Mười dặm hồng trang nghĩa là gì

Trang Chủ

Chương 337: Mười dặm hồng trang [10]

Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 337: Mười dặm hồng trang [10]

Nấm Hương Xào

24/10/2018

Bảo vệ cô ư?Khi cô trở thành “hồng nhan họa quốc” đích thực, khi người trong thiên hạ đều hận không thể ăn sống nuốt tươi cô?Tuệ Quân không nói lên lời, đôi mắt long lanh ánh nước khẽ chớp lên những cảm xúc phức tạp.Tuệ Quân không muốn tin lời hứa hẹn đẹp như mơ này, nhưng trái tim lại phản bội lý trí của cô.Khương Bồng Cơ bổ sung thêm: “Ta nói rồi, đây là một vụ giao dịch công bằng. Ta bỏ công bỏ sức đầu tư cho ngươi, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, một bước lên mây, ngươi giúp ta đạt được mục đích. Khi mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi bình yên vô sự.”Vì hứa hẹn quá mê hoặc của Khương Bồng Cơ, màn hình trong phòng livestream nhốn nháo cả lên.Nếu lúc trước mọi người toàn ca ngợi sắc đẹp của Tuệ Quân, giờ thì đều khen Khương Bồng Cơ quá bá.[Rượu Say Chém Bạch Xà]: Dã man luôn, Streamer ơi, hậu cung của cô còn suất nào không, tui từng học đại học, biết viết code nhé![Yêu Đại Thần Vân Cập]: Streamer quá bá, quá có tâm luôn, tui cách màn hình cũng bị chinh phục rồi đây![Thời Gian Trôi Qua Kẽ Tay]: *che mặt* Tui cũng thấy vậy, rõ ràng Streamer không thả thính mà tui thấy ngập miệng toàn thính rồi đây.[Khóa Linh Lung]: Tuy Streamer chỉ thực hiện theo đúng điều khoản hợp đồng thôi, cơ mà đúng là ngầu vãi đạn luôn![Doraemon]: Ôi, từ xưa đến nay, kẻ dùng mỹ nhân kế gây hỗn loạn triều đình, đạt được mục đích xong thì qua sông đoạn cầu nhiều vô số kể, bọn này phải học theo Streamer nhà mình này. Nghĩ đến tên nào tên nấy đều đổ lỗi cho hồng nhan họa thủy, thôi, tôi chọn về phe Streamer.Tiền trao cháo múc, giao dịch công bằng, đảm bảo đôi bên cùng có lợi, tuân thủ điều khoản hợp đồng, cảnh tượng này vô cùng hài hòa.Đương nhiên, trong số một trăm năm mươi nghìn người xem, luôn có người ngứa mắt với Khương Bồng Cơ.[Tôi Muốn Thành Tiên]: *ngoáy mũi* Hứa hẹn mà không có thực tế thì là chém gió hết, ai biết sau xong việc có lật mặt hay không.[Một Đôi Đũa]: Ngầu qué gì, ung thư vãi ra, tao chỉ thấy tởm, có thằng ngu mới tin con này.[Đồ Ăn Vặt Ba Con Sóc]: Này mấy thằng trên, bọn mày không làm được không có nghĩa là Streamer cũng vậy. Tặng lại câu này cho bọn mày nhé, lời Streamer là lời hứa, nhưng suy đoán ác ý của bọn mày chắc là thật đấy? Ôi dồi, mặt mo! Tao chả cần biết Streamer ngầu hay không, nhưng công nhận bả có tâm và có trách nhiệm. Mà cũng phải, một người có gan tranh đoạt ngôi hoàng đế, chẳng lẽ một cô gái cũng không bảo vệ nổi?Tuệ Quân không biết đến sự tồn tại của đám người xem, cũng không nhìn thấy bình luận của họ. Cô không phải kẻ khù khờ dễ lừa, nhưng cô chọn tin tưởng.“Lang quân đã nói vậy thì nô ở cung Thượng Dương đợi xa giá của ngài.”

Trước đó, cô phải sống thật tốt, sống vui vẻ hạnh phúc hơn bất kỳ kẻ nào.“Được.”Khương Bồng Cơ nhìn kĩ dung mạo của Tuệ Quân.Mấy tấm thẻ kia không có tác dụng ngay lập tức, còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới từ từ thay đổi dung mạo vốn có của người sử dụng, đầu tiên sẽ là khí chất và một số thay đổi nhỏ khác. Giờ mọi hành động của Tuệ Quân đều mang theo vẻ bí ẩn và quyến rũ, đôi mắt cô hấp dẫn người nhìn, nếu không phòng bị sẽ rất dễ bị cô mê hoặc.“Ngươi tạm thời che mặt đi, chờ thứ muội kết hôn cùng Vu Mã Quân xong thì tìm cơ hội tùy cơ hành động.”Tuệ Quân gật đầu: “Nô đã rõ.”Chỉ cần bám chặt và giành được sự sủng ái của Vu Mã Quân, Tuệ Quân không tin không tìm được cơ hội tiếp cận hoàng đế.Khương Bồng Cơ nghĩ đến chi tiết nào đó, bèn nói với Tuệ quân, miễn sau này cô phạm phải lại gặp nguy hại.“Khuôn mặt ngươi khá giống “bóng trăng” của hoàng đế, phải chú ý lợi dụng cái này, nó có thể trở thành vũ khí của ngươi, nếu có thể đoạt lấy vị trí ấy thì càng tốt.” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Đương nhiên, ngươi cũng đừng cố ý bắt chước người kia quá, hàng giả dù có giống thế nào cũng không thể sánh với hàng thật được. Trở thành “bóng trăng” khác của hoàng đế, khiến ông ta cưng chiều hết mực, mới có thể làm lu mờ hình bóng người cũ trong lòng ông ta. Còn cụ thể làm thế nào thì ngươi tự suy xét, ngươi là một người thông minh.”“Bóng trăng ư?”Tuệ Quân không hiểu từ này nghĩa là gì.“Là người trong lòng, người mà mình muốn có được, lại không thể có được. Phải nói là, đã từng có, nhưng vì một vài lý do mà không thể không vứt bỏ.”Tuệ Quân tròn mắt kinh ngạc.Trong lòng dân chúng, hoàng đế là người không gì không làm được, trên đời này có người ông ta muốn có mà không thể có sao?“Phải rồi, sau khi ngươi vào cung nhớ điều tra thêm về “Vương thị“. Vương quý phi đã qua đời, bà ta chính là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử Vu Mã Quân.”Tuệ Quân thầm ghi nhớ câu này trong lòng.Cô nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Không biết “bóng trăng” trong lòng hoàng đế có tính cách ra sao?”Khương Bồng Cơ nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc là kiểu phụ nữ yếu đuối, rời khỏi đàn ông một cái là không sống được.”“Nô hiểu rồi.”

Nếu “bóng trăng” kia là tiên nữ dịu dàng như nước, vậy cô sẽ theo phong cách phóng khoáng mạnh mẽ, làm một hồng nhan quyến rũ tột cùng.Tạm thời xử lý xong chuyện của Tuệ Quân, Khương Bồng Cơ bèn đi lục lọi kho, tìm vài thứ tốt để làm của hồi môn cho Tầm Mai.Đang liệt kê danh sách thì Đạp Tuyết khẽ đẩy cửa, khom người nói: “Lang quân, Nhị tiểu thư cầu kiến.”Nhị tiểu thư? Cái cô em gái hờ kia sao?Khương Bồng Cơ nhíu mày, cô lục lại trí nhớ của Liễu Hi, song chỉ có thể tìm thấy một bóng người bé nhỏ mơ hồ.Tuy sống cùng nhà nhưng Liễu Hi gần như không có tiếp xúc gì với thứ muội. Sau khi Khương Bồng Cơ đến cũng chưa từng gặp cô ta, về sau cô lại đi học ở Lang Gia, căn bản chưa có cơ hội diện kiến Nhị tiểu thư Liễu phủ trong truyền thuyết.“Cho vào đi.”Khương Bồng Cơ thu dọn bàn, không lâu sau, từ sau tấm bình phong truyền đến tiếng bước chân và tiếng quần áo cọ xát.Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, Khương Bồng Cơ bỗng nở nụ cười.Cô đã hiểu ý định của Liễu Xa, hiểu vì sao nhất định phải gả thứ muội cho Vu Mã Quân rồi.“Ngồi đi, người nhà cả, không cần khách khí.”Khương Bồng Cơ thuận miệng nói, Nhị tiểu thư nghe lời ngồi xuống, nhìn Khương Bồng Cơ mãi mà không mở miệng. Ánh mắt cô ta sợ hãi như thể bị bắt nạt, hai người cứ nhìn nhau, không ai có ý định phá vỡ sự im lặng này.Cuối cùng, Nhị tiểu thư không nhịn được nữa, cô ta căng thẳng vò khăn tay, khẽ cắn môi dưới: “Hi ca, hôm nay muội tới... là có việc muốn nhờ huynh.”“Chuyện gì?”“Muội sắp trở thành con dâu hoàng thất, nhưng mẹ đẻ lại không danh không phận...”Khương Bồng Cơ ngắt lời cô ta: “Rồi sao?”“Hi ca có thể viết thư cho phụ thân được không? Thân phận muội ở trong phủ có hơi khó xử... Gả vào hoàng gia quy củ sâm nghiêm, nhỡ có người ác ý đem chuyện mẹ đẻ ra gây khó dễ muội, thì phụ thân và Hi ca cũng phải chịu mất mặt...”Khương Bồng Cơ híp mắt nhìn cô em gái hờ. Lời của cô ta là giả hay thật, có mấy phần là chân tình mấy phần là giả dối đều không thể qua được mắt Khương Bồng Cơ.

“Muội có thể gả vào hoàng thất đều nhờ thân phận của phụ thân, có liên quan gì đến mẹ đẻ của muội? Việc bà ta có danh phận hay không quan trọng lắm sao?” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

Mặt trời hết lặng rồi lại mọc, ánh nắng ấm áp một lần nữa toả sáng khắp nhân gian, một ngày mới lại bắt đầu trên kinh thành Konoha hùng vĩ tráng lệ. Hoả thành hệt như một con sư tử oai hùng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài với vẻ uể oải gần như vô hại, nhưng đằng sau đó là sức mạnh bạo tàn không cho phép bất cứ kẻ nào xâm phạm lãnh thổ của mình.

Hôm nay, dân chúng Hoả thành đều đổ ra đường từ rất sớm, ai ai cũng tranh thủ những vị trí có tầm nhìn tốt nhất gần đường lớn, chỉ vì để có thể tận mắt nhìn thấy sứ đoàn đến từ Sa Quốc xa xôi.

Dân chúng mỗi người một tâm trạng khác nhau, có người thấp thỏm lo âu, có người hào hứng phấn khởi, lại có người tò mò thắc mắc, dù là thế nào đi nữa thì những ánh mắt tò mò, háo hức và không thiếu nghi ngờ ấy đều đồng loạt hướng về phía cổng thành - nơi mà họ sẽ được nhìn thấy nhân vật quan trọng nhất trong sứ đoàn lần này dẫn đầu đoàn người ngựa hoa lệ tiến vào Hoàng cung.

Ngài ấy là Sabaku Gaara, Thái tử đương triều của Sa quốc, người trong tương lai sẽ kế vị ngai vàng của Vương quốc sa mạc huyền bí.

Thái tử của cả một quốc gia, vị hoàng đế tương lai của Sa quốc lại chấp nhận vượt một quảng đường xa xôi, chưa kể những khó khăn hiểm nguy trên đường đi để đến Hoả quốc, điều đó có nghĩa là gì?

Có nhiều giả thuyết đưa ra, nhưng chưa thể hoàn toàn chắc chắn.

Vì thế dân chúng đến đây để tận mắt nhìn thấy vị Thái tử gan dạ mà ngông cuồng dám bỏ qua sự can ngăn của triều thần, chấp nhận những hiểm nguy trước mắt để đến Hoả quốc. Dù không nói ra, nhưng trong lòng ai ít nhiều gì cũng có một sự khâm phục đối với vị Thái tử này.

Thời gian từng khắc trôi qua, lòng người lại càng thêm ngứa ngáy, nhiều người đã bắt đầu không kiên nhẫn.

"Đing đoong..."

Thế rồi từ xa, một tiếng chuông trầm bổng nơi tháp canh vang lên, từng hồi từng hồi đều đặn. Cửa thành nặng nề mà vững chãi từ từ mở ra trong ánh mắt chờ đợi của dân chúng.

Một màu đỏ ngút ngàn.

Khoảnh khắc ấy, khi nhìn khung cảnh hoa lệ hiện ra phía sau cửa thành, người người đều như ngừng thở, sắc đỏ rực rỡ ấy cứ thế đập vào mắt mọi người, khắc sâu vào trong tiềm thức mà cho đến nhiều năm sau, nhiều người vẫn không thôi cảm thán về cảnh tượng huy hoàng ngày hôm đó. Nó trở thành một biểu tượng cho mọi cuộc hôn nhân quý tộc sau này, biểu trưng cho sự cao quý và lòng thuỷ chung của vị vua Sa quốc anh minh đối với vị Hoàng hậu tài sắc vẹn toàn đến từ Hoả quốc.

Vị thiếu niên với mái tóc đỏ rực rỡ mặc trên người hồng y cao quý, cưỡi bạch mã dũng mãnh tiến vào Hoả thành.

Sau lưng chàng, hồng trang mười dặm trải dài đến cuối chân trời, tựa như muốn nhuộm hồng bầu trời bình minh mới rạng.

.

..

...

Trái ngược với không khí tưng bừng bên ngoài, lúc này trong tẩm cung của Công chúa Miyura, một sự tĩnh lặng lại bao trùm khắp nơi, bầu không khí u tĩnh đến nghẹt thở này đè nặng lên vai của tất cả các cung nhân khiến họ gần như không thở nổi. Cung nữ tay bưng những khay vàng đựng y phục, trang sức lấp lánh đều đồng loạt quỳ ở bên ngoài tẩm cung, mặc dù chỉ mới sáng sớm nhưng trên mặt ai ai cũng đã có một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt lo lắng xen lẫn gấp gáp luôn hướng về phia cánh cửa to lớn đang khép chặt trước mặt.

"Công chúa điện hạ! Buổi lễ đón tiếp sứ thần Sa quốc sắp bắt đầu rồi ạ! Xin công chúa hãy để chúng nô tỳ vào hầu hạ người trang điểm thay y phục, nếu không sẽ muộn mất!" Một cung nữ lo lắng hô nhỏ.

Người khác tiếp lời "Công chúa là hoàng muội duy nhất của Hoàng đế bệ hạ, là biểu trưng cho sự cao quý của dòng máu Uchiha, thể diện của cả Hoả quốc, người nhất định không thể vắng mặt!"

"Nếu Công chúa không đến kịp buổi lễ, Hoàng thượng trách tội xuống, chúng nô tỳ có mười cái mạng cũng không đủ!!! Xin Công chúa hãy thương xót cho chúng nô tỳ!"

"Công chúa Miyura..."

Hàng loạt những lời năn nỉ, khuyên lơi không ngừng vang lên, chỉ hy vọng người bên trong có thể nghe thấy dù chỉ một chút, thế nhưng từng khắc trôi qua, đợi mãi mà vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Tất cả cung nữ không khỏi cảm thấy kì lạ, vì sao Công chúa Miyura lại trở nên như vậy? Thường ngày Công chúa có chút vô tâm vô phế nhưng đối mặt với những vấn đề liên quan đến quốc gia đại sự thì người luôn nghiêm túc hơn ai hết. Cho đến vài ngày trước, khi Công chúa nghe được tin Thái tử Sa quốc sẽ đến đây thì tâm trạng bỗng trở nên u ám khó hiểu. Đến tận bây giờ khi cuộc tiếp đón đoàn sứ giả của Sa quốc đã cận kề, Công chúa lại ngăn không cho bất cứ ai tiến vào phòng để giúp người sửa soạn, thử hỏi cung nhân bọn họ không lo sốt vó lên sao được?

Mặc cho những cung nữ bên ngoài thấp thỏm trong lòng, không ngừng nài nỉ vang xin, người bên trong tẩm phòng vẫn tĩnh lặng như nước. Người thiếu nữ ngồi trước gương đồng, trên người khoát trung y trắng thuần, mái tóc đen dài như thác xoã tung trên đệm gấm, làn da tuyết ngâm mang một vẻ nhợt nhạt rất đặc trưng của dòng họ Uchiha. Đặc biệt, trên khuôn mặt với những đường nét như hoạ là một đôi mắt phượng sâu và đen láy, phẳng lặng và êm đềm như mặt hồ tháng ba, đôi mắt ấy vốn lanh lợi tinh anh nay lại bình tĩnh như thể đã thấu hiểu hết mọi sự trên đời.

Miyura liếc nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương đồng, khẽ nhếch mép.

Thật thảm hại.

Từ khi nào mà Uchiha Miyura - đệ nhất công chúa của Hoả quốc lại có thể để người khác ngang nhiên chi phối cuộc đời mình?

Thời gian thật tàn nhẫn, trao cho nàng nhiều thứ nhưng đồng thời cũng lấy đi của nàng không ít, trong đó có quyền quyết định cuộc đời mình.

Nàng nhíu chặt mày, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt đáng ghét đó.

"Ta cảnh cáo ngươi, thu lại tất cả những âm mưu suy tính gì đó đi! Tốt nhất là ngươi nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

"Cho dù là có liên quan tới cô?"

"Vậy thì càng phải cuốn gối ngay lập tức! Cút ngay cho ta!!"

Đã nhiều năm trôi qua, lần đó hắn đã đi không một lời từ biệt, hôm nay lại thổi kèn đánh trống công khai đến Hoả quốc, rốt cuộc là có ý gì? Hôn nhân chính trị để củng cố quyền lực ư? Hay còn vì âm mưu nào khác?

Không!!! Miyura siết chặt nắm đấm, dù là vì bất cứ lí do nào thì nàng cũng sẽ không chấp nhận. Hôn nhân, tình yêu và cả quốc gia của nàng, không một ai có thể xâm phạm, cho dù là hoàng huynh hay là Sabaku Gaara! Ai bảo con cháu hoàng gia chỉ có hôn nhân chính trị? Ai bảo Công chúa thì phải nhất định hy sinh vì nghĩa lớn? Nàng sẽ không như vậy, vận mệnh của nàng phải do chính nàng nắm trong lòng bàn tay, không một ai có thể điều khiển.

Ngọn lửa kiêu hãnh như sáng bừng lên trong đôi mắt của Miyura, đó là Hoả chí thiêng liêng luôn rực cháy trong huyết quản không chỉ của tộc Uchiha mà còn cả người dân Hoả quốc. Là nguồn sức mạnh to lớn góp phần làm nên chiến thắng của Hoả quốc qua bao cuộc chiến tranh xâm lược mở rộng bờ cõi.

Miyura khẽ hít sâu một hơi, mở mắt, Hoả chí đã rừng rực nơi con ngươi. Nàng đứng dậy, đôi chân quyết đoán bước về phía cửa. 'Ầm' một tiếng, cánh cửa vốn im lìm nay đã bật mở, thậm chí chúng cung nhân ai nấy đều không phản ứng kịp, bị hành động bất ngờ của công chúa làm chết sững vài giây.

Trong ánh mắt kinh ngạc của quần chúng, Miyura khẽ tiến lên một bước, tà áo theo chuyển động của nàng phất cao, ống tay áo phần phật bay trong gió hệt như một thiên thần giáng thế, nàng hất cao cầm nhỏ, híp mắt nhìn về phía hoàng thành đang chìm ngập trong ánh dương, cao giọng nói:

"Sửa soạn cho ta thật nhanh chóng, nhất định...phải khiến ta trở thành người xinh đẹp nhất!"

.

..

...

Đại điện hoàng cung Hoả quốc.

Trong cung điện rộng lớn, bá quan văn võ đã sớm chờ sẵn, nghiêm chỉnh đứng dọc hai bên, mà trên long ỷ cao quý, vị hoàng đế cao ngạo nắm trong tay toàn bộ quyền năng tối thượng của Hoả quốc đang bình tĩnh nhìn về phía vị thiếu niên tuổi không kém hơn mình bao nhiêu, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn gương mặt hoàn toàn tự tin của y cùng đoàn lễ vật đỏ rực đã chiếm gần như toàn bộ sân rồng ngoài kia.

"Thái tử Sabaku Gaara của Sa quốc xin bái kiến Hoàng đế Hoả quốc vĩ đại!" Gaara ôm quyền, giữa đại điện dõng dạc hô to, phía sau y, đoàn tuỳ tùng đi theo quy củ vái chào, miệng đồng thanh "Hoàng thượng vạn tuế" nhưng bất cứ ai cũng không có ý định mảy may quỳ xuống, dẫn đến một loạt cái nhíu mày của đám đại thần hai bên.

Trong mắt Sasuke khẽ loé lên tia sáng, hứng thú nhìn về phía Thái tử Sa quốc vẫn điềm nhiên như không dưới kia.

"Không cần đa lễ, Thái tử không quản khó nhọc ngàn dặm xa xôi đến Hoả quốc, đáng lẽ ta nên để Thái tử và tuỳ tùng trở về dịch quán nghỉ ngơi, thế nhưng...vẫn phiền Thái tử giải thích cho ta và các chư khanh về sính lễ ngoài kia?"

Gaara cười nhẹ "Hoàng thượng, trước khi đến đây ta nhớ là đã gửi thư cầu thân cho quý quốc."

"Ta cũng nhớ là chưa gửi thư hồi âm đồng ý hôn sự này cho Thái tử điện hạ thì phải." Sasuke nhếch khoé môi.

"Chỉ là việc sớm hay muộn thôi thưa Hoàng thượng."

"Tại sao Thái tử lại chắc chắn như vậy?" Sasuke cười hỏi.

"Đối với cuộc hôn nhân trăm lợi không một hại này, chỉ cần là người thông minh đều sẽ không từ chối, huống hồ..." Trong đôi mắt xanh mờ ảo chợt ánh lên nét dịu dàng không dễ nhận thấy "...ta thật tâm ngưỡng mộ tài đức của Công chúa."

Sasuke khẽ nhướng mày, trong đầu không khỏi hiện lên biểu tình ngang bướng hung dữ của cái người "tài đức" nào đó, khoé miệng lại không khỏi nhếch cao lên.

"Thái tử nghĩ Hoàng muội của ta sẽ đồng ý lấy điện hạ sao?"

"Nàng nhất định sẽ đồng ý." Trả lời một cách hết sức dứt khoát.

Hai vị quân chủ mắt đối mắt, nhìn nhau mỉm cười dường như rất hoà hợp, nhưng bên dưới đó là cuồng phong bão táp đang càn quét trong ánh mắt mỗi người, khiến văn võ bá quan không ai là không thầm cảm thán trong lòng. Riêng chỉ có một vị tướng quân trẻ tuổi cứ luôn nhìn cuộc tranh đấu ngầm kia bằng đôi mắt hào hứng, mái tóc màu vàng sáng không lẫn vào đâu được, chính là Naruto.

Nhìn vị Thái tử cao ngạo không e dè đấu mắt với Sasuke, Naruto cười thầm trong lòng, lâu lắm rồi hắn mới thấy một người dám chống đối lại cái kẻ cũng cao ngạo không kém kia, đúng là kỳ phùng địch thủ, hắn tò mò ai sẽ là người bại trận đây?

Giữa lúc sóng ngầm mãnh liệt, từ bên ngoài đại điện một giọng nói lanh lảnh vang lên, như hòn đá phá tan mặt hồ yên ả.

"Thái tử điện hạ thật quá tự tin rồi!"

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đệ nhất công chúa của Hoả quốc - Uchiha Miyura ngạo nghễ bước vào đại điện, nàng vận áo ngoài màu mận chín rực rỡ, thân áo thêu chim Khổng tước bằng chỉ bạc lấp lánh sống động như muốn bay lên, đai lưng nạm hồng ngọc quấn quanh vòng eo nhỏ không đầy một vòng tay, bên dưới chân váy kim sa đang không ngừng lay động là đôi hài Khổng tước tinh xảo, theo từng bước đi của nàng, trâm ngọc cài trên búi tóc cầu kì phản chiếu ánh sáng càng trở nên lấp lánh chói mắt, một thân phục sức diễm lệ càng làm cho hào quang của Miyura thêm toả sáng rực rỡ, lộng lẫy nhưng vẫn không mất đi sự cao quý, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn.

Miyura thông thả bước về phía long ỷ, ánh mắt thanh lãnh chưa từng liếc về phía vị "hôn phu bất đắc dĩ" kia. Nàng dừng lại cách Sasuke hai trượng, nghiêng mình thi lễ với vị hoàng huynh tôn kính, đôi mắt trong suốt mang theo sự kiên định không cho phép từ chối nhìn thẳng vào Sasuke.

"Hoàng huynh có nhớ đã từng hứa sẽ để muội tự quyết định hôn nhân đại sự của mình không?"

Sasuke im lặng.

Nhìn vào ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của Miyura, trong đầu Sasuke lại như hiện lên đôi mắt dịu dàng và tràn đầy tin tưởng của mẫu thân năm nào, cũng giống hệt như Miyura vậy, dù là bất cứ chuyện gì bà cũng luôn tin tưởng con trai của mình sẽ không bao giờ tổn hại đến những người thân yêu bên cạnh, phản bội sự tin tưởng mà bà đã dành cho họ.

Hắn cũng đã từng ngây thơ tin tưởng điều đó, để rồi nhận lấy một kết cục thảm khốc, kể từ đó hắn đã tự răn đe bản thân không thể tin tưởng bất kì ai khác nữa.

Cho đến khi gặp nàng ấy.

Và khi hắn chợt nhận ra rằng mình cần nàng ấy như thế nào thì sự thiếu tin tưởng ấy đã khiến hắn đánh mất đi hơi ấm duy nhất trong cuộc đời cô độc.

Nhưng nay, một lần nữa ánh sáng ấm áp đó lại trở về bên cạnh hắn, cho dù nàng đã thay đổi, nhưng hắn nguyện một lần nữa tin tưởng vào nàng, cho dù nó thật mù quáng và viễn vong biết bao.

Vậy thì sao hắn lại không thể đặt niềm tin vào muội muội duy nhất của mình chứ?

Làn môi bạc khẽ nở một nụ cười.

"Ta nhớ."

Đáp lại hắn, là nụ cười mỉm đầy hạnh phúc của Miyura.

Nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt đen láy mang theo tia dò xét nhìn thẳng về phía chàng trai tóc đỏ dưới kia, nhẹ nhàng hỏi.

"Thái tử điện hạ thật sự muốn thành thân với ta?"

"Đúng vậy."

Miyura nhìn nhìn người mang theo ánh mắt ôn nhu đang hướng về phía nàng kia, mím môi, khẽ hít sâu một hơi, tiếp đó tuyên bố tin tức hết sức động trời.

"Ta có thể đồng ý lấy điện hạ."

Văn võ bá quan, bao gồm cả Naruto đều hết sức ngạc nhiên trước quyết định này của Công chúa. Phải biết rằng Công chúa Miyura nổi tiếng là người ngang bướng và chỉ thích làm theo ý mình, phàm là những điều nàng không thích thì dù có chết nàng cũng không làm. Vậy mà lần này, Công chúa lại chấp nhận lời cầu hôn Thái tử Sa quốc, nghĩa là đồng ý với cuộc hôn nhân chính trị mang đầy quyền lực và lợi ích, điều mà nàng cực kì căm ghét.

Có lẽ đã đến lúc mọi người nên thay đổi cách nhìn về Công chúa rồi chăng?

Một tia kinh ngạc khẽ lướt qua trong mắt Gaara rồi nhanh chóng bị sự chờ đợi thay thế, y hiểu nàng ấy, vị Công chúa kiêu ngạo của Hoả quốc không phải là một người dễ dàng bị khuất phục như vậy.

Quả nhiên, trong sự nghi hoặc của mọi người, Miyura tiếp tục quăng một quả bom thứ hai.

"Nhưng trước tiên, điện hạ phải vượt qua thử thách của bổn công chúa đã."

Đây là đường link tới nhà thỏ nhaaaa://pethoiucarotlumlum.wordpress.com/2015/10/19/dinh-menh-chap-35/#more-642

^^

Video liên quan

Chủ Đề