.Hai tay hắn nắm chặt lại, trong lòng hắn càng thêm khẳng định sự kiên định của mình…Lãnh Thiên Dục vừa nói đã khiến Niếp Ngân ý thức được nguy cơ…Trực giác nhạy cảm nói cho anh ta biết phải nhanh chóng đưa Thượng Quan Tuyền rời khỏi người đàn ông đầy nguy hiểm này.Anh ta không buông tay ra, chỉ bình tĩnh cười: “Lãnh tiên sinh thật biếtnói đùa. Từ nhỏ đến lớn Tuyền chỉ có một ngôi nhà duy nhất, dù ở đâucũng vậy thôi. Tuyền đã ở bên ngoài lâu như vậy, hẳn là rất mệt mỏi, vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt!”Nghe giống vẻ đang chào hỏi rấttử tế nhưng lại ẩn chứa sự tuyên bố rõ ràng. Khuôn mặt tuấn tú vẫn giữnụ cười ôn hòa khiến người ta không thể nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì.Đôi mắt chim ưng của Lãnh Thiên Dục nheo lại đầy nguy hiểm, hắn cảm thấy mình đang bị kích thích…Vốn là một người đàn ông vô cùng tự tin, đối với sự khiêu chiến này hắnđương nhiên không thể bỏ qua… hắn thích cảm giác cạnh tranh, như vậy lúc thắng lợi mới có cảm giác thành công mĩ mãn.- Tuyền… – Lãnh Thiên Dục khẽ gọi, trong mắt ánh lên tia thương tiếc nhưng cũng đầy ái muội – Nhớ chăm sóc mình cho tốt.Trên mặt Niếp Ngân vẫn giữ nụ cười tao nhã nhưng anh ta biết Lãnh Thiên Dục không bao giờ buông tay dễ dàng như vậy.- Lãnh tiên sinh, hẹn gặp lại! – Anh ta ôm Thượng Quan Tuyền xoay người rời đi, để lại Lãnh Thiên Dục lạnh lùng phía sau.- À… đúng rồi.Lãnh Thiên Dục bỗng gọi với lại, dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Suýt nữa thì quên mất, Tuyền, lần chúng ta đi du lịch ở Hy Lạp, em đánh rơicái này ở trên giường…”Hắn cho tay vào túi quần, chậm rãi rút ra một đồ vật…


Page 8

Nhưng… những lời này lại hù dọa khiến Thượng Quan Tuyền kinh hãi.Cô nhìn đồ trong tay Lãnh Thiên Dục… là một chiếc vòng chân!Cô biết hàm ý của Lãnh Thiên Dục không phải chiếc vòng này mà là câu nói ở trước…Lúc đi du lịch ở Hy Lạp, rơi ở trên giường…Hô hấp của Thượng Quan Tuyền dần trở nên hỗn loạn, cô hiểu Lãnh Thiên Dụcmuốn nói cho Niếp Ngân biết hai người đã quan hệ với nhau lúc ở Hy Lạp.Cô không nín nhịn được nữa, cả người không ngừng run lên…Cô cảm thấy bóng tối đang che hai mắt cô lại…Nhìn ánh mắt kinh hoàng của Thượng Quan Tuyền, Niếp Ngân đau lòng siết chặteo cô, đôi mắt thâm thúy khiến người ta không biết anh ta đang nghĩ gì.Anh ta cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, mỉm cười dịu dàng: “Tuyền, sao lại sơ ý như vậy, vật quan trọng như vậy lại vứt bừa bãi”.Giọng điệu đầy yêu thương, giống như một ông chồng đang cưng chiều vợ mình.Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Dục: “Lãnh tiên sinh, cám ơn lòng tốt của anh. Thứ này tôi sẽ cầm giúp Tuyền”.- Được!Lãnh Thiên Dục bước lên phía trước một bước, nhìn ánh mắt Niếp Ngân đầy cảnh giác. Hắn đưa chiếc vòng cho Niếp Ngân, mà Thượng Quan Tuyền vì hắnđang tiến lại gần cũng cứng đờ cả người lại.Sau đó, giọng nóiđầy ma mị của hắn vang lên: “Nhưng đáng tiếc…”. Lãnh Thiên Dục nhìn Niếp Ngân và Thượng Quan Tuyền, bên môi cong lên nụ cười lạnh lẽo.-Đồ thì anh có thể mang đi, nhưng Tuyền phải về cùng tôi, bởi vì… tôikhông cho phép người phụ nữ đang mang thai đứa con của Lãnh gia đi lungtung ở ngoài.Cái gì?Rõ ràng những lời này không chỉ chấn kinh đến Thượng Quan Tuyền mà cũng ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của Niếp Ngân.Cánh tay đang ôm Thượng Quan Tuyền của anh ta đột nhiên căng lên…Đôi mắt tao nhã hiện lên tia nghi hoặc…- Lãnh Thiên Dục, anh nói bậy bạ cái gì thế? – Thượng Quan Tuyền đầy ngạc nhiên, thân thể cũng vì lời vừa rồi của hắn mà run rẩy.Người đàn ông này nói bậy gì thế? Con của Lãnh gia? Hắn đang mơ đấy à?Thấy phản ứng của hai người, Lãnh Thiên Dục cong môi cười đầy châm chọc. Hắn tiến sát lại gần Thượng Quan Tuyền, đôi mắt thâm thúy không chớp nhìncô, dùng giọng nói chỉ đủ để ba người nghe thấy: “Em quên bốn ngày đánhcược ở Hy Lạp của chúng ta rồi à?”Tuy hắn đang nhìn Thượng QuanTuyền nhưng thật ra lại đang nói cho Niếp Ngân nghe. Hắn muốn cho anh ta biết người phụ nữ này anh ta không thể nắm giữ được nữa.Một câu nói lập tức dội thẳng vào tim Thượng Quan Tuyền!Cô biết rõ những lời này của Lãnh Thiên Dục đã đẩy cô vào tình thế dù cótrăm cái miệng cũng không giải thích nổi. Dù cô có mang thai con củaLãnh Thiên Dục hay không không quan trọng, quan trọng là… hắn đã thànhcông trong việc để Niếp Ngân biết cô đã lén lút đánh cược với Lãnh Thiên Dục ở sau lưng tổ chức.Cô cảm giác như trước mắt đang xuất hiện nhưng vòng xoáy đen ngòm đáng sợ, cảm giác bất lực vây lấy cô, dù thếnào cũng không thể kháng cự nổi, chỉ có thể bị hút vào vòng xoáy đó, đểmặc nó cắn nuốt…Dù cô có vùng vẫy thế nào thì vòng xoáy đen ngòm đó vẫn bao vây lấy cô, càng ngày càng tiến đến gần cô hơn…Đôi môi khẽ cong lên nụ cười nhạt đầy đau đớn, ý cười lạnh nhuộm đầy nơiđáy mắt, cảm giác trống rỗng khiến trái tim người khác cũng cảm nhậnđược sự tuyệt vọng trong lòng cô…Niếp Ngân bước lên một bước,tuy trên mặt đang nở nụ cười tươi cho người khác xem nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lẽo. Anh ta nhìn Lãnh Thiên Dục, thấp giọng nói: “LãnhThiên Dục, đừng có mà ăn nói hàm hồ như thế”.- Hàm hồ?Lãnh Thiên Dục nhíu mày cười, nhưng nụ cười lại đặc biệt lạnh lẽo và sắcbén. Hắn giống như một người bạn thân thiết, cúi xuống nói từng câu từng chữ bên tai Niếp Ngân: “Anh hẳn là biết giữa tôi và cô ấy đã có chuyệngì. Anh là đàn ông, hôm đó trong điện thoại chắc chắn không thể khôngbiết chúng tôi đang làm gì”.Nói xong, Lãnh Thiên Dục đứng thẳngngười lên, đôi mắt ngoan độc lộ vẻ bí hiểm… Hắn không tin Niếp Ngân còncó thể giả vờ ngu ngốc được nữa. Là đàn ông thì không thể không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn!Quả nhiên, ánh mắt Niếp Ngân đột nhiên trở nên lạnh lùng, bàn tay nắm chặt lại…Thượng Quan Tuyền cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi… mà bên cạnh lại là một vách núi sâu đen nữa.Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại xem náo nhiệt ngay bên cạnh cô, chủ xecó vẻ như đang khá vội nhưng vẫn muốn hóng xem ba người này có chuyệngì.Mắt Thượng Quan Tuyền sáng lên, cô không nói gì nữa, bất ngờthoát khỏi cánh tay của Niếp Ngân. Sau đó cực kì nhanh chạy về phíachiếc xe, kéo chủ xe ra bên ngoài!- Này này này, cô… cô… – Chủ xe còn chưa rõ tình hình đã trơ mắt nhìn Thượng Quan Tuyền ngồi vào xe của mình.Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân ngạc nhiên. Hai người nhanh chóng phản ứng lại,nhưng vừa muốn tiến lên thì Thượng Quan Tuyền đột nhiên nhấn ga, phóngxe như điên lao đi.Chết tiệt!Lãnh Thiên Dục không nghĩnhiều nữa, lập tức quay lại xe của mình, phóng đuổi theo cô. Mặt NiếpNgân cũng trở nên cực kì khó coi, ra hiệu tài xế của mình ra ngoài, tựanh ta lái xe theo sát phía sau.- Này, mấy người… xe của tôi, xe của tôi! – Người chủ xe kia cực kì kích động, khi anh ta thấy Niếp Ngân chuẩn bị rời đi liền chạy lên, nhất quyết kêu gào.- Trả xe cho tôi, trả xe…Anh ta còn chưa nói xong, tài xế của Niếp Ngân đã lấy ra một tờ chi phiếumệnh giá lớn đưa cho anh ta. Trên đó có chữ kí của Niếp Ngân.- Số tiền này đủ rồi chứ hả? – Người tài xế lạnh nhạt nói.Chủ xe giật lấy tờ chi phiếu, nhưng khi anh ta nhìn thấy một chuỗi dàinhững con số không trên đó thì mặt mày lập tức hớn hở, cúi đầu cám ơnlia lịa.- Haha, đủ rồi, đủ rồi! – Số tiền trên tờ chi phiếu này đủ mua đến cả mấy cái xe ấy chứ!


Page 9

Luồn lách qua nhữngcon ngõ nhỏ lại phóng thẳng trên đường cái rộng lớn, Thượng Quan Tuyềnđiều khiển xe như một chú cá cực kì điệu nghệ, trong khi đó xe của LãnhThiên Dục và Niếp Ngân cũng theo sát phía sau, một bước không rời.Khi xe của Thượng Quan Tuyền rẽ vào một con ngõ nhỏ, cô nhấn mạnh chân ga,chiếc xe đâm vào mấy cây gậy bằng trúc được đặt ở bên đường. Gậy đổxuống phát ra những âm thanh lốp bốp. Xe của Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân đang đi sát phía sau.Kít…Lãnh Thiên Dục phanh gấp xelại, tránh những cây gậy trúc đổ lên xe. Ngay sau đó hắn bẻ tay lái,quay xe đi hướng ngược lại, trong khi xe của Niếp Ngân vẫn tiến lên phía trước.Thượng Quan Tuyền rẽ xe ra đường lớn, cô cảnh giác nhìnqua gương chiếu hậu thì thấy xe của Niếp Ngân đang đuổi theo phía sau,cô lại nhấn mạnh ga tăng tốc.Khoan đã, sao lại không thấy xe của Lãnh Thiên Dục?Thượng Quan Tuyền đang nghĩ ngợi thì thấy một chiếc xe Bugatti từ con ngõ nhỏ bên cạnh lao ra, chắn ngay trước đầu xe cô…Kít…Thượng Quan Tuyền lập tức phanh xe lại. Bánh xe bị phanh gấp ma sát với mặtđường tạo ra những tiếng kêu chói tai. Thấy xe của Niếp Ngân đang tớigần, cô lập tức bẻ tay lái, cắn răng nhấn ga lái xe đi.Xe của cô chuyển hướng, rất nhanh chóng đã vượt qua được xe của Lãnh Thiên Dục đang cản đường…Cả ba chiếc xe truy đuổi trên đường phố khiến giao thông bị hỗn loạn, rấtnhiều chiếc xe khác phải dừng lại, trong nháy mắt cả con đường vang lênnhững âm thanh ầm ĩ, chửi bới loạn xạ.- Chết tiệt! – Lãnh ThiênDục hung hăng đập vào vô lăng, nhấn mạnh ga, vượt qua xe của Niếp Ngân,xe của hắn dần tiếp cận sát xe của Thượng Quan Tuyền…Hắn cố gắng phóng lên, mở cửa kính xe hét lớn…- Dừng xe lại cho tôi! – Hắn tức giận gào lên, cô gái này không muốn sống nữa à, ngoan ngoãn đi cùng hắn khó đến vậy sao?Thượng Quan Tuyền chẳng rảnh rỗi để quan tâm đến sự lo lắng ẩn giấu sau vẻ mặt bừng bừng lửa giận của hắn, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi hai ngườiđàn ông đó mà thôi.Cô lại vượt lên xe của Lãnh Thiên Dục, phóng bạt mạng trên đường…Xe của Niếp Ngân vừa định tiến lên thì bị xe của Lãnh Thiên Dục chặn lại…- Đủ rồi, đừng đuổi nữa, nếu không cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất! – Lãnh Thiên Dục chặn xe của Niếp Ngân lại, lớn tiếng hét lên.Niếp Ngân cảm thấy lửa giận bừng bừng trong lòng khi nghe những lời này củaLãnh Thiên Dục. Anh ta bẻ tay lái, tránh xe của Lãnh Thiên Dục, giọngnói cực kì lạnh lùng vang lên: “Anh không có quyền ra lệnh cho tôi”.Nói xong, anh ta nhấn mạnh ga, phóng thẳng lên phía trước.Ánh mắt Lãnh Thiên Dục cũng đầy phẫn nộ… hắn đạp mạnh chân ga, theo sát phía sau.Thượng Quan Tuyền phóng ở đằng trước biết rõ nếu không nghĩ ra biện pháp khácthì sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp. Qua một lúc điều khiển xe, cô nhận ratính năng và tốc độ của chiếc xe này không thể đọ nổi với xe của LãnhThiên Dục và Niếp Ngân.Dù sao thì đây cũng chỉ là một chiếc xe bình thường mà thôi, làm sao so được với siêu xe của hai người đàn ông kia chứ.Xe chạy trên đường cao tốc, một bên là núi còn bên kia là biển. Từ trêncao nhìn xuống, bờ biển như vây quanh lấy con đường nhưng trên đường cao tốc lúc này không có nhiều xe lắm nên mặt đường hết sức thông thoáng.Thượng Quan Tuyền nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai chiếc xe đang theo sát phía sau mình. Cô nhấn mạnh chân ga, tăng tốc tối đa!Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đột nhiên lao ra, nhằm thẳng hướng xe của Thượng Quan Tuyền…- A… – Thượng Quan Tuyền bị bất ngờ, lúc cô nhận ra được điều này thì đãbị chiếc xe đột nhiên lao ra kia phóng lại gần xe mình. Ngay sau đó, côvô thức bẻ mạnh tay lái về bên trái…Nói thì chậm mà xảy ra thìnhanh, chiếc xe thể thao kia đột nhiên lao ra, còn Thượng Quan Tuyền vìmuốn tránh va chạm nên xe của cô lập tức lao vào hàng rào chắn…Kít…Kít…Xe của Lãnh Thiên Dục và của Niếp Ngân đồng thời dừng lại!- Không – Niếp Ngân kinh sợ trợn mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra, thất thanh hét lớn.Nhưng rõ ràng sự tình chẳng thể cứu vãn được nữa. Hàng rào chắn không chịunổi va đập quá mạnh nên bị vỡ, xe của Thượng Quan Tuyền cũng bị mất lựccản nên điên cuồng lao đi rồi rơi thẳng xuống biển.- Tuyền… –Lãnh Thiên Dục thấy vậy, đôi mắt luôn lạnh lẽo lúc này tràn đầy đau xót, hắn cảm thấy mình không thể hít thở được nữa.Ngay sau đó, hắn mở mạnh cửa xe ra, điên cuồng chạy đến chỗ xe của Thượng Quan Tuyền vừa rơi xuống…Nhưng hắn lại không hề hay biết, có một khẩu súng đang thò ra từ chiếc xe thể thao kia. Sau đó, tiếng súng vang lên…Pằng một tiếng, Lãnh Thiên Dục bị trúng đạn!Tiếng súng lập tức khiến Niếp Ngân chú ý!- Ưm… – Lãnh Thiên Dục lấy tay che miệng vết thương lại. Lúc này hắnchẳng quan tâm đến máu đang chảy ròng ròng trên người mình, chỉ đưa mắtnhìn xuống biển sâu… Thượng Quan Tuyền, dù thế nào hắn cũng phải cứu cô!Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục nhảy xuống biển!Nước biển xanh như nhấn chìm bóng dáng của hắn…Niếp Ngân cũng chẳng để ý nhiều nữa, anh ta cũng nhảy xuống theo, không phải vì ai khác mà cũng chính vì Thượng Quan Tuyền đang ở dưới đó.Chiếc xe thể thao kia không rời đi ngay, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống lộ rakhuôn mặt giả tạo và nụ cười lạnh lẽo của Sax Ân. Ngay sau đó, anh tavuốt ve khẩu súng ống.Thời gian trôi qua đã được một lúc lâu, mãi đến khi… Niếp Ngân toàn thân ướt sũng xuất hiện trên đường cao tốc.Anh ta đã tìm rất lâu, mãi mới thấy xe của Thượng Quan Tuyền. Nhưng điềukhiến anh ta hoảng sợ là trong xe không hề có ai. Nhìn đi nhìn lại mớithấy cửa kính xe đã bị đập vỡ, rõ ràng là Thượng Quan Tuyền đã được Lãnh Thiên Dục cứu lên rồi!Lãnh Thiên Dục đang bị thương mà lại có thể nhanh chóng cứu được Thượng Quan Tuyền như vậy!Niếp Ngân suy sụp chống tay lên thành xe, khi anh ta nhìn rõ chủ nhân củachiếc xe thể thao kia là Sax Ân, trong mắt tràn ngập hận thù…Anh ta bước lên vài bước, mở mạnh cửa xe rồi lôi Sax Ân ra ngoài, đẩy SaxÂn ngã xuống đất, từng nắm đấm mạnh mẽ trút xuống như mưa…Ba vệ sĩ của Sax Ân nhao lên muốn bảo vệ chủ nhân nhưng đều bị Niếp Ngân điên cuồng đấm đá, không thể động đậy!- Đồ điên, ai cho phép anh làm vậy? – Niếp Ngân gào lên, ra sức đánh Sax Ân.- Đánh đi, cứ đánh đi! Haha, dù sao thì người cần chết cũng đã chết rồi! – Sax Ân điên cuồng cười lớn, không hề có ý định đánh trả lại.Niếp Ngân càng ra tay mạnh mẽ hơn, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo đến mức cóthể giết người. Anh ta túm lấy cổ áo Sax Ân, gằn từng tiếng, dập tắtvọng tưởng của Sax Ân: “Anh cho rằng Lãnh Thiên Dục đã chết rồi sao? Anh thật sự cho rằng hắn ta có thể chết được sao? Đồ ngu!”- Cái gì? – Sax Ân nghe Niếp Ngân nói vậy liền kinh sợ, toàn thân run lên.Trong mắt Niếp Ngân lóe lên những tia thù hận, dường như muốn đấm nát mặt Sax Ân ra.- Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất nên cầu trời khấn phật cho Thượng Quan Tuyền còn sống, nếu không đừng nói là Lãnh Thiên Dục, ngay cả tôi cũng khôngtha cho anh đâu. Tôi… nhất định sẽ hủy diệt anh!


Page 10

Tạo hóa quả là một bậc thầy về phép thuậtKhoảnh khắc đau lòng nhất, trớ trêu nhất không phải là lúc nhận ra tình yêu đã mất đi mà là khi ta vẫn đang bồi hồi thương nhớCòn chưa kịp nhận ra đã biến mất rồiCó trốn tránh cũng chẳng thể thoát đượcĐối mặt chưa chắc đã là chuyện khổ tâm nhấtdi∩enda∩nleqqquyd∩onCô đơn một mình chưa chắc đã không hayCó được cũng chẳng biết giữ được bao lâuMất đi không có nghĩa là không thể có lại đượcTa có thể tìm lý do để đau lòng khổ sở, cũng có thể tìm lý do để bản thân vui vẻ...***Bệnh viện WardBệnh viện này là do Lãnh Thiên Hi đầu tư, tọa lạc ở trung tâm thành phố, nằm ngay tại con phố phồn hoa nhất. Diện tích rộng lớn và phong cách thiếtkế xa hoa khiến người khác phải tặc lưỡi, là bệnh viện danh tiếng hàngđầu trong giới thượng lưu.Bệnh viện Ward là bệnh viện đa khoa,trong đó nổi tiếng nhất là khoa não. Nơi đây tập hợp các chuyên gia yhọc hàng đầu của các quốc gia vậy nên những người tới khám bệnh chữa trị đều là những người giàu có, thậm chí còn có cả thủ tướng.d┴iendanl┴equydonLúc này, trong phòng cấp cứu của bệnh viện Ward, các bác sĩ y tá ra ra vàovào bận rộn, ngoài hành lang là một người đàn ông cao lớn. Toàn thânngười này ướt đẫm, nghiêng người dựa vào ghế, thân thể hơi suy yếu nhưng đôi mắt như biển sâu vẫn không hề lơi lỏng, nhìn chằm chằm về phía cửaphòng cấp cứu.Lúc này có hai y tá trẻ tuổi tới, một y tá nhẹnhàng vỗ vai người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, mời anh theo tôiđi khám. Anh xem, bộ dạng của anh rất suy yếu, trên người… còn đang chảy nhiều máu, cứ để như vậy rất nguy hiểm”.Lúc trước có rất nhiều y tá và cả bác sĩ cũng tới khuyên, nhưng người này chẳng hề cảm kích cũng chẳng để ý đến lời nói của ai. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm hại đó, các y tá và bác sĩ vẫn hết sức lo lắng. Nhất là khi nghĩ đến cảnh người này toàn thân đầy máu ôm một cô gái điên cuồng chạy vào bệnh viện, ánh mắtlạnh lẽo dường như muốn đóng băng luôn cả bệnh viện.Bọn họ không biết rốt cuộc người này là ai nhưng vẻ ngoài anh tuấn khiến rất nhiều y tá và bác sĩ chú ý, vậy nên cũng nhiều người tới gần khuyên nhủ.Người đàn ông này không phải ai khác, chính là người đã bị trúng đạn mà vẫnnhảy xuống biển cứu Thượng Quan Tuyền – Lãnh Thiên Dục!Hắn nghe y tá nói vậy nhưng đầu cũng chẳng thèm cử động, ánh mắt vẫn dán vào cửaphòng cấp cứu nhưng cũng mở miệng, giọng điệu ra lệnh lạnh lẽo khiến mọi người đều sợ hãi: “Đưa những bác sĩ giỏi nhất vào đó cứu chữa cho côấy, nghe rõ chưa?”Các y tá ngẩn người. Rốt cuộc người này là ai mà khẩu khí lớn như vậy, nhưng xem ra không phải hắn đang nói đùa.Đúng lúc này…- Anh cả…Lãnh Thiên Hi vội vàng tiến về phía hành lang, khuôn mặt anh tuấn lúc nàyđầy vẻ lo lắng. Khi anh thấy Lãnh Thiên Dục liền gọi lớn tiếng.diŦendŦanle..quydoŦnTheo sau anh còn có Bùi Vận Nhi sắc mặt trắng bệch. Cô đi theo sau Lãnh Thiên Hi, vừa đi vừa run rẩy.- Bác sĩ Thiên Hi… – Các y tá nhao nhao kêu lên.Tuy Lãnh Thiên Hi là nhà đầu tư của bệnh viện này nhưng bởi vì anh cũng làbác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng thế giới nên mọi người trong bệnh viện đều gọi anh là bác sĩ Thiên Hi.- Ừ! – Lãnh Thiên Hi hơi gật đầu. Sau đó đi đến bên người Lãnh Thiên Dục.- Anh cả, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao Tiểu Tuyền lại rơi xuống biển? – Anh lo lắng hỏi han.Vừa mới đến trưa anh đã nhận được điện thoại của anh cả. Vì lúc ấy đang ởcô nhi viện nên Bùi Vận Nhi cũng biết chuyện. Hai người vội vàng chạytới bệnh viện luôn.Sắc mặt Lãnh Thiên Dục hơi tái nhợt nhưng hắn vẫn nhìn vào cửa phòng cấp cứu, nói: “Đừng nói đến chuyện đó nữa, Tuyền đã vào đó lâu rồi, anh lo không biết cô ấy có chuyện gì không, em vàoxem thử đi”.Lãnh Thiên Hi nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang y tá.- Cô gái ngã xuống biển đã ở trong phòng cấp cứu bao lâu rồi?Y tá lập tức đáp: “Khoảng hai tiếng rồi”.Lãnh Thiên Hi nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại…- Anh Thiên Hi, Tiểu Tuyền… cô ấy có sao không… – Bùi Vận Nhi cảm thấytrái tim mình đau nghẹn lại, sao thời gian cấp cứu lại lâu như vậy rồichứ?- Yên tâm đi, Tiểu Tuyền sẽ không sao đâu! – die┴ndanl┴equyd┴on Lãnh Thiên Hi cầm đôi tay lạnh lẽo của Bùi Vận Nhi lên, kiên định đáp.Lúc này trợ lý của anh cũng tới, nhanh chóng thay áo blouse trắng cho anh.- Thiên Hi… – Lãnh Thiên Dục thấp giọng gọi.Lãnh Thiên Hi nhìn về phía anh trai nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra bộ dạng của Lãnh Thiên Dục, lập tức tiến lên…- Anh cả, anh bị thương à?Ánh mắt Lãnh Thiên Hi lại càng thêm lo lắng. Vì Lãnh Thiên Dục mặc bộ vesttối màu, quần áo ướt nhẹp làm loãng vệt máu, nếu không nhìn kĩ thì sẽkhông phát hiện ra điều bất thường.Lãnh Thiên Dục ngắt lời em trai, giọng nói hơi vô lực: “Anh không sao, Thiên Hi, nhất định phải cứu cô ấy”.- Anh, anh yên tâm, dù thế nào em cũng không để Tiểu Tuyền gặp chuyện gìđâu! – Nói xong, anh tiến lên nhẹ nhàng cởi áo vest ngoài của Lãnh Thiên Dục ra…- Bị bắn? Anh cả…Lãnh Thiên Hi thấp giọng kêulên, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng và kinh hãi. Dù cách một lớp áo sơ mi nhưng anh không khó tưởng tượng được vết thương nặng đến mức nào. Rõ ràng là bị đạn bắn, vị trí vết thương cũng rất nguy hiểm…d┴ienda┴nleq┴uyd┴onLãnh Thiên Dục muốn ngăn cản nhưng do mất máu quá nhiều nên cơ thể chẳng còn sức lực mấy.


Page 11

- Mấy người còn đứng đó làm gì? Anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy mà sao lại để anh ấy ở đây?Lãnh Thiên Hi tức giận, quay sang gầm lên với mấy y tá ở xung quanh, sự phẫn nộ dường như muốn nổ tung cả bệnh viện.Đây là lần đầu tiên trong đời anh tức giận đến vậy!- Xin lỗi, chúng tôi đã…- Đủ rồi, mau lấy viên đạn trên người bệnh nhân ra, xử lý vết thương! – Lãnh Thiên Hi lớn tiếng cắt ngang lời y tá, quyếtđoán ra mệnh lệnh.- Vâng, vâng! – Nhân viên y tá lập tức tiến lên.Lúc này bọn họ mới biết hóa ra người đàn ông đó chính là anh trai của bác sĩ Thiên Hi.Nhưng Lãnh Thiên Dục lại lấy một tay gạt hết mấy nhân viên y tá đang định tiến lên giúp mình…- Anh cả… - Lãnh Thiên Hi gấp gáp đến mức từng giọt mồ hôi trên trán đã chảy xuống.- Anh muốn tận mắt thấy cô ấy không sao… – Tuy cơ thể Lãnh Thiên Dục suyyếu nhưng giọng nói vẫn đầy quyền uy, không cho phép người khác cựtuyệt.- Anh cả…Lãnh Thiên Hi vừa định nói gì thêm thì cửa phòng cấp cứu được đẩy ra.Tất cả mọi người đều hướng về phía đó.Lãnh Thiên Dục lập tức loạng choạng đứng dậy…- Bác sĩ, sao rồi?Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng lập tức tiến lên.Trên mặt người bác sĩ lộ ra tia khó xử. Anh ta nhìn Lãnh Thiên Dục rồi lạinhìn sang Lãnh Thiên Hi, thầm thở dài một hơi nói:“Người bệnh tạm thời đã ổn, nhưng mà…”.- Nhưng cái gì, nói mau! – Lãnh Thiên Dục không kiên nhẫn quát lên.- Anh, bình tĩnh đã… – Lãnh Thiên Hi lập tức ngăn lời Lãnh Thiên Dục, sau đó nhìn về phía bác sĩ nói – Adam, anh nói cụ thể hơn đi.- Được rồi! – Vị bác sĩ cũng bị vẻ lạnh lẽo trên người Lãnh Thiên Dục dọa cho sợ. Anh ta hắng giọng một cái rồi nói:- Do xe rơi xuống biển nên não trái của người bệnh có hiện tượng xuấthuyết máu, nghiêm trọng hơn là não còn bị tổn thương. Tôi lo não sẽ bịtụ huyết nên người bệnh cần phải được phẫu thuật để làm giảm sức ép chonão, cũng giải quyết tình trạng xuất huyết não.Bùi Vận Nhi nghevậy liền lấy tay che miệng lại. Cô cố nén cảm giác muốn òa khóc, cơ thểnhỏ nhắn không ngừng run rẩy. Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền của cô sao có thểlại bị như vậy chứ? Là ai đã khiến Tiểu Tuyền bị như vậy? Tại sao lạirơi xuống biển?Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng.- Tỷ lệthành công của cuộc phẫu thuật là bao nhiêu? – Lãnh Thiên Dục buộc mìnhphải tỉnh táo lại, bàn tay siết chặt lại như muốn chống đỡ cú sốc.Vị bác sĩ lắc đầu: “Nếu cục máu đông trong não bệnh nhân chỉ tụ lại ở mộtđiểm thì tỷ lệ thành công là rất lớn. Nhưng… qua kiểm tra ban đầu thìthấy máu lại chảy rất nhiều, tản ra nhiều nơi, lại thêm não bị chịu tổnthương nghiêm trọng, tỷ lệ thành công là rất nhỏ”.- Sao có thể vậy chứ? – Cơ thể cao lớn của Lãnh Thiên Dục hơi run lên, bàn tay chống lên tường.Bùi Vận Nhi cũng ngồi sụp xuống ghế, hô hấp trở nên dồn dập, vẻ mặt trắng nhợt.Sắc mặt Lãnh Thiên Hi cũng hết sức nặng nề. Anh cũng là bác sĩ, anh hiểurất rõ tình hình của Thượng Quan Tuyền. Nhưng ngay lập tức, anh nói vớivị bác sĩ kia: “Adam, đưa bản chụp CT não của bệnh nhân cho tôi xem”.- Đây! – Vị bác sĩ đưa báo cáo cho Lãnh Thiên Hi.Lãnh Thiên Hi chăm chú nhìn bản báo cáo. Một lúc lâu sau, anh đóng tài liệulại, nhìn trợ lý của mình rồi nói: “Lập tức chuẩn bị dụng cụ phẫu thuậtcho tôi. Tôi muốn làm bác sĩ mổ chính. Adam…”. Lãnh Thiên Hi đưa mắtnhìn sang vị bác sĩ kia: “Lập tức đưa người bệnh đến phòng mổ, chuẩn bịphẫu thuật”.- Nhưng… tỷ lệ thành công rất nhỏ… - Vị bác sĩ kia hơi lo lắng.- Tôi biết!Lãnh Thiên Hi bình tĩnh đáp lời, khi anh xem bản báo cáo đã biết điều này.Nhưng… anh vẫn muốn cố gắng hết sức, vì nếu lùi lại ngày phẫu thuật thìkhả năng Thượng Quan Tuyền tỉnh lại sẽ càng nhỏ hơn!- Thiên Hi… – Lãnh Thiên Dục lên tiếng.- Anh cả! – Lãnh Thiên Hi lập tức tiến lên đỡ lấy Lãnh Thiên Dục.- Nhất định phải cứu sống cô ấy, nhất định phải làm được! – Lãnh ThiênDục biết em trai mình là chuyên gia trong lĩnh vực này nên cũng cực kìtin tưởng giao Thượng Quan Tuyền cho Lãnh Thiên Hi.- Anh cứ yên tâm đi!Lãnh Thiên Hi hứa, sau đó lại nói tiếp: “Em sẽ bảo bác sĩ xử lý vết thươngcho anh. Anh cả, em nghĩ Thượng Quan Tuyền sau khi tỉnh lại sẽ khôngmuốn thấy bộ dạng này của anh đâu”.Rốt cuộc Lãnh Thiên Dục cũng gật gật đầu.- Vận Nhi… – Lãnh Thiên Hi quay sang nhìn Bùi Vận Nhi.- Anh Thiên Hi, anh nhất định phải giúp Tiểu Tuyền, em có rất nhiềuchuyện muốn nói với cô ấy! – Rốt cuộc nước mắt của Bùi Vận Nhi cũng chảy xuống, cô lắc lắc tay Lãnh Thiên Hi nói.- Yên tâm, cứ giao cho anh! – Lãnh Thiên Hi vỗ bả vai Bùi Vận Nhi – Thay anh để ý đến anh ấy.Bùi Vận Nhi gật đầu. Qua ngày hôm nay cô không còn sợ người đàn ông lạnhlùng kia nữa, bởi vì dù là ai đi nữa cũng đều có thể nhìn ra hắn quantâm lo lắng cho Tiểu Tuyền đến mức nào.Cô rất mừng cho Tiểu Tuyền, lúc này cô chỉ cầu trời khấn phật cho Tiểu Tuyền bình an qua cuộc phẫu thuật.Lãnh Thiên Hi thay quần áo phẫu thuật, đi vào phòng mổ. Vẻ tự tin và kiêncường mới vừa rồi còn trên mặt giờ đã chuyển sang nặng nề.Não bị xuất huyết không nói, lại còn thêm bị tổn thương, nghiêm trọng hơn nữalà có hiện tượng máu đông lại thành từng cục. Anh biết rất rõ trong quátrình phẫu thuật, dù chỉ một sai sót rất nhỏ thôi cũng sẽ khiến não củaThượng Quan Tuyền gặp vấn đề, có thể dẫn đến chảy máu toàn não, tồi tệhơn thế là... chết não!Lãnh Thiên Hi hít sâu một hơi, ca phẫu thuật này... chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.


Page 12

Bệnh viện Ward buổisáng sớm tràn ngập hương hoa, mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng phảng phấtvào lòng người. Bùi Vận Nhi cầm một bó hoa tươi đi vào phòng, nhẹ nhàngcắm vào bình thủy tinh bên giường bệnh, những bông hoa sắc màu rực rỡtrong bình thủy tinh sáng bóng càng khiến nó thêm đẹp.Lãnh Thiên Dục nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm lại che đi vẻ lạnh lẽo thườngngày. Lúc này, khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc cũng được thả lỏng, cảngười không còn toát ra vẻ nguy hiểm khiến người khác phải sợ hãi nữa.Hôm qua sau hơn mười tiếng phẫu thuật, rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng quađược cơn nguy hiểm. Lãnh Thiên Dục chờ đến khi cuộc phẫu thuật thànhcông mới mê man ngủ thiếp đi.Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng ngồi trên ghế sofa, nhìn Lãnh Thiên Dục đang nằm trên giường bệnh với vẻ đăm chiêu.Người này và anh Thiên Hi có hình dáng khá giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt!Hắn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn khiến người khác khó có thể tiếp cận, nghenói trên thương trường là một người có cách hành xử cực kì quyết đoán và lạnh lùng. Nhưng ở hắn có tất cả những điều mà bao người đàn ông khácmơ ước, dù lúc này hắn nằm yên không nhúc nhích trên giường bệnh thì các y tá và bác sĩ trẻ tuổi vẫn luôn kiếm cớ để đến nhìn hắn.Xem ra hắn cực kì quan tâm đến Tiểu Tuyền. Người đàn ông lạnh lùng này lại cóthể lo lắng và phẫn nộ đến mức đấy thì có thể thấy Tiểu Tuyền có một vịtrí mà không ai có thể thay thế được trong lòng hắn. Nhưngmà...Tiểu Tuyền ở cùng hắn sẽ thật sự hạnhphúc sao? Người đàn ông ưu tú như vậy liệu có một ngày sẽ thay lòng đổidạ, yêu người phụ nữ khác không?Bùi Vận Nhi nghĩ đi nghĩ lại,nghĩ về Lãnh Thiên Dục rồi lại đến Thượng Quan Tuyền, từ Thượng QuanTuyền lại nghĩ đến Lãnh Thiên Hi, mãi sau mới nghĩ đến bản thân mình!Cô khẽ thở dài một hơi. Anh Thiên Hi... sao cô lại nghĩ về anh chứ?Bùi Vận Nhi đang phiền muộn thì âm thanh nho nhỏ phát ra từ giường bệnh thu hút sự chú ý của cô.- Ưm... – Lãnh Thiên Dục khẽ mấp máy môi, chỗ bị thương truyền đến cảm giác đau nhói.- Lãnh tiên sinh, anh tỉnh rồi sao?Bùi Vận Nhi vui mừng chạy đến bên cạnh Lãnh Thiên Dục. Khi cô thấy hắn mở mắt liền ấn nút trên đầu giường.- Tôi ngủ bao lâu rồi? – Lãnh Thiên Dục nhíu mày, sau đó muốn ngồi dậy.- Anh ngủ khoảng sáu tiếng rồi! – Bùi Vận Nhi vừa suy nghĩ vừa đỡ hắn dậy.- Vất vả cho cô rồi! – Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói – Thượng Quan Tuyền... cô ấy tỉnh chưa?Bùi Vận Nhi thở dài một hơi nói: “Chưa, anh Thiên Hi nói Tiểu Tuyền sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy đâu”.Lãnh Thiên Dục khẽ nhíu hàng lông mày cương nghị. Sau đó hắn rút ống kim đang truyền nước trên tay ra, bước xuống giường...- Lãnh tiên sinh, anh muốn làm gì? Không được như vậy đâu... – Bùi VậnNhi vừa thấy tình huống như vậy liền lên tiếng ngăn cản, giữ chặt LãnhThiên Dục lại.- Bỏ ra! – Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo ra lệnh, cánh tay vung lên... chạm vào vết thương khiến hắn đau nhói.- A... – Dù sao Bùi Vận Nhi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao cóthể chịu được lực đẩy của Lãnh Thiên Dục. Tuy hắn đang bị thương nhưngdù như vậy thì sức mạnh của hắn cũng quá lớn so với dáng người mảnh maicủa cô.Cô đột nhiên bị đẩy ra rồi ngã nhào xuống giường, tay vẫn còn đang nắm lấy một góc áo của Lãnh Thiên Dục. Lãnh Thiên Dục khôngngờ áo mình bị cô nắm, lúc đẩy cô lại khiến cả người hắn cũng ngã xuốngtheo...Cơ thể cao lớn bỗng nằm đè lên cơ thể nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi...- Lãnh tiên sinh... – Bùi Vận Nhi cảm thấy mình đang bị đè nặng, hơi thởđàn ông bao vây lấy cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên. Cô lập tức trở nên căng thẳng: “Xin lỗi, xin lỗi Lãnh tiên sinh, tôi không cố ý”.Mặt Lãnh Thiên Dục vẫn hết sức lạnh lùng, vừa định đứng lên...- Anh cả - Đúng lúc này, Lãnh Thiên Hi đẩy cửa đi vào, không ngờ lại thấy tình cảnh này...- Anh cả, Vận Nhi, hai người... – Ánh mắt anh lập tức trở nên ảm đạm, giọng nói cũng tràn đầy kinh ngạc và mất mát.- Anh Thiên Hi? – Bùi Vận Nhi lập tức sững sờ.Lãnh Thiên Dục không khó để phát hiện ra tia ảm đạm trong mắt Lãnh Thiên Hi. Ngay sau đó, hắn không nhanh không chậm đứng dậy, xoa xoa miệng vếtthương đang đau, đi đến bên cạnh em trai.- Cô gái của em cũngngốc quá đấy. Yên tâm đi, anh chẳng có hứng thú với cô ấy đâu! – LãnhThiên Dục thấp giọng nói bên tai Lãnh Thiên Hi, đây là lần đầu tiên hắngiải thích hành động của mình.Hả?Mặt Lãnh Thiên Hi lậptức trở nên mất tự nhiên, xấu hổ cười cười, đồng thời cũng thấy kinhngạc khi vừa rồi bản thân lại thấy ghen.- Đứng đó làm gì? Đưa anh đi gặp Tuyền! – Lãnh Thiên Dục vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Hi.- Nhưng vết thương của anh...- Chưa chết được, anh đã trải qua không biết bao nhiêu vết thương cònnguy hiểm hơn thế này rồi! – Lãnh Thiên Dục nhếch đôi môi mỏng lên nói.Lãnh Thiên Hi cười cười lắc đầu.***Tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào cửa sổ trong phòng bệnh tư nhân, từng vệt nắng trải trên tấm thảm trải sàn khiến phòng bệnh thêm phần ấm áp. Ngay cảThượng Quan Tuyền đang nằm trên giường bệnh cũng được ánh nắng chiếuvào, càng thêm phần xinh đẹp.Lúc Lãnh Thiên Dục thấy cô nằm trên giường bệnh như vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt dần tan đi. Hắn bước lênphía trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.Bên giường bệnh đặtmột bình hoa nhiều sắc màu. Những bông hoa càng làm tôn lên vẻ đẹp tựnhiên của Thượng Quan Tuyền, khuôn mặt cô như được ánh bình minh chiếurọi.Cô lẳng lặng nằm trên giường, đôi mắt khép lại, hàng lông mi dài cong cong như cánh bướm, hàng lông mày phảng phất như được phủ mộtlớp sương, chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn như cánh hoa đào. Ánh mặt trờichiếu xuống khiến Thượng Quan Tuyền như được bao quanh bởi một vầng sáng nhạt, cô như một tiên nữ không dính chút bụi trần.Cô giống nhưđóa hoa sen cao quý, yên lặng nằm trên mặt nước, tách biệt bản thân vớinhững cám dỗ phù phiếm bên ngoài.Lãnh ThiênDục ngơ ngẩn nhìn Thượng Quan Tuyền đang ngủ say, sắc mặt càng thêm phức tạp. Hắn khẽ chau mày, vươn tay chạm vào mái tóc đen của cô, vuốt ve gò má cô. Mỗi động tác đều tràn đầy dịu dàng và thương tiếc mà Lãnh ThiênHi chưa từng được nhìn thấy.


Page 13

Bóng đêm phủ xuống,đèn đường được bật lên, những ánh đèn ne-ong lóe sáng càng khiến cảnhvật trở nên lung linh hơn. Trong phòng sách, ngọn đèn thủy tinh tản raánh sáng nhu hòa khiến khuôn mặt anh tuấn của Niếp Ngân mờ mờ ảo ảo.- Chủ thượng... – Mạt Đức gõ cửa đi vào, hơi cúi người xuống chào.- Tìm hiểu được chưa? – Dáng người cao lớn của Niếp Ngân dựa vào thànhghế, giọng điệu hết sức bình tĩnh, không phát hiện ra chút lo lắng nào.- Chủ thượng, Thượng Quan Tuyền được Lãnh Thiên Dục đưa đi nhưng haingười đều bị thương nặng, trước mắt đang ở bệnh viện Ward! – Mạt Đức nói tình hình cho Niếp Ngân.Làn khói mờ mờ của điếu xì gà khẽ lượn lờ rồi tản ra... ánh mắt Niếp Ngân đầy vẻ đăm chiêu.- Chủ thượng... – Mạt Đức thấy Niếp Ngân không nói gì, lên tiếng gọi.- Tìm hiểu được tình trạng vết thương của Thượng Quan Tuyền chưa? – Đầu mày Niếp Ngân vô thức hơi nhíu lại.- Dạ rồi. Theo điều tra, Thượng Quan Tuyền bị thương ở đầu, bác sĩ mổchính là em trai của Lãnh Thiên Dục, Lãnh Thiên Hi. Nhưng tình hình cụthể ra sao thì không tìm hiểu được vì Lãnh Thiên Dục đã phái rất nhiềuvệ sĩ trông coi trong bệnh viện! – Mạt Đức nói.Niếp Ngân gật đầu, trong mắt hoàn toàn là sự đau lòng.Mạt Đức không khó để nhìn ra sự lo lắng trong mắt Niếp Ngân. Sau đó, anh ta đề nghị: “Chủ thượng, chúng ta có cần đưa Thượng Quan Tuyền về không?”Thật ra muốn tránh các vệ sĩ của Lãnh Thiên Dục là điều rất dễ với Mạt Đức,nhưng điều quan trọng là phải được chủ thượng cho phép.Niếp Ngân đi đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu những tia sáng lên hàng lông màyđang nhíu chặt của anh ta, đôi mắt cũng dần trở nên phức tạp...- Không cần! – Lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng nói.Trong mắt Mạt Đức hiện lên tia khó hiểu: “Chủ thượng, tại sao lại không cần?”Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt Niếp Ngân cũng trở nên sâu xa và đau buồn.- Trước mắt việc quan trọng là chữa trị vết thương cho Thượng Quan Tuyền, mà bệnh viện Ward là bệnh viện tốt nhất, để Thượng Quan Tuyền ở đó cũng tốt.- Chẳng lẽ chủ thượng cứ để Thượng Quan Tuyền ở bên ngoài như vậy sao? – Mạt Đức lên tiếng hỏi.Niếp Ngân nghe vậy liền quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mạt Đức...Mạt Đức thoáng sợ hãi, lập tức quỳ một gối xuống đất: “Chủ thượng, thuộc hạ đã nhiều lời rồi”.Trong lòng anh ta ngầm ảo não, tại sao lại phạm vào tối kị của chủ thượng như vậy chứ? Tâm tư của chủ thượng anh ta đâu thể đoán được.NiếpNgân nhìn Mạt Đức, thấy anh ta ý thức được mình đã lỡ lời thì không truy cứu nữa, gằn từng tiếng ra lệnh: “Anh nhớ cho kỹ, cứ để Thượng QuanTuyền nằm viện nhưng phải chú ý thật kĩ. Sau khi cô ấy tỉnh lại thì lậptức báo cáo với tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ”.Mạt Đức che tia nghi hoặc trong mắt, lập tức đáp lời: “Vâng, chủ thượng”.***- Anh cả...Lãnh Thiên Hi vào phòng bệnh của Thượng Quan Tuyền để tiến hành kiểm tra thì thấy Lãnh Thiên Dục vẫn ngồi ở bên giường.Một tay của Lãnh Thiên Dục vẫn nắm chặt tay Thượng Quan Tuyền, không vì người khác bước vào mà buông ra.- Thiên Hi, cô ấy ngủ lâu như vậy rồi, khi nào mới tỉnh lại?Lãnh Thiên Dục tuy đang hỏi Lãnh Thiên Hi nhưng đôi mắt thâm thúy tối đen vẫn nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tuyền.Lãnh Thiên Hi thấy anh trai mình như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.Vậy mà còn không thừa nhận trong lòng mình có cô ấy, mới có một hôm chưa tỉnh thôi mà đã khẩn trương như thế rồi.Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh thấy anh cả lại khẩn trương vì một cô gái như vậy!- Anh cả, sốt ruột à? – Lãnh Thiên Hi kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, uể oải lên tiếng, ánh mắt đầy chế nhạo.Lãnh Thiên Dục ngẩng đầu lườm Lãnh Thiên Hi, cất tiếng: “Đương nhiên là sốtruột rồi, cô gái chết tiệt này còn chưa tỉnh ngày nào thì lại càng khótìm con chip thêm ngày nấy”.Lãnh Thiên Hi chẳng tin lời LãnhThiên Dục, tuy ngoài mặt anh có vẻ lười biếng nhưng lập tức lại nóitrúng tim đen hắn: “Anh cả, anh là người rõ ràng hơn ai hết, nếu conchip thật sự ở trong tay Thượng Quan Tuyền thì an toàn nhất, không phảisao?”- Bớt nói nhảm đi! – Lãnh Thiên Dục nhíu mày, sao gần đây em trai hắn hay nói nhảm thế.- Em là bác sĩ của Thượng Quan Tuyền, chẳng lẽ không biết khi nào cô ấy tỉnh lại sao?Sự nhẫn nại của Lãnh Thiên Dục chẳng còn là bao.- Được được, thua anh rồi.Lãnh Thiên Hi giơ hai tay đầu hàng rồi nói: “Anh cả, Tiểu Tuyền không phảibị thương ở chỗ khác mà là ở đầu đó. Lại còn trải qua cuộc phẫu thuậtnguy hiểm như vậy, ngủ trong vài ngày cũng là chuyện bình thường thôi.Não của con người vốn cực kì phức tạp, em cũng chẳng phải thần y, sao có thể đoán được chính xác Tiểu Tuyền sẽ tỉnh lại lúc nào chứ?”Lãnh Thiên Dục nghe Lãnh Thiên Hi nói vậy, vẻ mặt càng thêm nặng nề. Hắn hơi chần chừ hỏi: “Cô ấy... liệu có tỉnh lại được không?”- Gì... –Lần đầu tiên Lãnh Thiên Hi thấy vẻ mặt và giọng điệu như vậy của LãnhThiên Dục, không nhịn được mà cong môi cười. Nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Thiên Dục, anh cố nín cười, hắng giọng một cái rồi nói –Anh, anh lo Tiểu Tuyền sẽ trở thành người thực vật à? Thôi xin anh,không phải anh đang đóng phim đâu, ít nhất anh cũng phải tin tưởng nănglực của em trai mình chứ.Ánh mắt Lãnh Thiên Dục hiện lên tia mất tự nhiên, nhất là lại bị Lãnh Thiên Hi trêu chọc như vậy. Hắn lạnh nhạt nói: “Anh phát hiện gần đây em nói mấy thứ chả ra sao nhiều quá đấy”.- Chả ra sao thì ít nhất cũng nói được những suy nghĩ trong lòng ra. Ainhư anh, lúc nào cũng kiệm lời, như vậy thì làm sao mà được chứ? Con gái là phải dỗ dành...Lãnh Thiên Hi đang thao thao bất tuyệt nhưngchợt nhìn thấy ánh mắt sắp giết người của Lãnh Thiên Dục liền nhanh trídừng lại...- Được rồi, được rồi, em không nóinữa, được chưa? – Anh giơ hai tay lên, cười cười –Nhưng mà anh à... hômnay Tiểu Tuyền chắc chắn chưa tỉnh lại đâu, anh định vẫn cứ ngồi ở đâyà?


Page 14

- Nhiều chuyện! Đikiểm tra mấy phòng bệnh khác đi! – Lãnh Thiên Dục không trực tiếp trảlời câu hỏi, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.Lãnh Thiên Hi vừa cười vừa đứng lên, vươn vai một cái, ra vẻ đau khổ lắm: “Cũng nhờ phúc củahai người, nếu không em chả cần phải ở lại trực đêm làm gì. Đúng làchẳng có lương tâm gì cả, một chút tình cảm cũng không có”.LãnhThiên Dục nhìn bộ dạng đang ra vẻ của Lãnh Thiên Hi, khóe môi cương nghị hơi cong lên cười. Sau đó hắn chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.- À, anh, để em xem vết thương của anh đã.Lãnh Thiên Hi vẫn chưa quên vết thương đầy nguy hiểm của Lãnh Thiên Dục. Anh rất phục anh trai mình, chẳng lẽ người làm bằng sắt sao? Bị thươngnghiêm trọng như thế mà chỉ ngủ có mấy tiếng ngắn ngủi đã rút kim truyền nước ra, chạy ngay đến phòng của Thượng Quan Tuyền.Lãnh Thiên Hi rất lo vết thương của anh trai sẽ bị nhiễm trùng.- Em lề mề quá đấy, anh nói rồi, vết thương tí tẹo ấy có chết người đâu cơ chứ.Quả nhiên Lãnh Thiên Dục từ chối ngay. Hắn đương nhiên biết sự quan tâm của em trai mình, nhưng vết thương này với hắn quả thật chẳng đáng để nóiđến. Suốt mười năm qua hắn đã phải chịu những thương tổn còn đau xót hơn thế này gấp nhiều lần.- Anh bướng bỉnh quá đấy, xem ra sau này Tiểu Tuyền phải chịu khổ rồi.Lãnh Thiên Hi biết tính tình của anh trai nên cũng không muốn miễn cưỡngthêm. Quan trọng hơn là nhìn sắc mặt của anh ấy thì xem ra vết thươngkhông bị làm sao.Anh cả luôn là một tấm gương khiến anh và emgái Thanh Nhi kính trọng. Trong mắt hai người, anh cả không khác gì mộtchiến thần cả, dường như chẳng có khó khăn nào có thể làm khó được anhấy.Chỉ mong chiến thần này không bị “tử nạn” trước tình yêu. Cóđiều, cảm giác trong lòng của Lãnh Thiên Dục thế nào anh không hoàn toàn nắm chắc cho lắm. Dù sao anh cả cũng phải nhanh tay nắm bắt lấy tìnhyêu đi thôi.Lãnh Thiên Dục nghe vậy, vừa định hạ lệnh đuổi khách lần hai thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó Bùi Vận Nhi bướcvào phòng.- Vận Nhi, muộn thế này rồi sao em lại đến đây? Vừarồi em còn chưa nghỉ ngơi đủ mà! – Lãnh Thiên Hi thấy Bùi Vận Nhi đếnthì lập tức tiến lên, dịu dàng hỏi han.Lúc nãy anh đã đưa cô về cô nhi viện Mary để cô có thể nghỉ ngơi thêm.Thấy sự quan tâm của Lãnh Thiên Hi, Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười. Sau đó côđưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyền vẫn đang hôn mê bất tỉnh, khẽ than nhẹmột tiếng: “Hiện giờ Tiểu Tuyền như vậy, em không ngủ nổi. Cho nên emmuốn đến xem cô ấy tỉnh lại chưa, không ngờ...”Cô không nói được tiếp nữa, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Thượng Quan Tuyền, giọng cô như nghẹn lại ở cổ họng.- Vận Nhi, yên tâm đi, Tiểu Tuyền sẽ không sao đâu. Vì cuộc phẫu thuậtthành công nên cô ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại! – Lãnh Thiên Hi nhìn khuônmặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bùi Vận Nhi, giọng điệu cũng trở nên cực kìđau lòng.Bùi Vận Nhi cố nén khóc, cười cười gật đầu. Làm sao cô có thể không tin anh Thiên Hi chứ?- Anh Thiên Hi, em có chuyện muốn nói với Lãnh tiên sinh... – Bùi Vận Nhi nhìn Lãnh Thiên Dục đang ngồi bên giường Thượng Quan Tuyền, nói.Hả?Lãnh Thiên Hi hơi giật mình, nhìn anh cả rồi lại nhìn Vận Nhi, sau đó lậptức cười: “Được, khi nào em nói chuyện xong thì đến phòng nghỉ của anhnhé”.Nói xong, anh giơ tay lên vuốt tóc Bùi Vận Nhi, mỗi động tác đều tràn đầy sự yêu mến và đau lòng.Bùi Vận Nhi hơi đỏ mặt, gật đầu.Lãnh Thiên Hi đi ra ngoài.- Không ngờ tình bạn giữa hai người lại sâu đậm đến vậy! – Lúc Bùi Vận Nhi ngồi xuống, Lãnh Thiên Dục có vẻđăm chiêu lên tiếng.Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười, nhẹ giọng nói:“Tôi cũng không ngờ Tiểu Tuyền lại được một người đàn ông ưu tú như Lãnh tiên sinh yêu thương”.Cô là một người thông minh, chỉ một câu đã nói rõ hết tình hình trước mắt.Sự lạnh lùng trong ánh mắt Lãnh Thiên Dục trong nháy mắt bị thay thế. Đôimôi mỏng khẽ nhếch lên, hắn nhàn nhạt nói: “Cô tìm tôi có việc gì?”Hắn vẫn cho rằng Bùi Vận Nhi là một cô gái nhút nhát, không ngờ hôm nay cô ấy lại chủ động như vậy.Bùi Vận Nhi kiên định gật đầu, sau đó cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lãnh Thiên Dục...Lãnh Thiên Dục nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Ánh mắt hắn vừa thoánghiện vẻ không vui thì lại thấy Bùi Vận Nhi kéo tay Thượng Quan Tuyền đặt vào bàn tay to của hắn.Lãnh Thiên Dục dần giãn đầu mày ra, ánh mắt cũng dần thay đổi...Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt cực kì kiên định và dũng cảm.- Lãnh tiên sinh, Tiểu Tuyền từ nhỏ đã không có cha mẹ, trừ những lúc ởcô nhi viện ra thì cô ấy chẳng có ngày nào vui vẻ cả. Tôi là bạn thâncủa cô ấy, cũng là người chị em tốt nhất trên đời này của cô ấy, hôm nay tôi giao Tiểu Tuyền cho anh, hy vọng Lãnh tiên sinh có thể che chở chocậu ấy, yêu thương cô ấy, đem lại cho cô ấy những ngày tháng vui vẻ”.Lãnh Thiên Dục không khó để cảm nhận trái tim mình đang run rẩy. Nhưng ngaysau đó, hắn hơi cảnh giác, hỏi lại: “Sao cô biết sau khi rời khỏi cô nhi viện thì cô ấy lại không được vui vẻ? Chẳng lẽ...”- Đúng, thật ra tôi đã biết rõ thân phận thật sự của Tiểu Tuyền từ lâu!Bùi Vận Nhi không chút giấu giếm trước nghi vấn của Lãnh Thiên Dục. Sau đó, cô đưa mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, trong mắt tràn đầy tình cảm thươngxót.- Nhưng Tiểu Tuyền sợ tôi lo lắng, sợ tổchức gây bất lợi cho tôi nên dù tôi biết mọi chuyện nhưng vẫn giấu không cho cô ấy biết, cũng không muốn Tiểu Tuyền phải lo lắng thêm.


Page 15

Lãnh Thiên Dục thayđổi hẳn cách nhìn về cô gái trước mặt. Hắn không ngờ một cô gái có vẻ bề ngoài yếu đuối lại có một trái tim kiên cường như vậy, hẳn đây lànguyên nhân để cô có thể chống đỡ được cô nhi viện trong nhiều năm qua.- Nói như vậy thì cô cũng biết hung thủ giết cha mình rồi sao? – Lãnh Thiên Dục trực tiếp hỏi.Bùi Vận Nhi gật đầu: “Tôi biết, hung thủ giết cha tôi chính là cha nuôi của Tiểu Tuyền, bởi vì...”. Cô đột nhiên nhắm hai mắt lại, cảnh tượng đầymáu kia đột nhiên hiện lên trong kí ức của cô.- Vì hôm cha bị giết, tôi đang trốn ở một góc xa, tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc.Sau khi nói những lời này ra, cả người cô hơi run lên.Lãnh Thiên Dục không hề biết chuyện này, ánh mắt sắc bén của hắn thoáng sững sờ. Lát sau, hắn mở miệng nói: “Nhưng nhiều năm qua cô vẫn không nóivới Thượng Quan Tuyền?”Bùi Vận Nhi cười: “Tôi không muốn TiểuTuyền tự trách bản thân. Tôi biết nếu Tiểu Tuyền biết chuyện này sẽ nghĩ mọi chuyện là do cô ấy gây ra. Còn nữa, nếu cô ấy biết Niếp Ngân làhung thủ thì sẽ rất khó xử, thậm chí còn đau khổ nữa. Vì Tiểu Tuyền...vẫn luôn cho rằng cô ấy yêu Niếp Ngân!”Bàn tay Lãnh Thiên Dụcđột nhiên nắm chặt lại. Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Bùi VậnNhi nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Tuyền, lòng hắnrất rối bời, chẳng biết là đau khổ, cay đắng hay chua xót nữa.Quả nhiên là cô ấy yêu người đàn ông đó!Cảm giác ghen tuông dâng lên khắp lồng ngực hắn.Bùi Vận Nhi không khó phát hiện ra sự ghen tuông trong ánh mắt Lãnh ThiênDục, cô nhẹ nhàng cười rồi nói tiếp: “Thật ra Tiểu Tuyền rất đơn thuần,cô ấy căn bản là không rõ ràng tình cảm của bản thân”.Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nhíu mày nhìn Bùi Vận Nhi, không hiểu rõ ý của cô.Bùi Vận Nhi dịu dàng nhìn Thượng Quan Tuyền, ánh mắt đầy yêu thương: “TuyTiểu Tuyền luôn che giấu thân phận trước mặt tôi nhưng mỗi lần nhắc tớingười nhận nuôi mình năm đó, cô ấy sẽ kể về Niếp Ngân. Không khó để nhìn ra sự khát khao của cô ấy với người đàn ông này. Nhưng... trong mắt côấy đó chỉ là một loại kính yêu và tôn trọng chứ không phải tình yêu. Chỉ là cô ấy không biết điều đó thôi”.Nói xong, cô lại nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục rồi tiếp lời: “Mãi đến khi cô ấy gặp anh...”.- Gặp tôi? – Lãnh Thiên Dục hơi khó hiểu hỏi lại.- Đúng, gặp anh! – Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười – Anh biết không, với sựhiểu biết của tôi về Tiểu Tuyền thì cô ấy là một người cực kì bình tĩnhvà kiên nhẫn. Dù lúc nhắc tới Niếp Ngân thì thái độ của cô ấy vẫn hếtsức bình thường. Nhưng từ sau khi gặp anh, nhiều khi cô ấy lại vô tìnhoán trách anh trước mặt tôi, nói anh đáng giận đến mức nào, cũng thườnghay trầm tư suy nghĩ nữa. Vẻ mặt ấy tôi chưa từng thấy. Chính anh làngười khiến cô ấy có thể cười to, khóc lớn, thậm chí... mất đi sự bìnhtĩnh và kiên nhẫn vốn có.Lãnh Thiên Dục không khỏi cười khổ một cái: “Vậy có thể thấy cô ấy rất hận tôi”.Sao lại có thể không hận được chứ? Chẳng phải chính hắn là người khiếnnhiệm vụ của cô cứ thất bại liên tiếp sao? Thậm chí hắn còn hung hãncướp đi đêm đầu tiên của cô!Cô hận hắn là lẽ dĩ nhiên, không phải sao?Đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ cái đêm hôm đó, thậm chí còn nhớ những giọt nước mắt bất lực của cô. Đêm đó hắn điên rồi, tại sao năng lực tự chủ vốnrất tốt mà lại có thể hành hạ cô như thế, một lần rồi lại một lần, mãiđến khi cô không chịu nổi, ngất đi hắn mới buông tha cho cô. Dường nhưhắn muốn đem toàn bộ tinh lực phát tiết lên người cô vậy!Nhưng... hắn chưa từng hối hận khi làm vậy. Dù thời gian có quay ngược lại thì hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy!Bùi Vận Nhi than nhẹ một tiếng. Cô không trực tiếp phủ nhận lời hắn nói,chỉ hỏi ngược lại: “Lãnh tiên sinh, nếu Tiểu Tuyền chỉ hận anh thì anhsẽ buông tha cho cô ấy sao?”- Buông tha cho cô ấy?LãnhThiên Dục lặp lại những lời của Bùi Vận Nhi, đôi mắt thâm thúy đầy phứctạp nhìn Thượng Quan Tuyền đang nằm trên giường. Nhưng chỉ trong chớpmắt, ánh mắt đó hoàn toàn thay đổi…Đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy sự nguy hiểm và khí phách!- Đúng, anh sẽ buông tha cho cô ấy sao? – Bùi Vận Nhi dò hỏi một lần nữa.Lãnh Thiên Dục nhếch đôi môi mỏng, nụ cười đầy lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run…Hắn đưa mắt sang Bùi Vận Nhi, nhìn cô rồi gằn từng tiếng một: “Cô sai rồi,tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ấy. Cả đời này cô ấy chỉ có thểlà người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục tôi, đừng mơ tưởng sẽ chạy thoát!”Bùi Vận Nhi thấy ánh mắt dần lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, không khỏi cảmthấy lạnh sống lưng. Cô biết rõ đây là một người đàn ông nguy hiểm, hắngiống như một con báo dũng mãnh nhưng lại vẫn có sự dịu dàng, tuyệt đốituân theo quy tắc của bản thân và không bao giờ làm trái suy nghĩ củamình.Nghe hắn nói vậy, Bùi Vận Nhi biết rõ quyết tâm của ngườiđàn ông này lớn đến mức nào. Cô biết dù có thế nào thì người đàn ông này cũng sẽ che chở bảo vệ cho Tiểu Tuyền, hắn sẽ không để cô ấy bị thương. Tuy thân phận của hai người cực kì đặc biệt, tình yêu của hai ngườichắc chắn không được thuận lợi như của những người bình thường khácnhưng cô tin người đàn ông trước mặt mình có năng lực giải quyết mọi vấn đề.Vậy thì cô cũng yên tâm rồi!Nghĩ tới đây, Bùi VậnNhi cười rồi đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu: “Lãnh tiên sinh, khôngbiết anh đã nghe câu này chưa, trên đời này chẳng bao giờ tự nhiên lạisinh ra thù hận, không yêu thì sao lại hận?”Nói xong, cô mỉm cười, nhìn Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục rồi rời khỏi phòng bệnh.- Không yêu thì làm sao lại hận? – Lãnh Thiên Dục thì thầm những lời này, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thượng Quan Tuyền. Đôi mắt vốn lạnhlùng khi nhìn cô lại được thay thế bằng sự dịu dàng mà ngay cả hắn cũngkhó phát hiện ra.- Tuyền, em… yêu tôi sao? – Hắn cúi ngườixuống. Không biết tại sao hắn lại hỏi một câu như vậy, như đang hỏi cômà cũng như đang hỏi chính bản thân hắn. Giọng nói nhẹ nhàng tình cảm,sự lạnh lùng hoàn toàn tan biến, chỉ còn còn sự chân thành.Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cúi người xuống, hôn lên trán cô.


Page 16

Bóng đêm dần buôngxuống, bầu không khí có phần nặng nề, nhưng chẳng được bao lâu, bênngoài nổi lên từng trận gió mạnh. Một tia chớp lóe sáng giữa bầu trờiđêm, theo sau đó là tiếng sấm vang ầm ầm.Xem ra là trời sắp mưa, Bùi Vận Nhi nhanh chóng đi qua dãy hành lang trong bệnh viện để đếnphòng nghỉ của Lãnh Thiên Hi. Cô muốn nhanh chóng được nghe giọng củaanh Thiên Hi, muốn đến đó nhanh một chút, nếu không trời mà mưa to thìsẽ khó khăn.Bùi Vận Nhi vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn cây cối đanglay động trước gió ngoài cửa sổ. Hành lang vừa yên tĩnh vừa dài, nhữngtia chớp không ngừng lóe lên trong đêm tối. Không biết tại sao nhưng Bùi Vận Nhi lập tức nghĩ tới những bộ phim kinh dị, nhất là đây còn là bệnh viện nữa!Nghĩ tới đây, cơ thể nhỏ xinh của cô đột nhiên rùngmình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy hoảng sợ, cô càng bước đinhanh hơn.Lúc này…Một tia chớp dài chợt lóe lên dường như muốn đốt cháy cả bầu trời.Bùi Vận Nhi mở to hai mắt, sau đó vô thức che tai lại, cả người càng thêm run rẩy… Cô nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng đó!!!Ầm, ầm. Tiếng sấm rền trời vang lên, mang theo một sự bức bách đâm thẳng vào lòng Bùi Vận Nhi.Bùi Vận Nhi sợ tới mức suýt nữa thì ngã xuống. Hành lang vắng vẻ như dài đến vô tận…Đúng lúc này, một giọng nói của đàn ông trầm thấp vang lên bên tai: “Vận Nhi!”- A!Vì Bùi Vận Nhi đang vô cùng hoảng sợ và căng thẳng nên khi Lãnh Thiên Hibất ngờ gọi một tiếng lại càng khiến lòng cô thêm kinh hãi. Lãnh ThiênHi còn chưa nói xong, Bùi Vận Nhi đã sợ hãi hét toáng lên. Ngay sau đó,cô cảm thấy dưới chân có cảm giác khác lạ, đột nhiên bị vẹo xuống!Ông trời ơi! Ai tới cứu cô đi, đúng lúc này mà cô lại bị trẹo chân!- Vận Nhi, là anh, đừng sợ! – Lãnh Thiên Hi vừa thấy Bùi Vận Nhi đang bất lực và hoảng sợ như vậy, đôi mắt lập tức cả kinh. Anh không nói gì nữa, lập tức sải bước tiến lên, đỡ lấy vai cô rồi nhẹ giọng nói.-Thiên Hi… anh Thiên Hi? – Bùi Vận Nhi đang kinh hồn bạt vía ngẩng đầulên. Cô được một đôi cánh tay quen thuộc ôm chặt lấy, lúc này mới cóphản ứng.- Anh Thiên Hi, đúng là anh rồi! Thật tốt quá, thật tốt quá…Bùi Vận Nhi như chết đuối vớ được cọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp sát vào vòm ngực ấm áp của anh, những giọt nước mắt liên tiếp tuôn ra.Lúc này cô cảm thấy không còn nơi nào an toàn hơn so với cảm giác được anh Thiên Hi ôm vào trong ngực.- Được rồi, Vận Nhi, đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ!Lãnh Thiên Hi cảm thấy sâu trong trái tim mình đang tan chảy ra, cũng thấmđẫm cảm giác đau đớn. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng yếu đuối như lúc này của Bùi Vận Nhi, anh lại càng thấy đau lòng khôn xiết.Bùi Vận Nhi vô lực gật đầu, sắc mặt trắng xanh, mắt cá chân đau đớn khiến trên trán cô toát đầy mồ hôi lạnh.- Vận Nhi?Dường như Lãnh Thiên Hi nhận ra điều gì đó, trong mắt thoáng qua tia tình cảm và thương tiếc đến bản thân anh cũng không phát hiện ra. Bàn tay nhẹnhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Vận Nhi. Anh bế cô lên, đi vềphía phòng nghỉ của mình.Gió thổi mạnh nhưng những tia chớpkhông còn xuất hiện nhiều nữa, những hạt mưa tí tách rơi xuống, từnggiọt như hạt đậu đập vào mặt kính cửa sổ, dường như cũng đang đánh mạnhvào lòng Bùi Vận Nhi.- Vận Nhi, uống chút nước ấm đi, em sẽ thấy khá hơn một chút! – Lãnh Thiên Hi cầm một cốc nước trái cây đưa cho Bùi Vận Nhi, nhẹ giọng nói.- Cám ơn anh, Thiên Hi.Bùi VậnNhi co người ngồi trên sofa, tuy cô cầm lấy cốc nước trái cây nhưng ánhmắt vẫn ngập tràn cảm giác sợ hãi nhìn ra những hạt mưa ngoài cửa sổ.- Vận Nhi?Lãnh Thiên Hi phát hiện Bùi Vận Nhi hơi khác thường. Anh nhẹ nhàng ngồixuống cạnh cô, bàn tay dịu dàng vòng qua ôm lấy vai cô, thấp giọng gọi.- Vâng?Bùi Vận Nhi vô thức quay đầu lại trả lời, nhưng cô không ngờ khuôn mặt anhtuấn của Lãnh Thiên Hi lại ở ngay sát mình như thế, đôi môi đỏ hồng hơirun run của cô khẽ chạm vào môi anh.A?- Anh Thiên Hi, em xin lỗi.Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô đột nhiên đỏ lên, ánh mắt càng thêm mất tự nhiên. Cô nắm chặt lấy cốc nước trái cây trong tay.Đôi mắt đầythâm trầm của Lãnh Thiên Hi dần lan tràn sự mãnh liệt như con thú đangsăn mồi. Từ cổ họng anh truyền đến một tiếng cười nhẹ, bàn tay siết chặt eo cô, anh cúi đầu xuống nhẹ giọng nói bên tai cô: “Không sao, anh...rất thích hương vị của em”.Bùi Vận Nhi nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên. Cô cắn cắn cánh môi, đôi mắt trong veo cũng tràn đầy nghihoặc. Anh Thiên Hi nói vậy... là có ý gì?Ý của anh là thích hay không thích?Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim mình đang không ngừng nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ, mặt cô càng đỏ lên.- Vừa rồi bị trẹo chân à? Để anh xem! – Lãnh Thiên Hi mỉm cười, véo nhẹ mũi cô, động tác đầy yêu chiều.- À, không sao đâu.Bùi Vận Nhi cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay nhỏ bé đè chặt lên ngực, cô buộc mình phải bình tĩnh.Khi cô thấy Lãnh Thiên Hi định giơ tay cầm lấy chân mình, cô nhất thời nóng vội đứng lên.- Anh Thiên Hi, em thật sự không sao đâu, không tin thì em đi lại cho anh xem!Bùi Vận Nhi cảm thấy rất xấu hổ. Vì muốn chứng minh mình có thể đi nên cô bước mạnh một bước về phía trước.- Ưm!Đau quá! Thật sự là đau quá!Đau đến mức cô không kìm chế được nữa, nước mắt chảy ra.Đúng lúc này, cánh tay mạnh mẽ từ đằng sau vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khiến cô dựa sát vào người anh.- Anh Thiên Hi! – Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống.- Đừng động đậy.Lãnh Thiên Hi đau lòng ôm cô ngồi xuống mép ghế. Sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát chân cô.Chết tiệt thật!Bàn tay anh đột nhiên siết chặt lại!Trái tim đau đớn như muốn căng lên!Vừa rồi tại sao lại không phát hiện cô bị thương nghiêm trọng đến mức này chứ?- Ngồi ở đây, ngoan ngoãn đừng động đậy.Lãnh Thiên Hi ra lệnh cho cô rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Không bao lâu sau anh quay lại, trong tay bê một cái chậu.Anh muốn...Ánh mắt Bùi Vận Nhi đầy nghi hoặc. Còn Lãnh Thiên Hi lại ngồi xổm xuống,nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn mặt đắp lên vùng mắt cá chân của cô.Cảm giác lạnh toát bất ngờ ập đến khiến cả người cô co rụt lại.- Đau không?Lãnh Thiên Hi nhìn cô, đôi mắt thâm thúy lúc này ẩn chứa sự dịu dàng. Vẻ mặt của anh rất hòa nhã khiến cô chăm chú ngắm nhìn.- Bị trẹo chân thì hai mươi tư tiếng đầu đắp nước lạnh, hai mươi tư tiếng sau đổi sang nước nóng là sẽ ổn thôi.Trái tim Bùi Vận Nhi khẽ run lên, cảm giác như có một dòng nước ấm áp nhẹnhàng chảy vào nơi mềm mại trong tim cô. Bàn tay Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng xoa bóp vùng chân bị thương của cô.Không biết vì sao, cô cảm thấy không thể nhìn thẳng vào anh được nữa.Cô cúi đầu xuống, không biết tại sao cứ vặn xoắn mấy ngón tay, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh, anh Thiên Hi”.Đêm nay cô thật sự rất vui vì cô phát hiện thì ra anh Thiên Hi rất quan tâm đến cô!Lãnh Thiên Hi nghe vậy, đôi mắt lóe lên tia tình cảm dịu dàng.- Sưng đỏ rồi đây này!Anh nở nụ cười đẹp như hoa, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân cho cô.Ngọn đèn ấm áp bao phủ lấy khuôn mặt anh tuấn của anh tạo ra những sắc thái tình cảm vô cùng sinh động.Khi thấy anh đang xoa bóp chân cho mình, cô cảm thấy rất ngượng ngùng...- Có làm đau em không? – Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng hỏi.- Không... – Bùi Vận Nhi dịu dàng đáp lại. Chính xác là chẳng còn đaunữa, vì có anh Thiên Hi nên cô cảm thấy không hề đau chút nào.- Vận Nhi!Lãnh Thiên Hi vừa giúp cô xoa bóp vừa nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.- Dạ?Bùi Vận Nhi cảm thấy vây quanh hơi thở của mình toàn là hơi thở đàn ông dễ chịu của Lãnh Thiên Hi.Lãnh Thiên Hi nhìn mưa ngoài cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi, hỏi: “Em rất sợ thời tiết kiểu nàyà?”Đúng, vừa rồi anh đã tận mắt nhìn thấycảm giác sợ hãi sâu trong mắt Vận Nhi, loại cảm giác sợ hãi này vượt qua khỏi phạm vi tâm lý bình thường.Ánh mắt Bùi Vận Nhi dần trở nên ảm đạm, đôi mắt rưng rưng có phần mông lung, hàng lông mi khẽ chớp nhẹ.- Thật ra... Lúc cha em qua đời, trời cũng mưa to như thế này.Vì thế nên cô kể mọi chuyện cho Lãnh Thiên Hi nghe, từ chuyện cô tận mắtchứng kiến cảnh cha bị giết hại đến chuyện đã sớm biết thân phận củaThượng Quan Tuyền. Cô không muốn giấu giếm anh chuyện gì!LãnhThiên Hi nghe xong, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn lại, đau đớn dữdội. Sau đó anh nén cảm giác muốn khóc, ôm chặt Bùi Vận Nhi vào trongngực.- Vận Nhi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Em yên tâm, về sauanh nhất định sẽ ở bên cạnh em, nhất định không khiến em phải sợ hãinữa! – Anh kiên định nói.- Thật không? – Bùi Vận Nhi hơi vui mừng, hỏi lại. Âm thanh sợ hãi như một chú mèo nhỏ vang lên.- Thật!Lãnh Thiên Hi thâm tình nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày lá liễu tinh tế của Vận Nhi,mơn trớn quanh đôi mắt to của cô, lại lướt qua chiếc mũi cao, sau cùngchạm vào đôi môi đỏ mềm...Mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng trênngười cô dần len lỏi vào mũi anh, sau đó lan tràn trong lồng ngực,khuếch tán đến mọi nơi trong cơ thể anh. Toàn thân anh đều bị mùi hươngcủa cô khơi lên hứng thú, đồng thời cũng kích thích đến bản tính nguyênthủy nhất của đàn ông.Cô rất đặc biệt, dù chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng không hề giả tạo chút nào.- Anh Thiên Hi... Khuya rồi, em muốn về... - Vận Nhi lắp bắp mãi mới nói ra được mấy từ.Lúc này anh Thiên Hi rất kì quái, nhất là ánh mắt của anh khiến tim cô đập rộn lên.Vậy thì tránh xa anh ra một chút là được. Tuy cô cực kì cực kì thích anh Thiên Hi nhưng cô sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi.Mùi xạ hương trên người anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh càng ngày càng cướp đi hồn phách của cô.Chưa từng có một người đàn ông nào lại gần gũi với cô đến vậy.Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy thôi nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào mới đúng.- Em bị thương như vậy, làm sao anh yên tâm để em đi được? Đêm nay em ởđây đi! – Lãnh Thiên Hi khẽ siết cánh tay, thu hẹp khoảng cách với BùiVận Nhi.Ở đây?Bùi Vận Nhi cảm thấy trống ngực lại đập liên hồi.Lãnh Thiên Hi nhìn thẳng vào mắt của cô...Anh phát hiện lúc này anh rất muốn có được cô.Muốn nếm thử hương vị của cô...


Page 17

Bùi Vận Nhi cảm thấymình như đang bị thôi miên. Cô ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt thâm thúy màsâu xa của Lãnh Thiên Hi, bất giác lên tiếng: “Anh Thiên Hi, ánh mắt anh đẹp như sao trên trời vậy...”Lãnh Thiên Hi khẽ cười: “Vậy à?”Dứt lời, anh cúi đầu xuống, càng áp sát mặt vào gần cô hơn.Bùi Vận Nhi kinh hãi nhưng lại càng thêm thẹn thùng.Đôi môi của cô thật mềm mại! Cảm giác vừa rồi khiến năng lực tự chủ của Lãnh Thiên Hi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi...Không do dự gì nữa, Lãnh Thiên Hi chỉ muốn làm theo ý nghĩ trong đầu mình.Anh hơi ngẩng đầu lên, nhân lúc Bùi Vận Nhi vẫn còn đang kinh ngạc liềnhôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại đó của cô.Cánh tay anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ ôm chặt lấy Bùi Vận Nhi khiến cô không thể động đậy.- A...Bùi Vận Nhi hé môi định cự tuyệt Lãnh Thiên Hi nhưng hành động đó của côlại khiến đầu lưỡi ấm áp của Lãnh Thiên Hi linh hoạt tấn công vào khoang miệng cô, hút hết mật ngọt trong cái miệng nhỏ bé đó.Tay anh càng lúc càng siết chặt người cô hơn.Đầu lưỡi của anh càng lúc càng khuấy đảo mạnh mẽ trong miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô...Bùi Vận Nhi cảm thấy sắp không hít thở nổi nữa rồi. Anh bá đạo như vậy, mạnh mẽ như vậy...Ngay sau đó, Lãnh Thiên Hi bế Bùi Vận Nhi lên...Cánh cửa từ từ mở ra...Bên trong là phòng nghỉ ngơi hoàn toàn xa hoa và thoải mái.Ngọn đèn trên tường tản ra ánh sáng màu tím nhè nhẹ, bao trùm lên khắp cănphòng. Dưới đêm mưa, trong một căn phòng như vậy lại càng thêm phần lãng mạn.- Anh Thiên Hi...Lúc Bùi Vận Nhi phát hiện mình bịLãnh Thiên Hi ôm vào phòng ngủ, cô càng thêm căng thẳng. Không biết tạisao, cô cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh.Đầu cô tựa sát vàovòm ngực rộng lớn của Lãnh Thiên Hi, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ vàtrầm ổn của anh bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như quả hồng chín.Anh Thiên Hi nhất định là thường xuyên luyện tập thể dục mới có cơ thể cường tráng như vậy!Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng đặt Bùi Vận Nhi lên giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắnthanh tú đang đỏ ửng của cô, anh mỉm cười cúi đầu xuống, lại hôn lên đôi môi non mềm của cô, mê muội nhấp nháp từng sự ngọt ngào trong đó.- Ưm... anh Thiên Hi… – Bùi Vận Nhi bị sự thâm trầm trong đáy mắt LãnhThiên Hi dọa, cảm giác bất an và xao động trong lòng khiến cô vô thứclắc đầu kháng cự.Nhưng tay Lãnh Thiên Hi nhanh chóng giữ chặtđầu cô, nhân lúc cô mở miệng, đầu lưỡi ấm áp lại xâm nhập vào khoangmiệng anh đào nhỏ nhắn, đùa giỡn với chiếc lưỡi thơm tho của cô, hút lấy hương thơm ngọt ngào trong miệng cô, khiến cô bất lực khẽ rên rỉ.Bùi Vận Nhi cố mở miệng lên tiếng: “Anh Thiên Hi, đừng như vậy...”. Nhưngsự cầu xin của cô chỉ càng khiến Lãnh Thiên Hi thêm mãnh liệt màthôi.Bàn tay Lãnh Thiên Hi đặt lên người cô, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay vượt xa sự dự đoán của anh.Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đã dần thay đổi, sự thương tiếc đầy dịu dàng trong đó đã hoàn toàn biến thành cảm giác muốn chiếm hữu...Bàn tay to chậm rãi lướt trên người cô, đến chỗ nào đều khiến quần áo trên người cô xộc xệch...- Anh Thiên Hi...Toàn thân Bùi Vận Nhi đỏ ửng lên, cô mất tự nhiên vặn vẹo cơ thể, vừa sợ hãi vừa chống đỡ cảm giác rung động đến từ những đầu ngón tay thon dài củaLãnh Thiên Hi đang mơn trớn trên từng tấc da thịt của cô.- VậnNhi… – Bụng dưới Lãnh Thiên Hi truyền đến một cảm giác nóng bỏng, trướcphản ứng ngô nghê của cô, khóe miệng anh cong lên nụ cười.Cơ thể cô thật quá đẹp, làn da vừa trắng lại vừa hồng, bầu ngực tròn đầy, nụhoa ngạo nghễ, phần eo không chút mỡ thừa, dưới nữa...Anh chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt muốn chiếm hữu một người nào như thế!Lãnh Thiên Hi lập tức cúi đầu hôn cô lần nữa, ra sức triền miên, khiêu khích cô.Dần dần, cơ thể đang căng cứng của Bùi Vận Nhi cũng được thả lỏng, sắc mặtcô ửng hồng, đôi tay trắng trẻo không tự chủ được ôm lấy cổ anh, ý loạntình mê đáp lại anh.Đôi môi Lãnh Thiên Hi như châm lên từng ngọn lửa nóng bỏng trên người Bùi Vận Nhi. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái môngtrắng nõn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm trầm thấp vang lên: “VậnNhi, anh muốn em, em là của anh...”Anh cảm thấy cả người như căng ra, ý nghĩ muốn có được cô càng ngày càng mãnh liệt.- Anh Thiên Hi… – Động tác của Lãnh Thiên Hi khiến Bùi Vận Nhi như bừngtỉnh. Khi cô nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên vì dục vọng của Lãnh Thiên Hithì lập tức hiểu hàm ý trong lời nói của anh.Đôi môi cô cùng cả người khẽ run lên, vừa hồi hộp vừa ngỡ ngàng... Nhưng trong lòng lại có chút chờ mong!Anh là người cô yêu, không phải sao?- Anh Thiên Hi... Vận Nhi rất thích anh… – Bùi Vận Nhi cúi đầu lên tiếng. Cô khẽ mở đôi mắt mê ly, đôi mắt như được giăng một lớp sương mù, cựckì hấp dẫn và quyến rũ.Nghe âm thanh bất lực mà dịu dàng của Bùi Vận Nhi, Lãnh Thiên Hi đột nhiên tỉnh lại!Chết tiệt thật! Vận Nhi thuần khiết như vậy, tại sao anh lại giống như cầm thú muốn chiếm hữu cô cơ chứ?Anh lập tức buông Bùi Vận Nhi ra, đôi mắt thâm thúy lúc này tràn đầy ảo não và áy náy.- Vận Nhi, vừa rồi... Là anh Thiên Hi không tốt, xin lỗi… – Anh cố nén dục vọng trong người, lấy chăn đắp lên người Bùi Vận Nhi.- Anh Thiên Hi, anh… – Bùi Vận Nhi không ngờ Lãnh Thiên Hi lại nói như vậy, chẳng lẽ anh không thích cô sao?Bàn tay cô nắm chặt lấy một góc chăn, hàm răng trắng cắn vào cánh môi đỏ bừng.- Xin lỗi em, hy vọng chuyện vừa rồi không làm em sợ! Đêm nay em cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, anh sang phòng khác.Nói xong, Lãnh Thiên Hi nhanh chóng sửa sang lại quần áo đã hỗn độn rồibước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Anh sợ mình sẽ không kìm chế nổi nữa, sợsẽ làm tổn thương đến người con gái anh yêu.Sau khi cửa phòngđóng lại, đôi tay đang nắm chặt chiếc chăn của Bùi Vận Nhi vô lực rũxuống, chiếc chăn cũng bị rơi ra. Tại sao anh Thiên Hi lại không chạmvào cô? Chẳng lẽ từ trước đến giờ chỉ có mình cô tình nguyện thôi sao?


Page 18

Sáng sớm, những giọtnước long lanh vẫn đọng trên từng kẽ lá, vườn hoa trong bệnh viện tỏa ra hương thơm ngát nhẹ nhàng, trên những bông hoa vẫn còn đọng lại nhữnggiọt nước mưa càng tăng thêm vẻ kiều diễm. Bên cạnh vườn hoa là mộtchiếc hồ nhỏ, mặt nước xanh biếc như được bao phủ bởi một làn khói mỏngmờ mịt tựa như ảo ảnh, trong hồ, những chú cá đang tung tăng bơi lội.Tiếng hót líu lo của những chú chim như đánh thức Thượng Quan Tuyền đang hônmê bất tỉnh. Đầu ngón tay cô khẽ run lên, sau đó trên màn hình đo điệntâm đồ bắt đầu xuất hiện những đường cong lên xuống, phát ra âm thanhbáo tít tít.Lãnh Thiên Dục đột nhiên mở hai mắt. Hắn vẫn luôntúc trực bên giường bệnh của cô, mệt thì lại nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Khi hắn thấy âm báo tít tít của máy móc, đôi mắt vốn lạnh lùng độtnhiên sáng lên!- Tuyền! – Giọng nói trầmthấp tràn đầy từ tính của hắn nhẹ nhàng gọi tên Thượng Quan Tuyền. Hắnkhông hề biết rằng ngữ điệu của mình lúc này tràn đầy sự khẩn trương vàthân thiết.Ánh mặt trời dần xuyên qua những đám mây, chiếu những tia nắng vàng nhè nhẹ...Lúc này, giữa trán Thượng Quan Tuyền hơi động đậy, mí mắt cũng nhẹ nhàng run lên.- Tuyền, tỉnh lại đi!Lãnh Thiên Dục tràn đầy hy vọng, cảm giác này trước nay hắn chưa từng có.Bàn tay hắn khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng QuanTuyền để gọi cô.- Ưm...Hàng lông mi dài như cánh ve nhẹnhàng run run lên, Thượng Quan Tuyền chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt mônglung dường như mới từ thế giới bên kia trở về.Cơ thể cao lớn của Lãnh Thiên Dục đột nhiên bật dậy!- Tuyền, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, giọng điệu giống như lời của người yêuđang nói với nhau. Sau đó hắn ấn nút trên đầu giường.Thượng Quan Tuyền ngơ ngẩn mở tròn mắt, đôi mắt to trong veo, lúc này cô giống nhưmột đứa trẻ ngây thơ. Cô hơi cựa quậy, quay đầu nhìn bốn phía, vừa tò mò và khó hiểu quan sát mọi thứ.- Nơi này... là ở đâu? – Cô vô lực mở miệng hỏi, thanh âm tràn ngập sự sợ hãi và bất an.Khuôn mặt vốn cương nghị của Lãnh Thiên Dục trong lúc lơ đãng liền mỉm cười,hắn ấn nút trên chiếc điều khiển, đầu giường từ từ được nâng lên, đến độ vừa phải thì dừng lại.- Đây là bệnh viện, em đã ngủ mê man mấy ngày rồi! – Hắn trả lời câu hỏi của cô.Thượng Quan Tuyền nhíu chặt mày. Sau đó cô nhắm mắt lại như muốn nhớ lại điềugì. Lát sau cô mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn mờ mịt.- Ưm... – Thượng Quan Tuyền giơ tay vỗ vỗ vào đầu mình!Đau quá!Lãnh Thiên Dục kéo tay cô lại, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.- Đầu bị đau à? Vết thương của em chưa hoàn toàn khôi phục nên đau cũnglà chuyện bình thường thôi. Đừng chạm vào đó! – Hắn cẩn thận dặn dò,giọng nói vốn lạnh lùng giờ tràn ngập tình cảm.- Vết thương? – Ánh mắt Thượng Quan Tuyền càng thêm mờ mịt – Sao tôi lại ở đây? Còn nữa, sao tôi lại bị thương?Ánh mắt Lãnh Thiên Dục dần trở nên ảm đạm. Nghĩ đến cảnh mấy hôm trước cô rơi xuống biển, đến giờ trái tim hắn vẫn còn đau xót!Một cô gái nhỏ nhắn như vậy sao phải trải qua tình huống kinh khủng đến thế chứ?- Xe của em bị rơi xuống biển nên đầu em bị thương, phải vào viện.Thượng Quan Tuyền nửa hiểu nửa không gật gật đầu. Lúc cô còn muốn hỏi gì thêm thì cửa phòng bệnh lập tức được mở ra.- Tiểu Tuyền!Lãnh Thiên Hi sải bước đi vào. Khi anh thấy Thượng Quan Tuyền mở to mắt tòmò nhìn mình, nét mặt biểu lộ sự vui mừng: “Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!”Nói xong, anh kéo ghế qua, ngồi xuống chuẩn bị kiểm tra cho cô.Ai ngờ, lúc Lãnh Thiên Hi kéo tay Thượng Quan Tuyền...- A! – Thượng Quan Tuyền đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi rồi nhìn Lãnh Thiên Hi đầy cảnh giác.- Tiểu Tuyền?Ánh mắt Lãnh Thiên Hi hết sức ngạc nhiên, phản ứng khác thường của ThượngQuan Tuyền lập tức như hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng anh.Lãnh Thiên Dục đứng ở bên cạnh cũng phát hiện có điều khác lạ, khuôn mặt anh tuấn cũng hiện lên sự kinh ngạc. Nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ nhẹnhàng tiến lên, đưa tay cẩn thận vuốt ve má Thượng Quan Tuyền.-Tuyền, Thiên Hi chỉ muốn kiểm tra cho em một chút thôi, đừng sợ, ngoan! – Giọng nói vừa mạnh mẽ và tràn ngập sự trìu mến vang lên.Thượng Quan Tuyền nhíu mày, câu nói trấn an của Lãnh Thiên Dục không khiến cô có cảm giác an toàn, ngược lại càng thêm mờ mịt!- Đừng động vào tôi! Anh là ai?Thượng Quan Tuyền lập tức tránh né bàn tay của Lãnh Thiên Dục, đôi mắt trongveo cũng vì sợ hãi mà trừng lớn, giọng nói cực kì bất lực và kinh hãi,bàn tay cũng nắm chặt ga trải giường.Cái gì?Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi như bị sét đánh ngang tai. Bàn tay của Lãnh Thiên Dục lơ lửng trong không trung..- Chết tiệt, em nói lại cho tôi xem! – Lát sau, Lãnh Thiên Dục phẫn nộgào lên. Sắc mặt hắn trở nên cực kì khó coi, đôi mắt chim ưng tràn đầysự nguy hiểm.Thượng Quan Tuyền bị vẻ sắc bén và lạnh lẽo của người đàn ông này dọa, cả người cô run lên, lùi về phía đầu giường!- Anh cả! Anh bình tĩnh đi! – Lãnh Thiên Hi cố gắng trấn an cơn giận củaanh trai, đồng thời cũng buộc bản thân phải tỉnh táo lại.- TiểuTuyền... – Lãnh Thiên Hi cẩn thận tiến đến gần Thượng Quan Tuyền, giọngnói mềm nhẹ và dịu dàng – Em nhìn kỹ lại xem, anh làai?Thượng Quan Tuyền cố gắng nuốt nước miếng, cô sợ hãi nhìn thoáng qua Lãnh Thiên Dục ở phía sau rồi quay sang nhìnLãnh Thiên Hi. Thật lâu sau, hai đầu mày cô nhíu chặt vào nhau: “Tôikhông biết anh. Các anh... rốt cuộc là ai?”


Page 19

Một câu nói của Thượng Quan Tuyền như sét đánh giữa trời quang khiến Lãnh Thiên Dục và LãnhThiên Hi ngẩn người ra. Phòng bệnh cực kì yên ắng, tĩnh lặng đến mứcdường như đến cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.Đôi mắt Lãnh Thiên Dục mông lung, còn ánh mắt của Lãnh Thiên Hi cũng mờ mịt cả.Lát sau...Lãnh Thiên Dục đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền, ổn định lại tâm trạng rồi cúi người xuống...Thượng Quan Tuyền vô thức muốn trốn tránh, đôi mắt to trong veo tràn ngập sựsợ hãi. Nhưng ngay sau đó, cả người cô bị Lãnh Thiên Dục kéo lại về phía hắn.- Tuyền!Lãnh Thiên Dục trầm thấp mở miệng nói. Cótrời mới biết lúc này trong lòng hắn sợ hãi và căng thẳng đến mức nào.Cảm giác vừa phải nhẫn nại vừa sợ mất đi này hắn chưa từng trải qua baogiờ.- Nhìn rõ xem, tôi là ai?Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục, càng nhìn càng thấy mông lung.- Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết anh.Chết tiệt!Rầm!Một tiếng động mạnh mẽ vang lên, bàn tay to của Lãnh Thiên Dục đấm mạnh lên chiếc bàn bên cạnh đầu giường khiến nó rung lên.- A! – Ngay sau đó, tiếng hét sợ hãi của Thượng Quan Tuyền cũng vang lên.- Anh cả!Lãnh Thiên Hi thấy anh cả đang tức giận, lập tức muốn tiến lên ngăn cản nhưng ngay sau đó đã bị Lãnh Thiên Dục đẩy ra.- Em... nhìn kỹ xem tôi là ai! Em không biết tôi, khốn nạn, em dám không biết tôi?Hai tay Lãnh Thiên Dục siết chặt hai vai Thượng Quan Tuyền, đôi mắt nheolại đầy nguy hiểm nhìn cô, giống như con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời, đầy mạnh mẽ và ngông cuồng...Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo và mãnh liệt của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền càng thêm sợ hãi. Đôimắt đẹp của cô mở to, cả người run lên.- Anh cả, anh buông cô ấy ra đã, anh dọa cô ấy sợ rồi.Lãnh Thiên Hi thấy tình hình của Thượng Quan Tuyền khác lạ, lập tức tiến lên giữ chặt Lãnh Thiên Dục, kiên định nói.Lãnh Thiên Dục đột nhiên buông cô ra. Khi thấy đầu vai cô bị lực từ tay hắnsiết lại đến đỏ cả lên, một tia ảo não thoáng qua trong đôi mắt hắn.Nhưng vừa thấy bộ dạng sợ hãi của cô, sắc mặt hắn càng thêm xanh mét.Lãnh Thiên Hi thấy tình hình như vậy, nhíu mày lại. Anh cũng điều chỉnh lạitâm trạng, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Tuyền, dùng giọng điệu nhẹnhàng để trấn an cô.- Em không cần phải sợ hãi, anh là bác sĩcủa em, tên là Thiên Hi. Em có thể nói cho anh biết tên của emkhông?Thượng Quan Tuyền nghe những lời nóinhẹ nhàng của Lãnh Thiên Hi thì dần không còn thấy sợ hãi nữa. Cô mấpmáy đôi môi anh đào, dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngẩn ra...- Tại sao... Tên tôi... Tên tôi... – Cô thì thào lên tiếng, ánh mắt ngày càng mê man, hàng lông mày nhíu chặt lại.- Tôi là ai? Tại sao? Tại sao tôi không nhớ mình là ai?Giọng nói của cô đầy mờ mịt và nức nở, ánh mắt như đang cầu cứu nhìn LãnhThiên Hi, cô như một đứa trẻ bị lạc đường đang khóc nức nở.- Thiên Hi, sao có thể như vậy? – Lãnh Thiên Dục đau lòng nhìn Thượng Quan Tuyền, hỏi Lãnh Thiên Hi.Lãnh Thiên Hi giơ tay lên ý bảo anh trai không nên gấp gáp. Anh quay sangThượng Quan Tuyền, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, giờ anh nói cho em biếtnhé, em tên là Thượng Quan Tuyền, nhớ chưa?”- Thượng Quan Tuyền?Thượng Quan Tuyền mờ mịt lặp lại cái tên Lãnh Thiên Hi vừa nói. Sau đó nhìnvào đôi mắt đang cổ vũ của Lãnh Thiên Hi, cô gật đầu một cái.-Được rồi, Tiểu Tuyền, em thử nhớ kỹ lại xem có nghĩ ra chuyện trước kiakhông? Nhớ xem tại sao em lại rơi xuống biển! – Lãnh Thiên Hi nhẹ nhànghướng dẫn cô, trên trán cũng toát đầy mồ hôi.Lãnh Thiên Dục ở bên cạnh cũng căng thẳng nhìn cô.Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cắn môi, nhìn vào đôi mắt đang rất chuyên tâm của cô có thể thấy cô đang cố nhớ lại, nhưng...- Đầu tôi đau quá!Cô đột nhiên lấy hai tay ôm chặt đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũngtràn đầy sự đau đớn và bất lực: “Tại sao tôi lại không nhớ ra, tại sao?”- Được rồi, Tiểu Tuyền, tạm thời đừng suy nghĩ gì nữa! – Lãnh Thiên Hi vội vàng an ủi.Nhìn ánh mắt mờ mịt không biết phải làm sao của Thượng Quan Tuyền, LãnhThiên Hi thở dài một hơi, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Lãnh Thiên Dục.- Sao cô ấy lại như vậy? Chẳng phải phẫu thuật rất thành công sao? – Lãnh Thiên Dục cố đè thấp giọng nói của mình xuống nhưng không kìm chế đượccảm giác bất an trong lòng.- Anh cả, nhìn tình hình của TiểuTuyền thì cô ấy bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Nhưng rốt cuộc là do vếtthương hay tâm lý gây ra thì cần phải kiểm tra toàn diện mới biết được! – Lãnh Thiên Hi nhẹ giọng nói.Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ gật đầu.Hắn cố gắng khống chế bản thân không được dọa đến cô, có trời biết lúcnày hắn muốn ôm cô vào lòng đến mức nào!Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn như bươm bướm xông vào phòng bệnh. Là Bùi Vận Nhi!- Tiểu Tuyền, cậu tỉnh rồi? – Vừa nghe tin Thượng Quan Tuyền đã tỉnh, cô rất vui mừng, chạy một mạch đến đây.Ánh mắt Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi đồng thời sáng lên, hai người đem tất cả hy vọng gửi vào Bùi Vận Nhi.- Vận Nhi, lại đây! – Lãnh Thiên Hi tiến lên cầm chặt tay Bùi Vận Nhi, kéo cô tới bên giường Thượng Quan Tuyền.- Sao vậy? – Bùi Vận Nhi cảm thấy không khí là lạ bên trong phòng bệnh.Lãnh Thiên Hi không giải thích gì nhiều, anh nhìn về phía Thượng Quan Tuyền, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tuyền, em xem, cô ấy là ai?”Thượng Quan Tuyền nhìn Bùi Vận Nhi.- Này, anh làm sao vậy? – Bùi Vận Nhi cảm thấy cực kì buồn cười – Em với Tiểu Tuyền từ nhỏ đã là bạn của nhau, sao côấy lại không nhận ra em chứ.Nói xong, cô ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo tay Thượng Quan Tuyền, trên mặt nở nụ cười tươi.- Tiểu Tuyền, cậu biết không, cậu hôn mê mấy ngày rồi, nếu cậu không tỉnh lại thì tớ cũng không biết phải làm thế nào nữa. May mắn là cậu tỉnhlại rồi, cám ơn trời đất.


Page 20

Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi chăm chú quan sát phản ứng của Thượng Quan Tuyền.Lúc Bùi Vận Nhi nói xong, thấy Thượng Quan Tuyền đang ngơ ngẩn, cô cũngphát hiện điều khác thường. Tiểu Tuyền của cô không nên lạnh nhạt nhưvậy chứ.- Tiểu Tuyền, cậu sao vậy? Ngủ nhiều quá nên u mê à? –Bùi Vận Nhi thân thiết lắc lắc người Thượng Quan Tuyền, giọng điệu rấtthoải mái.Thượng Quan Tuyền sững sờ nhìn Bùi Vận Nhi, đôi mắttrong veo chớp chớp vài cái. Lâu sau cô mới nhẹ nhàng cất tiếng hỏi BùiVận Nhi: “Cô là ai?”Lời cô vừa dứt, trong mắt Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi đều hiện lên tia tuyệt vọng. Bùi Vận Nhi cũng hít vào từng hơi lạnh...- Tiểu Tuyền, tớ là Vận Nhi đây, cậu đừng làm tớ sợ!– Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như căng ra, ánh mắtcũng cực kì bối rối.Trời ạ! Có chuyện gì vậy? Người bạn tốt nhất của cô sao lại không nhận ra cô?- Thật xin lỗi, tôi không quen cô! – Thượng Quan Tuyền nhắc lại một lần nữa, ánh mắt và vẻ mặt cũng hiện lên sự áy náy.Bùi Vận Nhi đứng bật dậy, lấy tay che miệng lại...- Làm sao có thể?Thanh âm của cô nghẹn ngào, sau đó nhìn Lãnh Thiên Hi: “Anh Thiên Hi, saoTiểu Tuyền lại không nhớ mọi chuyện? Sao có thể như vậy?”LãnhThiên Hi an ủi ôm lấy hai vai Bùi Vận Nhi: “Đừng lo lắng, anh nghĩ tìnhtrạng của Tiểu Tuyền chỉ là tạm thời mà thôi. Giờ anh sẽ lập tức đichuẩn bị tiến hành kiểm tra toàn diện cho cô ấy”.Bùi Vận Nhi lập tức gật gật đầu.Gương mặt cương nghị của Lãnh Thiên Dục cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.Sau cuộc kiểm tra, Bùi Vận Nhi và Thượng Quan Tuyền về phòng còn Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi ở lại phòng của bác sĩ.- Thiên Hi, kết quả kiểm tra thế nào? – Lãnh Thiên Dục ngồi xuống ghế, giọng điệu đầy lo lắng hỏi han.Lãnh Thiên Hi xem toàn bộ kết quả, lắc đầu nói: “Căn cứ vào kết quả kiểmtra, việc Tiểu Tuyền mất trí nhớ không phải do vấn đề bệnh lý. Vì cuộcphẫu thuật đã loại bỏ hoàn toàn các khối máu đông nên chắc chắn khôngảnh hưởng gì tới não bộ cả”.Lãnh Thiên Dục nhíu mày lại.- Vậy nên chỉ có một cách giải thích duy nhất là do tâm lý tạo ra. A Ken, anh nói quan điểm của mình đi! – Lãnh Thiên Hi đưa mắt nhìn một ngườibác sĩ khác.Anh ta là bác sĩ khoa tâm lý, là một trong những chuyên gia hàng đầu trên thế giới trong lĩnh vực tâm lý.A Ken nhún vai, đan hai tay vào nhau rồi nói: “Chúng ta đều biết nguyênnhân gây ra mất trí nhớ rất phức tạp, có thể mất trí nhớ một phần hoặcmất trí nhớ toàn bộ, có thể do tự bản thân người bệnh muốn quên đi hoặcdo hoàn cảnh thay đổi đột ngột gây sốc tâm lý. Qua cuộc kiểm tra chothấy, cô Thượng Quan hoàn toàn không nhớ gì về cuộc sống trước kia củamình, khả năng cao là mất toàn bộ trí nhớ. Nếu loại trừ khả năng do nãocó vấn đề thì có thể khẳng định là do yếu tố tâm lý của cô ấy gây ra”.- Yếu tố tâm lý? – Lãnh Thiên Dục không hiểu, hỏi lại.- Đúng! – A Ken đáp lời – Có lẽ do những chuyện trước kia khiến ngườibệnh sinh ra cảm giác chán nản. Cảm giác này quá lớn truyền đến hệ thống thần kinh của não bộ, lại thêm việc cô ấy rơi xuống biển, bị thươngnghiêm trọng nên việc quên đi những chuyện trước kia và những người cóliên quan cũng là điều bình thường.- Chẳng lẽ không thể kiểm tra chính xác được sao? – Lãnh Thiên Dục hỏi A Ken.A Ken lắc đầu: “Đối với chứng mất trí nhớ, ngay cả các bệnh viện quốc tếcũng không thể kiểm tra chính xác được. Chỉ có thông qua biểu hiện lâmsàng của bệnh nhân để phán đoán. Phương thức trị liệu cũng chọn cách can thiệp bằng tâm lý. Các bác sĩ vừa phải tìm ra áp lực của người bệnh,vừa phải lắng nghe, tiến hành thôi miên để trị liệu hoặc dùng các côngcụ hỗ trợ khác, dẫn người bệnh từ từ tìm lại hồi ức của mình”.Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng ngày càng nặng nề, đôi mắt âm trầm cũng tràn đầy lo lắng.Rời khỏi phòng bác sĩ, Lãnh Thiên Dục nhìn Lãnh Thiên Hi, nói: “Thiên Hi,dù sao cũng không thể ở bệnh viện lâu dài. Nếu được thì anh muốn đưa côấy đi”.Lãnh Thiên Hi khó hiểu hỏi lại: “Đưa đi? Anh cả, chẳng lẽ anh muốn để Tiểu Tuyền về cô nhi viện?”- Không! – Lãnh Thiên Dục lắc đầu phủ nhận – Cô ấy phải ở bên cạnh anh, anh muốn đưa cô ấy về nhà.- Về nhà?Lãnh Thiên Hi hết sức ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lập tức ravẻ ngầm hiểu: “Anh cả, anh chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà!”LãnhThiên Dục thấy vẻ mặt cười đùa của Lãnh Thiên Hi, lập tức trừng mắt lênrồi nói: “Em đừng quên, con chip đang ở trong tay cô ấy”.Nói xong, hắn chẳng thèm quay đầu lại, bước đi thẳng.Lãnh Thiên Hi kêu lên: “Thật sự là vì con chip sao?”Đúng là kì lạ! Anh cười thầm, nếu anh cả chỉ vì con chip thì hoàn toàn cóthể đưa Thượng Quan Tuyền đến ở một biệt thự nào đó, tại sao lại cứ phải về biệt thự của Lãnh gia chứ?Xem ra Thượng Quan Tuyền mất trínhớ cũng đúng lúc đó. Như vậy cũng tốt, hai người có thể bắt đầu lại lần nữa, đỡ phải lăn tăn chuyện thân phận. Tuy là người làm bác sĩ, LãnhThiên Hi có đủ y đức nhưng anh thật sự tin rằng việc Tiểu Tuyền mất trínhớ ngược lại còn tốt hơn.- Đứng ngây ngốc ở đó làm gì nữa? Cònkhông đi mau? – Lãnh Thiên Dục thấy Lãnh Thiên Hi mãi không đuổi theomình, quay người lại quát lên.Thật là!Lãnh Thiên Hi bấtđắc dĩ lắc đầu. Anh phát hiện từ sau khi Tiểu Tuyền gặp chuyện khôngmay, tính tình của anh cả trở nên gấp gáp hơn trước rất nhiều!Nghĩ tới đây, anh đang định đi thì có một cô y tá vội vã chạy về phía anh...- Bác sĩ Thiên Hi, còn một báo cáo của cô Thượng Quan nữa.Lãnh Thiên Hi xoay người nhận bản báo cáo, nhẹ nhàng cười: “Cám ơn cô”.- Không có gì ạ! – Cô y tá đỏ mặt, chạy đi.Đối với tình huống này, Lãnh Thiên Hi đã quen rồi. Anh mở báo cáo ra xem... Ngay sau đó, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy kinh ngạc.


Page 21

- Anh cả, chờ đã! –Khi Lãnh Thiên Hi xem bản báo cáo liền vội vàng gọi Lãnh Thiên Dục dừnglại, đồng thời anh cũng bước lên phía trước.- Sao vậy? Đây cũnglà báo cáo kiểm tra của Tuyền à? – Lãnh Thiên Dục không khó để phát hiện ra sự kinh ngạc trên mặt Lãnh Thiên Hi.Vẻ mặt Lãnh Thiên Hicàng thêm nặng nề. Anh đưa bản báo cáo cho Lãnh Thiên Dục rồi nói mộtcâu: “Anh cả, Tiểu Tuyền cô ấy… mang thai rồi!”Trên mặt LãnhThiên Dục hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm gì, hắn chỉ yên lặng nhìnchằm chằm vào bản báo cáo, trên đó viết rõ ràng rằng cô đã mang thai!- Thiên Hi, chuyện này tạm thời đừng nói cho Tuyền biết vội! – Hắn lạnh nhạt ra lệnh.Lãnh Thiên Hi hơi khó hiểu nhưng cũng lập tức gật đầu. Sau đó, anh cất giọng đầy phẫn nộ: “Chết tiệt, nếu để em biết thằng nào khốn nạn như vậy thìem nhất định sẽ không bỏ qua cho thằng đó”.Anh nhớ tới tình cảnh khi lần đầu tiên và lần thứ hai gặp Thượng Quan Tuyền, nhất là lần gặpthứ hai, cô tủi thân òa khóc, chẳng lẽ bị ức hiếp?Chết tiệt, vậy mà anh lại không nhận ra!Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Hi càng thêm tự trách bản thân.Lãnh Thiên Dục nghe Lãnh Thiên Hi nói một câu như vậy, đôi mắt đen vốn tĩnhlặng hiện lên tia không vui. Hắn lạnh lùng nói: “Em muốn thay ThượngQuan Tuyền dạy dỗ người đàn ông đó?”- Đúng! Tuy thân phận củaTiểu Tuyền rất đặc biệt nhưng cô ấy cực kì đơn thuần, nhất định là bị ép buộc hoặc là dụ dỗ. Khốn nạn thật!Lãnh Thiên Hi không hề để ýđến sắc mặt đang ngày càng khó coi của Lãnh Thiên Dục, tiếp tục nói:“Anh cả, anh có biết ai đã bắt nạt Tiểu Tuyền không? Đúng là đáng chếtmà…”Lãnh Thiên Dục không đợi Lãnh Thiên Hi nói xong, bàn tay liền xông lên túm lấy cổ áo anh…- Anh cả, anh làm gì vậy... – Lãnh Thiên Hi kinh ngạc lên tiếng. Anh cảmuốn làm gì vậy, đây là bệnh viện mà, chẳng lẽ người bác sĩ như anh lạibị bẽ mặt đến thế này à?Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh như băng, càng nắm chặt cổ áo em trai hơn: “Không phải em muốn dạy dỗ anh sao?”Hả???Lãnh Thiên Hi hoàn toàn ngạc nhiên, ngơ ngẩn nhìn Lãnh Thiên Dục. Sau một lúc lâu, anh mới kinh ngạc nói: “Anh cả, anh vừa bảo…”Sắc mặt Lãnh Thiên Dục hết sức lạnh lẽo, quát lên: “Em nghe kĩ đây, Thượng Quan Tuyền mang thai con của anh”.Nói xong, hắn buông cổ áo Lãnh Thiên Hi ra, không thèm quay đầu lại nữa màđi thẳng về phía phòng bệnh của cô… Nhưng không ai biết khi hắn quay đầu lại, khóe miệng cương nghị lại từ từ cong lên nụ cười.Lãnh Thiên Hi đứng ngây ngốc, chưa thể tiêu hóa ngay được lời nói của Lãnh Thiên Dục!Tốc độ của anh cả cũng thần tốc quá đấy, anh thật sự không thể ngờ…Nghĩ đi nghĩ lại, Lãnh Thiên Hi liền mỉm cười rất tươi…Xem ra những ngày náo nhiệt còn dài lắm. Anh thật sự không thể tưởng tượngnổi anh cả khi vào vai một ông chồng và một ông bố sẽ như thế nào nữa.Thật là muốn mau chóng được chứng kiến cảnh đó!Lúc Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi đẩy cửa phòng bệnh đi vào thì thấy một hình ảnh cực kì thoải mái và ấm áp!Hai cô gái đều đang nở nụ cười tươi, vui vẻ nói chuyện với nhau.Lúc hai người đàn ông đi vào, Thượng Quan Tuyền chỉ nhìn thoáng qua sau đólại nhìn Bùi Vận Nhi, giọng điệu rất vui vẻ: “Vậy à? Thì ra tụi trẻ lạinhớ tớ thế. Chờ tớ xuất viện nhất định sẽ đến thăm bọn chúng”.Bùi Vận Nhi cười gật đầu: “Cậu đến thì bọn nhỏ sẽ rất vui mừng cho xem. Bọn chúng nhất định sẽ vừa chạy vừa í ới gọi ‘Chị Tuyền, chị Tuyền’”.Thượng Quan Tuyền như một đứa trẻ, lấy tay che miệng cười: “Vận Nhi, cậu thật sự là bạn tốt nhất của tớ sao?”- Đương nhiên rồi, cậu xem này…Bùi Vận Nhi vội lấy ví của mình ra, sau đó đưa một tấm ảnh cho Thượng QuanTuyền: “Cậu xem đi, chúng mình còn chụp ảnh chung với nhau nữa này”.- Thật không? Đưa tớ xem.Thượng Quan Tuyền vui thích nhìn bức ảnh, lại ngắm nghía hồi lâu. Khuôn mặtnhỏ nhắn tuyệt mỹ dường như tìm được cảm giác an toàn, cực kì phấn chấn…- Cậu đúng là bạn tốt của tớ rồi!Trong bức hình là ảnh Thượng Quan Tuyền chụp chung với Bùi Vận Nhi lúc đi mua sắm.- Đương nhiên rồi, đồ ngốc ạ! – Bùi Vận Nhi cũng rất thích thú, kéo tay cô nói.Lãnh Thiên Hi thấy vậy, vui vẻ đi lên phía trước: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao trông có vẻ thích thú thế?”Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Hi rồi lại nhìn người đàn ông lạnh lùng phía sau, trong mắt lóe lên tia sợ hãi. Cô không nói gì thêm.- TiểuTuyền, đây là anh Thiên Hi. Cậu chưa nhớ ra cũng không sao, nhưng anh ấy là người rất tốt đấy! – Bùi Vận Nhi vội vànggiải thích với Thượng Quan Tuyền.Có thể là do có bức ảnh chụp,thêm cô gái kia cùng tuổi với mình, lại thân thiết như vậy nên ThượngQuan Tuyền cực kì tin tưởng lời Bùi Vận Nhi nói.- Tớ biết, anh ấy là bác sĩ của tớ! – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói.Bùi Vận Nhi cười cười, nhẹ nhàng giải thích với Thượng Quan Tuyền: “AnhThiên Hi không chỉ là bác sĩ mà còn là bạn tốt của cậu nữa đó. Ba ngườichúng ta ngày trước rất vui vẻ”.- Vậy à?Đôi mắt Thượng Quan Tuyền mở to tràn đầy tò mò và nghi ngờ, cô nhìn Bùi Vận Nhi rồi lại nhìn Lãnh Thiên Hi.- Đúng đó… trước kia chúng ta thường xuyên đi chơi cùng nhau! – Lãnh Thiên Hi mỉm cười đáp lời.Rõ ràng vẻ mặt ấy của anh đã lấy được sự tin tưởng của Thượng Quan Tuyền. Cô cũng mỉm cười đáp lại anh.Cảnh tượng này khiến Lãnh Thiên Dục cực kì không vui. Hắn hận không thể ném hai con người kia ra ngoài cửa sổ!Cô gái đáng ghét kia, sao lại coi hắn như người tàng hình thế chứ!Lúc này, Lãnh Thiên Hi chỉ vào Lãnh Thiên Dục đang đứng sau mình, nhẹ giọng nói với Thượng Quan Tuyền: “Anh ấy là Lãnh Thiên Dục, anh trai của anh, hai người trước kia cũng quen biết nhau!”Thượng Quan Tuyền nghiêng đầu nhìn gương mặt âm trầm của Lãnh Thiên Dục, rồicẩn thận nhìn về phía Bùi Vận Nhi: “Anh ấy… cũng là bạn tốt của tớ sao?”


Page 22

Bùi Vận Nhi thấy Thượng Quan Tuyền hỏi vậy, ánh mắt hơi do dự, cô ấp úng trả lời: “Anh ấy… là…”Nói thật thì cô cũng không biết lý giải quan hệ của hai người như thế nào cho phải!- Anh là vị hôn phu của em! – Lãnh Thiên Dục khoanh hai tay lại, thoải mái đáp lời.Hả???Không chỉ Bùi Vận Nhi mà ngay cả Lãnh Thiên Hi cũng sững sờ!Đây là chuyện gì vậy?Thượng Quan Tuyền cũng sững sờ, ánh mắt cực kì hoang mang nhìn Lãnh Thiên Dục, dường như muốn kiểm nghiệm lại những lời này.Lãnh Thiên Dục đi lên phía trước, ngồi xuống cạnh Thượng Quan Tuyền, đôi môi mỏng tà mị nhếch lên nụ cười hết sức quyến rũ.- Nói cách khác, em là vợ chưa cưới của anh.Nói xong, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô an ủi, mỗi động tác đều tràn ngập sự mến yêu.Thượng Quan Tuyền vẫn ngơ ngẩn, đôi mắt mở to nhìn Lãnh Thiên Dục đang tươicười. Ánh mặt trời đang chiếu vào phòng, chiếu lên khuôn mặt không chútson phấn của cô, những tia nắng vàng chiếu lên làn da trắng mịn nhưngọc.Sau một lúc lâu, cô nhìn Bùi Vận Nhi: “Vận Nhi, cậu là bạn tốt của tớ, anh ấy thật sự là vị hôn phu của tớ sao?”Sao cô lại có hôn ước với người đàn ông này?Bùi Vận Nhi cắn cắn môi, cô không biết phải trả lời như nào. Cô vốn làngười đơn thuần, không quen nói dối, rõ ràng những lời nói và cử chỉngoài ý muốn của Lãnh Thiên Dục khiến cô rất bối rối, không biết phảilàm sao.Lúc này, Lãnh Thiên Hi mới phản ứng lại, lập tức cườicười đáp: “Đúng vậy, trước khi em gặp chuyện không may, hai người là một đôi rất đẹp. Tháng trước hai người đã đính hôn với nhau rồi”.Vì hạnh phúc của anh trai, anh bất chấp tất cả!Anh nói dối không chớp mắt, chẳng e ngại gì!- Thật không? – Thượng Quan Tuyền lại hỏi Bùi Vận Nhi.- Hả... đương nhiên rồi, hai người đính hôn rồi! – Bùi Vận Nhi cũng lập tức đáp lời.Người đàn ông này muốn Tiểu Tuyền ở lại bên cạnh sao? Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn, cô cũng yên tâm lấp liếm cho hắn.- Giờ đã tin chưa?Lãnh Thiên Dục dù hơi buồn khi cô không tin hắn nhưng... hắn đã muốn có thứgì thì nhất định sẽ phải có được, dù có phải dùng thủ đoạn gì đi nữa!Dù sau khi cô nhớ lại có hận hắn thì hắn cũng mặc kệ!Thượng Quan Tuyền nhíu mày lại, đôi mắt to tròn không hề chớp nhìn Lãnh Thiên Dục: “Chúng ta thật sự yêu nhau rất sâu đậm sao?”Lãnh Thiên Dục không ngờ cô sẽ hỏi vậy, đôi mắt đen thoáng giật mình rồikiên định nói: “Đương nhiên rồi, nếu không chúng ta đã chẳng đính hônvới nhau”.Lời giải thích của hắn không đủ để dập tắt nghi vấncủa Thượng Quan Tuyền, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu đúng là như vậy thì tôi phải nhớ rõ anh mới đúng, tại sao lại quên anh được? Tôi nghĩtình cảm của hai chúng ta không sâu đậm như lời anh nói”.Lời của cô vừa nói ra đã khiến sắc mặt Lãnh Thiên Dục đột nhiên lạnh đi, hai hàng lông mày cũng hơi nhíu lại.Thượng Quan Tuyền không khó để cảm nhận được hơi thở ngang tàng và nguy hiểmtrên người hắn, cơ thể nhỏ xinh lập tức lùi lại: “Tôi nói không sai mà,nếu anh là vị hôn phu của tôi thật, vậy thì ảnh chụp chung của chúng tađâu?”. Cô cứng đầu lên tiếng.Thượng Quan Tuyền co rụt người lại, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Bùi Vận Nhi và Lãnh Thiên Hi.- À... Tiểu Tuyền à, là thế này, bình thường anh ấy rất bận bịu nên haingười chưa có thời gian chụp ảnh. Đúng rồi, anh với Vận Nhi còn có việcphải giải quyết, hai người cứ từ từ nói chuyện.Lãnh Thiên Hi vội vàng lên tiếng rồi cũng nhân cơ hội tạo không gian riêng cho hai người.Bùi Vận Nhi hơi khó hiểu nhìn Lãnh Thiên Hi, nhưng ngay sau đó đã bị anh kéo ra khỏi phòng bệnh.- Vận Nhi, Vận Nhi... – Thượng Quan Tuyền bất lực gọi Bùi Vận Nhi. Nhưng cửa phòng đã bị Lãnh Thiên Hi đóng lại...Cô cắn cắn môi, lưu lại trên cánh môi dấu răng mờ mờ...Phòng bệnh cực kì yên tĩnh. Cô hơi mất tự nhiên nhìn sang phía khác, không dám nhìn Lãnh Thiên Dục.- Tuyền...Cơ thể cao lớn của Lãnh Thiên Dục rướn lên phía trước, bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Em sắp làm vợ anh, đừng sợ anh”.Giọng điệu của hắn tuy hơi lạnh lùng và đầy cảm giác ra lệnh nhưng vẫn có tia tình cảm và sự dè dặt trong đó.- Tôi... tôi không biết có nên tin không...Thượng Quan Tuyền khẽ nói, bàn tay to của người đàn ông lưu lại sự ấm áp trên khuôn mặt khiến trái tim cô đập rộn lên.Người đàn ông này... thật sự rất bá đạo.Đôi môi mỏng của Lãnh Thiên Dục khẽ cong lên cười. Dường như hắn đang nuông chiều hoặc đang trân quý khẽ vuốt lưng cô. Đôi môi mỏng dán vào tai cô, lời tuyên bố trầm thấp vang lên.- Đương nhiên là em phải tinrồi. Em là người của anh, trước kia là như vậy, bây giờ cũng thế, tươnglai cũng không thay đổi. Cả đời này em chỉ có thể thuộc về anh.Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Lãnh Thiên Dục,đôi mắt sâu thẳm khiến cô cảm giác như mình đang đi lạc trong đó.Nhìn bộ dạng sững sờ của cô, Lãnh Thiên Dục từ từ cúi người xuống: “Nhớchưa?”. Hắn mở miệng thấp giọng hỏi, lời nói trầm thấp như bàn thạchnặng nề đè vào lòng người.Môi hắn càng tiến sát gần mặt cô, chỉ còn cách vài cm, hơi thở mãnh liệt và ám muội mơn trớn lên đôi môi cô, như gần như xa...- Ừm! – Đôi môi anh đào của Thượng Quan Tuyền chậm rãi hé ra, giọng điệuhoàn toàn phục tùng khiến người khác phải yêu thương. Đôi mắt to đentròn của cô đẹp như một hồ nước hơi né tránh hắn.- Ngoan...Lãnh Thiên Dục hài lòng hơi cong môi lên cười. Giọng nói khàn khàn của hắnkhẽ cất lên như vang vào lòng người. Lời nói nhẹ nhàng như lời thủ thỉcủa người yêu, nhẹ nhàng quét qua người cô. Những ngón tay của hắn dịudàng vuốt ve gò má ửng hồng như đóa sen của cô, như đang tuyên cáo quyền sở hữu.


Page 23

Những giọt sươngcòn đọng lại trên lá cỏ, cơn gió nhẹ khẽ thổi qua làm mùi hoa nhẹ nhàngquanh quẩn trong không khí, dường như làm tan đi cái nặng nề trong bệnhviện, chỉ còn lại cảm giác căng tràn sức sống.Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, cực kì thích hợp cho những người bệnh muốn đi sưởi nắng.Thượng Quan Tuyền ngồi trên xe lăn, tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặttrắng nõn của cô, dù bị bệnh thì cô vẫn rất xinh đẹp khiến người khácphải chú ý. Làn gió thổi qua nhẹ nhàng làm tung bay mấy lọn tóc đennhánh, đem mùi hương trên người cô tản ra, len lỏi vào hơi thở của LãnhThiên Dục đang giúp cô đẩy xe lăn đi dạo bộ.Lãnh Thiên Dục chậmrãi giúp Thượng Quan Tuyền, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô gái nhỏnhắn ngồi trên xe lăn trên bãi cỏ. Phía sau họ có mấy người vệ sĩ vớikhuôn mặt nghiêm nghị đi theo bảo vệ.Đi tới dưới một gốc cây to, Lãnh Thiên Dục dừng lại, tới trước mặt Thượng Quan Tuyền.- Tuyền, lạnh không? – Giọng nói trầm thấp tràn ngập tình cảm thân thiết.Đôi mắt to đen láy của Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục, tuy cô khôngbài xích hắn nhưng vẫn có cảm giác xa lạ.Cô khẽ lắc đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác…Lãnh Thiên Dục không khó để phát hiện cảm giác xa lạ và cảnh giác của cô với hắn. Sắc mặt hắn trở nên khó coi, sau đó lại cố điều chỉnh tâm trạngmình lại, ngón tay dài khẽ nắm lấy bàn tay cô.Thượng Quan Tuyền hơi run lên…- Tuyền, em đang nhìn gì vậy? – Hắn nhẹ giọng hỏi.Thượng Quan Tuyền hơi sợ hãi đáp: “Vận Nhi, sao Vận Nhi không tới? Còn bác sĩ Thiên Hi nữa…”- Tuyền!Đáy mắt Lãnh Thiên Dục đột nhiên tối sầm xuống, hắn thấp giọng ngắt lờiThượng Quan Tuyền, cất tiếng nhắc nhở mà cũng như đang tuyên cáo: “Emphải nhớ kỹ, sau này người ở cùng với em là anh, không phải Vận Nhi cũng không phải Thiên Hi, hai người họ có cuộc sống riêng của mình, hiểuchưa?”Có lẽ những lời này của Lãnh Thiên Dục nói hơi nghiêm khắc nên Thượng Quan Tuyền sau khi nghe xong, ánh mắt lại càng thêm sợ hãi,hàm răng cắn lên cánh môi biểu hiện sự sợ hãi và bất lực trong lòng cô.Lát sau, cô mới run run đáp lời: “Hiểu rồi…”- Ngoan! – Lãnh Thiên Dục thu hết vẻ hoảng sợ của cô vào trong mắt, trong lòng tuy đang phẫn nộ nhưng hắn cố gắng cưỡng chế bản thân.Hắnkhông rõ vì sao bản thân lại cứ phải cố chấp như vậy, cố chấp muốn giữcô ở bên cạnh, thậm chí không từ thủ đoạn nào… Giờ hắn đang nghi ngờchính bản thân mình, liệu có phải lúc trước hắn có ý muốn khiến cô mangthai con của hắn hay không?Không hiểu rõ suy nghĩ của bản thân, hắn thầm thở dài một hơi. Lúc này đưa cô về nhà là tốt nhất!- Tuyền, anh đỡ em dậy đi dạo bộ nhé! – Hắn cúi người xuống, nhẹ giọng nói bên tai cô.- Không cần! – Thượng Quan Tuyền không nghĩ ngợi gì, lập tức từ chối.- Nghe lời đi! Đi dạo bộ giúp em bình phục nhanh hơn, chúng ta có thểxuất viện sớm! – Lãnh Thiên Dục cảm thấy mình giống như bậc làm cha làmmẹ đang dỗ dành con nhỏ vậy.- Không cần! – Thượng Quan Tuyền nhíu mày, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, kiên quyết đáp.Ánh mắt Lãnh Thiên Dục trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắtThượng Quan Tuyền. Lát sau, hắn buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn hắn,giọng điệu đáng sợ vang lên: “Tại sao?”Lời nói lạnh lùng vừa cất lên đã khiến Thượng Quan Tuyền hơi run lên. Cô không trả lời, chỉ xoay đầu đi nhìn ra chỗ khác.- Em không muốn theo anh về nhà?Lãnh Thiên Dục không có ý dừng lại, càng không định buông tha cho cô, buộc cô phải nhìn hắn, dứt khoát hỏi.Nhưng Thượng Quan Tuyền chỉ ngẩng mặt lên nhìn hắn như đúng ý hắn, đôi mắttrong veo không có ý định thỏa hiệp. Cô không phủ định cũng chẳng khẳngđịnh, không nói một câu nào.Lãnh Thiên Dục nhíu chặt mày lại. Cô gái chết tiệt, tại sao lúc này hắn lại không đoán được suy nghĩ của cô chứ?Trong lòng hắn dần dâng lên cảm giác mờ mịt không biết phải làm sao, lớn như vậy rồi nhưng hắn chưa từng có cảm giác này.Đúng lúc này, Thượng Quan Tuyền đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt đột nhiên thayđổi hẳn. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười khoe lúm đồng tiền…- Bác sĩ Thiên Hi! – Cô nhẹ nhàng gọi, thậm chí còn sợ anh không thấy mình liền giơ tay lên vẫy vẫy.- Thượng Quan Tuyền!Lãnh Thiên Dục đột nhiên đứng thẳng lên, toàn thân toát ra vẻ lạnh như băng. Hắn không nhịn được nữa, gầm một tiếng như vang vọng khắp cả bệnh viện!- Anh cả…Lãnh Thiên Hi không biết đã có chuyện gì xảy ra, vội vàng đi lên phía trước. Khi anh thấy ánh mắt Thượng Quan Tuyền đầy hoảng sợ liền tiến lên nhẹgiọng an ủi: “Tiểu Tuyền, đừng sợ, nói cho anh biết đã có chuyện gì”.Giọng điệu anh hết sức nhẹ nhàng, an ủi cô khiến sự hoảng sợ trong mắt Thượng Quan Tuyền dần tản đi, thay thế bằng sự tủi thân và khó hiểu.-Bác sĩ Thiên Hi, em không muốn xuất viện! – Cô từ từ đứng dậy, bàn taynhỏ nắm chặt lấy ống tay áo màu trắng của Lãnh Thiên Hi, giọng điệu đầyđáng thương tội nghiệp.Thấy vậy, sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng thêm xanh mét, giờ ngay cả tâm giết người hắn cũng có.Lãnh Thiên Hi phát hiện hai người có gì khác lạ, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay lên vỗ nhẹ vai Thượng Quan Tuyền, kiên nhẫn hỏi han: “Vậy em cho anhbiết tại sao em không muốn xuất viện?”Thượng Quan Tuyền cẩn thận nhìn về phía gương mặt xanh mét của Lãnh Thiên Dục, sau đó lấy hết dũng khí đáp lời: “Em sợ không được gặp anh và Vận Nhi, cũng không muốn cùng anh ta về nhà, chỗ đó em không quen…”Thanhâm của cô càng ngày càng nhỏ, ánh mắt cũng dần ảm đạm và mờ mịt, nắmchặt lấy tay Lãnh Thiên Hi không hề thả lỏng. Cô như một đứa trẻ bị lạcđường khiến người ta phải đau lòng.


Page 24

Lãnh Thiên Hi nghe vậy liền mỉm cười, nhẹ nhàng đỡ Thượng Quan Tuyền ngồi xuống một chiếc ghếdưới gốc cây rồi nói: “Tiểu Tuyền, chỗ đó sao lại xa lạ với em được, ởđó có anh cả mà. Em biết không, anh ấy rất yêu thương em”.LãnhThiên Hi hoàn toàn cảm nhận được rõ tình cảm của anh trai mình. Nếukhông phải vì tình yêu thì làm sao anh cả lại cho phép cô mang thai cốtnhục của Lãnh gia được chứ. Trong mắt anh ấy, phụ nữ chỉ là công cụ đểphát tiết, không đủ tư cách sinh con cho Lãnh gia. Nhưng… qua chuyện lần này, anh hoàn toàn có thể hiểu suy nghĩ trong lòng anh cả, huống chianh cả còn định đưa Thượng Quan Tuyền về biệt thự của Lãnh gia để ở!- Không phải, anh ta hung hãn lắm! Em không cần! – Thượng Quan Tuyền hết sức trẻ con, cáu kỉnh lên tiếng.- Tiểu Tuyền! – Lãnh Thiên Hi kiên nhẫn an ủi – Anh ấy không hung hãnđâu, là sốt ruột đấy. Em nghĩ mà xem, nếu người em yêu đột nhiên bị mấttrí nhớ, đến cả em cũng không nhớ ra thì em sẽ thế nào?Thượng Quan Tuyền khẽ đảo con ngươi, thì thầm nói: “Em sẽ đau lòng!”Lãnh Thiên Hi cười nói: “Đúng vậy, cho nên anh ấy sốt ruột quá, thậm chímuốn phát điên thì cũng là điều bình thường thôi, tất cả là do anh ấyquá quan tâm đến em mà”.Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền ngẩngđầu lên, nhìn bóng dáng cao lớn cách đó không xa. Khi cô phát hiện raánh mắt thâm thúy sâu như biển đó đang nhìn mình thì lại vội vàng cúiđầu xuống.- Nhưng… nếu em xuất viện thì sẽ không được gặp Vận Nhi, cũng không thấy anh nữa! – Cô vẫn do dự.- Sao lại thế chứ? Chỗ đó cũng là nhà của anh, nếu có thời gian anh sẽ về thăm em. Còn nữa, anh sẽ đưa Vận Nhi đến cùng! – Thanh âm của LãnhThiên Hi vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng khiến người khác tin tưởng.- Thật không? – Thượng Quan Tuyền vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng bừng lên, ánh mắt cũng lấp lánh.- Thật! Anh nói được là làm được! – Lãnh Thiên Hi cười, hứa với cô.Lúc này Thượng Quan Tuyền mới yên tâm.- Anh cả... - Lãnh Thiên Hi đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Dục – Nói chuyện một chút được không?Lãnh Thiên Dục nhìn Lãnh Thiên Hi rồi lại nhìn Thượng Quan Tuyền, hắn cúi người xuống, sự lạnh lẽo trong mắt dần tan biến…- Tuyền, ngồi đây chờ anh, đừng đi lung tung, biết chưa? – Hắn giơ tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô rồi nói.Thượng Quan Tuyền cắn môi gật gật đầu.Thấy cô gật đầu đồng ý, Lãnh Thiên Dục hơi cong môi cười hài lòng. Sau đó hắn đứng lên, đưa mắt nhìn mấy người vệ sĩ.- Phong! – Hắn thấp giọng gọi.Phong lập tức bước lên: “Lão đại!”- Để ý cô ấy! – Lãnh Thiên Dục ra lệnh.- Vâng!Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi đi đến chỗ không xa lắm…- Anh cả, anh đừng quá mức khẩn trương như vậy. Anh phải khiến Tiểu Tuyền cảm thấy thoải mái, như vậy mới giúp bệnh tình của cô ấy bình phụcnhanh chóng được! – Lãnh Thiên Hi đứng ở góc độ của một bác sĩ chuyênnghiệp nói với Lãnh Thiên Dục.Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng QuanTuyền ngồi cách đó không xa, khuôn mặt cương nghị không nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Lát sau, hắn nói: “Tình trạng của cô ấy nhanh nhất là bao giờcó thể hồi phục?”Hắn không thể không thừa nhận bản thân sắp bị sự sợ hãi và bất lực của Thượng Quan Tuyền hành hạ đến phát điên rồi.- Anh cả…Lãnh Thiên Hi cười: “Tình trạng của Tiểu Tuyền không gấp được, theo góc độcủa y học mà nói thì không thể đưa ra thời gian chính xác có thể hồiphục được”.- Chẳng lẽ cô ấy cứ mất trí nhớ như vậy sao? – Giọng nói của Lãnh Thiên Dục ẩn chứa tia không vui.Lãnh Thiên Hi than nhẹ một tiếng, đăm chiêu nhìn Lãnh Thiên Dục, nói mộtcâu: “Anh cả, thật ra anh không để ý đến việc Tiểu Tuyền mất trí nhớ màđể ý đến… sự e ngại của cô ấy! Đây mới là nguyên nhân khiến anh phiềnnão!”Ánh mắt Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia giật mình, lập tức nhíu mày nói: “Anh nói rồi, chỉ vì con chip thôi”.- À…Lãnh Thiên Hi ra vẻ thoải mái, nhún vai: “Nếu vậy thì anh cũng nên cố kìmchế bớt tính nóng nảy đi. Anh biết không, một người bị mất trí nhớ thìsẽ cố gắng muốn tìm kiếm cảm giác an toàn từ người khác hoặc một đồ vậtnào đó và sinh ra cảm giác muốn ỷ lại. Đó cũng là nguyên nhân cô ấykhông muốn xuất viện, mà lúc này cô ấy giống như một đứa trẻ vậy, thôngqua cách làm nũng hoặc bướng bỉnh để bày tỏ ý nghĩ của bản thân”.Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi mày nhíu lại như đang suy nghĩ.- Anh cả, anh có nghĩ tới điều này không, tình trạng của Tiểu Tuyền lúcnày ngược lại như một loại giải thoát cho cô ấy. Cô ấy không cần phảilàm điều mình không thích, quên đi toàn bộ mọi chuyện, không phải nếmmùi đau khổ cũng là một chuyện tốt. Quan trọng là… có thể có người sẽkhiến cô ấy được vui vẻ trong khoảng thời gian này! – Lãnh Thiên Hi nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói những lời đầy ý tứ.Nhìn hai người nóichuyện, Thượng Quan Tuyền ở cách đó không xa nhàm chán đùa nghịch ngóntay mình. Một cơn gió thổi qua khiến chiếc chăn mỏng trên người cô rơixuống…Cô vừa định cúi xuống nhặt lên thì Phong bước lên, nhẹ nhàng nhặt chiếc chăn rồi choàng lên người cô.- Cám ơn anh! – Thượng Quan Tuyền cười với Phong rồi nói – Thật ra tôi cũng không lạnh.Ánh mắt Phong hiện lên tia khác thường, anh ta lập tức mỉm cười: “Cô Thượng Quan không lạnh thì tốt rồi, nếu không lão đại sẽ lo lắng”.- Lão đại? – Thượng Quan Tuyền khó hiểu nhìn Phong – Xưng hô kì lạ thế! Sao anh lại gọi anh ấy như thế?Phong nhìn Thượng Quan Tuyền một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Cô ThượngQuan thật sự không có ấn tượng gì sao?”Thượng Quan Tuyền mờ mịt lắc đầu, lập tức hỏi lại: “Trước kia chúng ta có quen nhau sao?”Phong thu lại ý cười, lên tiếng: “Cũng có thể gọi là quen, trước kia chúng ta từng giao đấu với nhau”.


Page 25

- Từng giao đấu?Những lời này của Phong càng khiến Thượng Quan Tuyền thêm khó hiểu. Cô giơtay lên nhìn, đôi mắt đẹp nhìn hết sức chăm chú, sau đó nhìn Phong: “Ýanh là tôi và anh đã từng đánh nhau?”Ánh mắt Phong hiện lên tia nghi hoặc nhưng ngay sau đó, anh ta cong môi cườicười: “Đúng, thân thủ của cô Thượng Quan rất xuất sắc nên đã chiếm đượcthế thượng phong”.- Vậy… sao tôi lại chẳng có ấn tượng gì cả nhỉ?Thượng Quan Tuyền nghe vậy càng thêm hoang mang, cô cố gắng muốn nhớ lại điều gì đó, ánh mắt cũng hết sức tập trung.Phong thấy vẻ mặt Thượng Quan Tuyền như vậy, nhẹ giọng cẩn thận hỏi: “Cô Thượng Quan có nhớ ra gì không?”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền dần lộ ra tia khó xử…- Không, mỗi khi tôi muốn nhớ ra điều gì thì đầu lại đau nhói lên! – Cô nhíu mày nói.- Được rồi, nếu trước kia chúng ta từng giao đấu với nhau vậy thì anhnhất định biết chuyện trước kia của tôi. Rốt cuộc tôi là người thế nào? – Thượng Quan Tuyền lại hỏi.Phong vừa định trả lời…- Tiểu Tuyền... – Giọng nói nhẹ nhàng của Bùi Vận Nhi vang lên. Trên tay côcầm một chiếc bình giữ nhiệt, đi về phía Thượng Quan Tuyền.- Vận Nhi! – Thượng Quan Tuyền vừa thấy Vận Nhi liền vui mừng gọi.Lúc này, Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi cũng đi về phía cô.- Vận Nhi... – Lãnh Thiên Hi nhẹ giọng gọi.Trên mặt Bùi Vận Nhi hơi mất tự nhiên. Từ sau đêm đó cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lãnh Thiên Hi. Cô không biết trong lòng anh đang nghĩ gì,cô sợ mình sẽ như một con bươm bướm bay lạc trong đôi mắt thâm trầm ấy,mãi không thể thoát ra được.dieʊndʊanlequydoʊnCô mỉm cười, điđến bên cạnh Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Lãnh tiên sinh, đây là canh TiểuTuyền thích uống nhất! Cô ấy xuất viện rồi anh cũng nhớ cho cô ấy uống…”Lãnh Thiên Dục cầm bình giữ nhiệt gật đầu, cũng phát hiện ra Lãnh Thiên Hivà Bùi Vận Nhi có điều khác lạ. Hắn tiến đến cạnh Thượng Quan Tuyền, nhẹ giọng nói: “Tuyền, Vận Nhi làm canh cho em uống, chúng ta về phòngnhé”.Thượng Quan Tuyền giữ chặt tay Bùi Vận Nhi, nhẹ nhàng nói: “Vận Nhi, cám ơn cậu…”- Tiểu Tuyền, còn nói cám ơn tớ sẽ giận đấy! – Bùi Vận Nhi cố ý hù dọa cô.Thượng Quan Tuyền che miệng cười, toàn thân được thả lỏng rất nhiều.- Vận Nhi, sắc mặt cậu hôm nay không tốt lắm! – Cô phát hiện vẻ mặt không tự nhiên của Bùi Vận Nhi.- À… tớ…- Tuyền, đi thôi, chúng ta về phòng. Thiên Hi có chuyện muốn nói với VậnNhi! – Lãnh Thiên Dục tiến lên, bâng quơ ngắt lời Bùi Vận Nhi.Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt với Lãnh Thiên Dục nhưng chỉ có thể để mặc hắn đưa cô đi!Đúng là đồ đáng ghét! Tự cuồng tự đại! Cô thầm mắng trong lòng.Đợi hai người đã đi xa, Bùi Vận Nhi ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Hi, lại pháthiện anh cũng đang nhìn mình liền vội vàng cúi đầu xuống.- AnhThiên Hi, em… em có việc phải đi trước, hẹn gặp lại! – Giọng nói của côrất nhẹ nhàng, vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên. Sau khi nói xong, cô quayngười định rời đi!- Vận Nhi... – Lãnh Thiên Hi giữ chặt tay cô lại, sau đó cơ thể cao lớn chặn trước mặt cô.Bùi Vận Nhi không dám nhìn anh, chỉ liếm môi rồi thấp giọng nói: “Anh Thiên Hi còn có chuyện gì sao?”- Nhìn anh! – Lãnh Thiên Hi vẫn nhẹ nhàng như trước, ra lệnh – di☣end☄anlequ.y☣don Vận Nhi, anh muốn em nhìn anh.- Anh Thiên Hi…Bùi Vận Nhi không thể không ngẩng đầu lên, không ngờ tầm mắt lại rơi vàođôi mắt sâu thẳm của anh. Ngay sau đó, cô càng thêm luống cuống.- Vận Nhi, đừng trốn tránh anh, được không? – Lãnh Thiên Hi hơi uy hiếp, ánh mắt cực kì kiên định.- Em không…Bùi Vận Nhi nhẹ giọng lên tiếng. Thật ra cô rất muốn hỏi tại sao đêm đó anh lại buông cô ra, chẳng lẽ trong lòng anh chỉ coi cô như một người emgái thôi sao?Nhưng cô không dám hỏi. Cô tình nguyện ôm tia ảo tưởng đối với anh Thiên Hi, cô sợ anh Thiên Hi không thích cô.- Cô bé ngốc... – Lãnh Thiên Hi than nhẹ một tiếng, sau đó ôm cô vào lòng, động tác dịu dàng như đối với người yêu.Cảm giác mềm mại trong lòng khiến anh nhớ tới đêm đó. Anh thừa nhận Vận Nhi rất có sức ảnh hưởng đối với anh, nhưng…Cô đơn thuần như vậy, mềm mại như đóa hoa sen còn đọng sương sớm khiếnngười khác phải yêu mến như vậy, làm sao anh lại có thể như loài cầm thú cưỡng ép cô được?Bùi Vận Nhi chìm trong hơi thở đàn ông dễ chịu của anh. Anh Thiên Hi, người đàn ông này sẽ thuộc về cô sao?Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm nữa, tình nguyện ở trong lòng anh như vậy…Trong phòng bệnh…- Ầy…Thượng Quan Tuyền ngó ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh tượng ngoài bãi cỏ, nặng nềthở dài một tiếng, sau đó quay sang nhìn Lãnh Thiên Dục nói: “Này, anhcó biết bác sĩ Thiên Hi và Vận Nhi có chuyện gì không?”LãnhThiên Dục đang ngồi trên sofa nghe vậy, ánh mắt lướt qua tia không vui.Hắn không trả lời câu hỏi của Thượng Quan Tuyền mà nói ra hai từ: “Lạiđây”.- Còn lâu! – Thượng Quan Tuyền rõ ràng cảm nhận được ánh mắt không vui của Lãnh Thiên Dục, vô thức phản kháng.- Lại đây! – Lãnh Thiên Dục lặp lại một lần nữa, thậm chí ngữ điệu cũngchẳng hề tăng thêm, dứt khoát ra lệnh.Thượng Quan Tuyền cắn cắn môi, suy nghĩ một lát rồi vẫn đi tới cạnh hắn. Không biết tại sao nhưng cô vẫn hơi sợ hắn. Đối mặt với hắn khiến tim cô đậpnhanh lên, chân như mềm nhũn ra.


Page 26

Bàn tay to kéo cô ôm vào lòng, đôi mắt Lãnh Thiên Dục như lưỡi kiếm nhìn thẳng về phía Thượng Quan Tuyền: “Vừa gọi anh là gì?”Thượng Quan Tuyền hơi run sợ, lập tức nghĩ đến xưng hô của cô với hắn vừa rồi. Nhưng trước uy lực của hắn, cô lại không dám thừa nhận, vì thế đôi đồng tử đảo tròn mấy cái rồi nói: “Quên rồi”.Lãnh Thiên Dục làmsao lại không biết tâm tư của cô chứ. Hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm,ánh mắt khiến người khác phải sợ hãi, áp sát vào gần mặt cô.“Em quên quan hệ của hai chúng ta rồi à?”Thượng Quan Tuyền cụp mắt xuống, hàng lông mi dài hơi run lên, mười ngón tayxoắn xuýt vào nhau. Cô thì thầm nói: “Thì là quan hệ hôn phu hôn thê, có quên đâu chứ”.Lãnh Thiên Dục dường như bị vẻ đáng yêu củacô chọc cười, từ cổ họng truyền đến tiếng cười trầm thấp. Hắn nhẹ nhàngvuốt mái tóc mềm mại của cô, cúi đầu xuống, hơi thở đàn ông nóng bỏngphả vào tai cô, quanh quẩn bên vành tai mẫn cảm...“Cho nênvề sau em chỉ có thể gọi anh là “Dục”. Trước kia em cũng rất thích gọianh như vậy”. Hắn cố ý hướng dẫn cô, không biết tại sao hắn chỉ muốnnghe cô gọi hắn như vậy, cảm giác rất thân thiết.Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim như đập rộn lên, hắn càng lấn đến gần cô càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên...“Là lạ thế nào ấy”. Cô hơi vặn vẹo người, muốn tránh khỏi hơi thở nam tính khiến tim đang đập rộn lên kia.“Ngoan, gọi thử đi”.Thanh âm của Lãnh Thiên Dục đột nhiên trở nên khác thường, tràn đầy sự hấpdẫn, bàn tay vuốt dọc theo những đường cong mê người của cô tới vòng eothon gọn, ánh mắt âm trầm sâu thẳm.Thượng Quan Tuyền rõ ràng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên eo mình. Cô hơi xấu hổ, thì thầm một tiếng: “Dục…”Lãnh Thiên Dục thỏa mãn cong môi cười. Hắn chưa từng nghĩ một Thượng QuanTuyền luôn xù lông đấu với hắn lại có một vẻ ngoan ngoãn dịu dàng nhưvậy. Từ miệng cô gọi tên hắn khiến trái tim hắn cũng đập rộn lên.Diễn-đàn-Lê-Quý-ĐônDường như cô đã len lỏi vào nơi sâu nhất trong trái tim hắn. Nhìn đôi mắttrong veo như nước của cô, lòng hắn lại dâng lên cảm giác đau lòng vàthương tiếc.Thượng Quan Tuyền để mặc Lãnh Thiên Dục ôm mìnhtrong lòng. Cô lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập trầm ổm của hắn. Lúcnày, Thượng Quan Tuyền cảm thấy cô và người đàn ông này rất gần gũi vớinhau.Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, vươn những ngón tay trắng mịn ra, cẩn thật vuốt gương mặt cương nghị của hắn…Người đàn ông này tuy lạnh lùng và bá đạo nhưng đằng sau vẻ nôn nóng đó làtình cảm hết sức dịu dàng, khiến trái tim cô run lên từng hồi.Cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ đầu ngón tay cô đang vuốt gương mặt mìnhkhiến Lãnh Thiên Dục thấy rất thoải mái. Hắn cười nhẹ, bàn tay to nhẹnhàng đặt lên chiếc cổ trắng nõn của cô, kéo tay cô lại, hôn vào nhữngngón tay thon gọn của cô khiến cô bật cười…“Đừng, buồn lắm!”“Cô bé, em quyến rũ anh trước…”Lãnh Thiên Dục còn chưa dứt lời, đôi môi nóng bỏng đã hôn lên cổ cô, hít một hơi toàn là mùi hương thanh nhã trên người cô.“Dục, đừng…”Thượng Quan Tuyền hờn dỗi né tránh, dần dần cô dường như đã quên đi cảm giác sợ hãi với người đàn ông này.“Tuyền, Tuyền của anh…”Ánh mắt Lãnh Thiên Dục trở nên sâu thẳm, cảm giác mềm mại trong lòng khiếnhắn không tự chủ được nữa. Nhưng hắn biết… hiện giờ chưa phải lúc!“Cô bé, nếu có thể thì anh muốn em ngay lúc này”. Hắn tì cằm lên đầu cô, cố gắng áp chế dục vọng, nhẹ giọng nói.Một câu nói bất ngờ vang lên khiến trái tim Thượng Quan Tuyền như nổ tung…Cô cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, mặt nóng bừng lên…“Em không muốn bị gả cho sắc lang”. Cô kháng nghị nói.Lãnh Thiên Dục nhíu mày cười, lập tức hơi đẩy cô ra…dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com“Không lấy chồng sao?”Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên: “Không lấy!”“Thật sự không lấy?”. Lãnh Thiên Dục cố ý uy hiếp.“Thật sự không lấy!”. Thượng Quan Tuyền cũng thấy vô cùng thích thú đọ với hắn.Lãnh Thiên Dục cong đôi môi lạnh lùng lên, hắn rất thoải mái lên tiếng: “Em sẽ phải hối hận đấy”.Thượng Quan Tuyền còn chưa phản ứng kịp đã thấy ngón tay của Lãnh Thiên Dục cù nách cô…“Á… đừng, buồn!”. Cô lập tức phản ứng lại, cả người cố tránh né.“Vậy em có lấy chồng không?”. Lãnh Thiên Dục như hóa thành một tú bà đang bức hôn, tiếp tục “bức cung”.Thượng Quan Tuyền cười đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, cô giơ tay đầu hàng: “Xin anh đấy, buồn lắm…”.“Còn chưa trả lời câu hỏi của anh à?”. Lúc này, Lãnh Thiên Dục giống như một đứa trẻ to xác, ra sức cù cô.“Gả, gả, em gả…”. Thượng Quan Tuyền cười đến mức sặc sụa. Cô sợ nhất là bịngười khác cù nên lúc này điều kiện gì cũng đồng ý hết.Nhưng Lãnh Thiên Dục vẫn chưa định tha cho cô, tiếp tục ép hỏi: “Nói cho anh biết, em gả cho ai?”“Anh, anh”. Thượng Quan Tuyền cười đến mức muốn tắt thở luôn rồi.“Anh là ai?”“Dục, Dục…”Lãnh Thiên Dục nghe vậy mới cực kì thỏa mãn dừng lại. Sự thay đổi kì lạ trong tâm tư đều giấu sau đôi mắt sâu thẳm ấy.“Không cho phép em đổi ý, nếu không anh sẽ khiến em phải hối hận”.Thượng Quan Tuyền vô lực ngồi trên đùi hắn, cả người mềm nhũn dựa vào lồngngực hắn. Cô không nhìn vào ánh mắt sâu thẳm kia nên không hiểu rõ hàmnghĩa trong lời nói của hắn.“Nhất định là trước kia em thường xuyên bị anh bắt nạt”. Cô ôm lấy gáy hắn, giọng điệu đầy bất mãn.Nhất định là thế rồi! Nhất định cô bị hắn bắt nạt!“Cứ cho là vậy đi”. Trong mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên tia đùa giỡn. Nếu mấyloại vận động trên giường được coi là bắt nạt thì đúng là hắn thườngxuyên bắt nạt cô thật, thậm chí…Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.Hắn cong môi cười, bàn tay từ từ đặt lên bụng cô, ánh mắt đầy tình cảm chan hòa…


Video liên quan

Chủ Đề