Những bài văn viết về thầy cô giáo hay nhất năm 2024

Tổng hợp hơn 30 bài văn tả cảm xúc về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý nhất, với kết cấu chi tiết để học sinh có thêm nguồn tham khảo để viết văn tốt hơn.

Show

Top 30 bài văn tả cảm xúc về Thầy, Cô giáo (cực phẩm)

Bài văn tả cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 1

Mỗi học sinh đều có một người thầy hoặc cô giáo mà họ rất tôn trọng và yêu mến. Với em, cô Mai chính là người đó.

Cô Mai, giáo viên chủ nhiệm của em ở lớp năm tại trường tiểu học, là một người phụ nữ trẻ trung và tâm huyết với nghề.

Cô Mai có kinh nghiệm dạy học lâu năm và luôn quan tâm đến sự phát triển của học sinh, không chỉ trong việc học mà còn trong cuộc sống.

Với đồng nghiệp, cô Mai luôn tỏ ra vui vẻ, hòa nhã và sẵn lòng hướng dẫn các đồng nghiệp trẻ. Cô luôn tôn trọng các thầy cô lớn tuổi hơn mình.

Dù đã trở thành học sinh lớp bảy nhưng em vẫn luôn nhớ đến người giáo viên dạy mình ở lớp năm. Cô Mai là người em luôn yêu quý, kính trọng và ngưỡng mộ.

Bảng dàn ý cho bài văn tả cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý

1. Khởi đầu

Giới thiệu về người thầy, cô giáo đáng kính yêu.

2. Nội dung chính

  1. Tóm tắt đặc điểm nổi bật của thầy cô

- Hình dáng, ngoại hình: đẹp…

- Gương mặt: tươi sáng, nghiêm túc…

- Đặc điểm nổi bật: giọng điệu, nụ cười…

  1. Những kỷ niệm và tình cảm dành cho thầy cô

- Sự yêu quý, tự hào…

- Sự tôn trọng, ngưỡng mộ…

3. Tổng kết

Tái khẳng định tình cảm đối với thầy, cô giáo.

Bài văn tả cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu mến - mẫu 2

Trong cuộc đời, mỗi người đều có những thầy cô giáo mà họ sẽ nhớ mãi. Và cũng có một cô giáo đặc biệt mà tôi không thể quên.

Đó là cô An, một cô giáo trẻ dạy môn văn. Ngay từ những buổi học đầu tiên, cô đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi về môn văn.

Cô giúp chúng tôi không còn sợ giờ sinh hoạt nữa. Cô luôn quan tâm và khuyến khích chúng tôi phấn đấu.

Một lần, tôi đã gian lận trong bài kiểm tra. Nhưng cô An đã tha thứ cho tôi với điều kiện là tôi phải đạt điểm khá trong kì thi sau.

Cô đã giúp tôi chuẩn bị cho kì thi và kết quả là tôi đạt điểm cao. Từ đó, môn văn trở thành niềm đam mê của tôi.

Những bài học và lời dạy của cô sẽ mãi sống trong tâm trí tôi.

Bài văn tả cảm về Thầy, Cô giáo mà em kính trọng - mẫu 3

“Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi nhẹ nhàng

Có bụi phấn bay lên bục, có bụi phấn rơi trên tóc thầy”

Những dòng ca từ tôn vinh tình cảm đặc biệt của học trò dành cho thầy luôn là chủ đề được nhà thơ ca ngợi. Trích từ bài hát “Bụi Phấn”, nó thể hiện tình cảm sâu sắc của em dành cho thầy giáo.

Tên thầy là Nguyễn Xuân Tình, dạy Toán. Dù đã 50 tuổi nhưng thầy vẫn sáng sủa và chính xác trong từng con số. Thầy biến Toán từ môn khô khan thành môn em yêu thích nhất.

Chúng em gọi thầy là “Cha Già” vì thầy đã trở thành người cha thứ hai của chúng em. Thầy mang lại động lực để chúng em vượt qua mọi khó khăn.

Bài văn tả cảm về Thầy, Cô giáo mà em tôn kính - mẫu 4

Thầy cô là những người lái đò im lặng, luôn chiếm vị trí đặc biệt trong trái tim học trò. Em luôn kính trọng thầy cô của mình.

Cô Lương Mai Phương, cô giáo của em, được em xem như một người mẹ thứ hai. Vẻ đẹp và duyên dáng của cô luôn gây ấn tượng.

Cô Mai Phương không chỉ xinh đẹp mà còn rất ân cần và chu đáo. Cô luôn tạo sự thú vị trong giờ học và quan tâm đến học sinh.

Cô luôn quan tâm đến học sinh. Hình ảnh cô nuôi con lợn đất trong lớp để tặng phần quà cho những bạn khó khăn là điều em không bao giờ quên.

Những lời nói của cô khiến em xúc động vô cùng, em cảm thấy hạnh phúc và biết ơn.

Em sẽ mãi nhớ cô Mai Phương và những dạy dỗ của cô. Em hứa sẽ cố gắng trưởng thành mỗi ngày để không phụ lòng thầy cô.

Bài văn tả cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu thích - mẫu 5

'Có một nghề mà bụi phấn ươm vào đôi tay

Người ta nói rằng đó là nghề sạch nhất

Có một nghề không gieo hạt giống vào đất

Nhưng lại nở hoa thơm khắp mọi nơi'

Nghề giáo viên cao quý, một nghề tặng cho chúng em những người thầy, người cô đáng quý. Trong số đó, cô giáo dạy Văn là người mà em đặc biệt nhớ đến.

Cô Lan Anh, vừa là chủ nhiệm vừa dạy Văn em năm lớp 6. Cô trẻ và xinh đẹp, dáng người gọn gàng. Mỗi ngày cô diện váy dài hoặc áo dài tím, tạo nên vẻ duyên dáng và nữ tính.

Mỗi giờ học của cô luôn mang đến những điều hấp dẫn và thú vị. Từ người học Văn học khó tính, em đã trở nên say mê và luôn mong đợi mỗi bài học của cô. Chính cô là người đã truyền cảm hứng cho em yêu thích môn Văn. Nhìn vào cách dạy, cách truyền đạt qua từng lời thơ, câu chuyện, em cảm nhận được nhiệt huyết và sự trẻ trung của cô. Cô luôn nhấn mạnh rằng: 'Văn học là nhân học, mỗi tác phẩm đều chứa đựng những bài học quý giá về cuộc sống'. Với đồng nghiệp, cô luôn vui vẻ và hỗ trợ, sự thân thiện đó khiến tất cả trong trường đều ngưỡng mộ và yêu quý cô hơn.

Một kỷ niệm đáng nhớ với cô là vào ngày tổng kết kì 1. Sau khi tuyên dương học sinh thành tích, cô gọi em lên và tặng em một món quà. Đó là một bộ quần áo mới. Em phân vân và ngần ngại, em nói:

- Thưa cô, con không đóng góp gì cho lớp mà lại nhận quà ạ?

Cô mỉm cười nhẹ nhàng và xoa đầu em nói:

- Mỗi thành viên trong lớp đều góp phần vào thành công của tập thể con ạ. Cô hiểu tâm trạng của con, nhưng cô tin rằng con đã cố gắng hết sức trong kỳ học vừa qua. Cô biết về những khó khăn mà gia đình con phải đối mặt, nhưng nếu chúng ta cố gắng và có tình thương, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn đấy con.

Tiếp tục, cô nói:

- Con ạ, cô và toàn bộ lớp đã chung sức để tặng con bộ quần áo cho mùa xuân mới. Món quà này nhỏ nhưng chứa đựng tình yêu thương của tất cả. Hãy vui vẻ và nhận nó con nhé!

Em cảm thấy hạnh phúc và xúc động trước tình yêu thương và sự ấm áp mà mọi người dành cho em. Có lẽ, những suy nghĩ và cảm xúc ấy sẽ mãi không bao giờ phai nhạt trong lòng em.

Em từng nghĩ rằng chỉ có ba mẹ và người thân mới yêu thương em. Nhưng khi được gặp gỡ người cô yêu quý, em mới nhận ra rằng tình yêu thương cũng đến từ những điều giản dị xung quanh, từ những người thân thương.

Cô Lan Anh ơi! Đối với em, cô là người cô tuyệt vời nhất. Em mong rằng một ngày nào đó em sẽ gặp lại cô và nói với cô rằng: 'Em luôn nhớ về cô'

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 6

'Thầy là nguồn động viên trong cuộc sống

Dẫn dắt chúng con vượt qua mọi khó khăn

Tia sáng từ thầy chiếu rọi xa

Lấp lánh rực rỡ, tỏa sáng tuyệt vời'

Mỗi người thầy như một đóa hoa tươi sáng rạng ngời. Em luôn trân trọng và kính phục sự hy sinh và lòng nhiệt tình của những người giáo viên. Trong số họ, có một người thầy đã in sâu trong trái tim em, đó là thầy An - người là giáo viên chủ nhiệm của em trong năm lớp 5.

Thầy có hình dáng cao ráo, thon thả, đã bước vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy đã trở nên rõ ràng hơn. Đôi mắt hiền hòa cùng nụ cười ấm áp của thầy luôn làm cho em cảm thấy gần gũi vô cùng. Giọng nói của thầy truyền cảm, những lần thầy đọc thơ luôn thu hút và gợi lên sự quan tâm của chúng mình, giọng nói ấy chắc chắn là một điều ấm áp từ thầy mà em sẽ không thể nào quên được. Mỗi khi đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những bộ đồ sơ mi sáng màu kèm theo quần âu lịch sự. Chúng em thường nhắc nhau rằng, thầy là một người con trai rất tinh tế và đẹp trai, mỗi bộ đồ mà thầy chơi lô tôu rất đẹp, giản dị nhưng rất lịch lãm.

Nếu ai đó hỏi về tính cách của thầy, em sẽ không ngần ngại trả lời rằng thầy rất tử tế. Em nhớ những lần em thiếu bút, cuốn vở thầy luôn dành một phần nhỏ trong lương để mua tặng, dù em không có tiền mua thuốc cho mẹ thì thầy cũng không ngần ngại dẫn em đến hiệu thuốc để mua. Điều đó đối với em là một tấm lòng lớn mà không phải ai cũng có thể làm được. Chính vì vậy, trong ánh mắt của những học trò, thầy luôn là tuyệt vời và hoàn hảo nhất. Đối với em, thầy như một người cha thứ hai.

Với thầy An, em luôn dành cho thầy những tình cảm kính trọng nhất. Một người thầy không giàu có, thậm chí còn phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày, nhưng vẫn không bao giờ từ chối giúp đỡ một ai. Một người thầy dù học sinh có lỗi lầm, thiếu sót, thầy cũng không trách mắng mà dùng sự nhân từ và tha thứ của mình để chỉ bảo chúng em. Một người thầy luôn truyền đạt cho chúng em những lời khuyên quý giá về cuộc sống. Em thật may mắn khi được học và trở thành học sinh của thầy.

Trong buổi lễ nhà giáo vừa qua, em càng yêu quý thầy hơn. Thời gian có lẽ đã gây ra nhiều dấu vết trên khuôn mặt của thầy, nhưng vẻ bình tĩnh và trái tim ấm áp của thầy vẫn còn nguyên vẹn. Em biết rằng cuộc sống có thể gây ra nhiều lo toan cùng những học sinh nghịch ngợm, nhưng thầy luôn ở đó, bao dung và yêu thương chúng em.

'Chúng con sẽ luôn ghi nhớ

Với thầy, tuổi trẻ mãi không phai nhạt

Nhớ những sai lầm để học hỏi

Ghi nhớ từng khoảnh khắc trẻ dại

Thầy ơi, dù mai này có ra sao, dù khoảng cách có xa xôi bao nhiêu thì em vẫn luôn nhớ về thầy. Người thầy xưa đã dẫn dắt em qua những thử thách trong cuộc đời.

Bài viết về người thầy, cô giáo em quý mến - mẫu 7

Trong cuộc sống nhiều sóng gió, tâm hồn con người thường lạc vào lo toan, vật chất, danh vọng, hay cảm xúc, trí tuệ... Thời gian như một người hướng dẫn, dẫn con về với những kỷ niệm xa xưa, nhớ về những thời khắc đẹp, buồn trong quá khứ...

Thầy của tôi, một người thầy đặc biệt, đã để lại cho tôi nhiều cảm xúc và ấn tượng sâu sắc, tốt đẹp. Năm học đó, một năm đầy ý nghĩa, mang lại cho tôi nhiều trải nghiệm mới lạ, những điều đơn giản nhưng ý nghĩa sâu sắc.

Khi bước chân vào lớp 8, lớp của tôi đón chào nhiều học sinh cá tính và một thầy chủ nhiệm có phong cách riêng. Ban đầu, tôi cảm thấy lạ lẫm với thầy, nhưng sau đó, khi hiểu thêm về thầy, tôi nhận ra rằng nhờ thầy mà lớp tôi luôn nổi tiếng là tập thể hàng đầu trong khối.

Không thể kể hết những kỷ niệm đáng nhớ về thầy, chúng quá nhiều và quá sâu đậm trong tâm trí tôi. Những kỷ niệm ấy giờ chỉ còn là những dòng thơ về quá khứ. Kỷ niệm dẫn tôi về với niềm vui, nụ cười, và sự dìu dắt của thầy.

Trước đây, môn Văn với tôi là khô khan, chán ngắt. Tôi không hứng thú và điểm số luôn thấp. Nhưng khi thầy dẫn dắt, tôi thay đổi, yêu môn này hơn. Thầy giúp tôi vượt qua những suy tư tiêu cực và phát triển trong việc viết văn.

Tiếng thầy ấm áp và truyền cảm hứng. Thầy như cơn gió mang lại sức sống và tương lai cho chúng tôi. Mỗi ngày thứ 7, thầy chia sẻ về học tập, xã hội và cách sống đẹp. Thầy thích đọc báo và chia sẻ những thông tin ý nghĩa với lớp.

Thầy tôi là người bao dung và tận tâm với học trò. Thầy đã cho đi nhiều mà không đòi hỏi được gì. Tình cảm giữa thầy và trò là một trong những điều cao quý nhất.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 8

Trong cuộc đời học trò, mỗi người sẽ gặp những người thầy dẫn đường. Đối với tôi, cô Lan là người đã cho tôi động lực mạnh mẽ để tự tin hơn.

Cô tên Đỗ Thu Lan, mặc dù chỉ mới 25 tuổi nhưng cô rất nhiệt huyết với nghề giáo, tận tuỵ với học trò. Với vẻ ngoài nhỏ nhắn và mái tóc dài mượt, cô luôn được gọi là hoa khôi của trường. Giọng điệu nhẹ nhàng, truyền cảm của cô làm cho mỗi bài giảng trở nên thú vị, và mỗi học sinh đều yêu thích môn Văn. Cô luôn khuyến khích học sinh cười nhiều hơn, giúp đỡ người khác để tạo ra niềm tin và tình yêu đối với cuộc sống.

Với chúng tôi, cô là người cho đi nhiều, từ kiến thức đến tình thương và sự thông cảm. Cô hiểu học sinh cần gì và luôn tạo điều kiện cho họ phát triển. Câu nói 'Học làm người' của cô đã ảnh hưởng sâu sắc đến chúng tôi, và cách cô chia sẻ về cuộc sống luôn đầy ý nghĩa. Chúng tôi cảm kích cách cô quan tâm đến mọi học sinh, đặc biệt là những bạn khó khăn, và thường xuyên tổ chức các hoạt động ủng hộ họ.

Kỉ niệm về cô là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất của tôi. Khi tôi buồn và cảm thấy yếu đuối, cô đã đến bên tôi và truyền động lực. Tôi tự hào là học trò của cô, và tôi sẽ luôn nhớ đến những gì cô đã dạy dỗ.

Hỡi các bạn học sinh! Mỗi người đều sẽ nhớ về ít nhất một người thầy cô trong suốt cuộc đời, và đối với tôi, đó chính là cô Nga.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 9

Với tôi, cô giáo mầm non là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Mỗi khi nhớ về cô, tôi lại hồi tưởng về những ngày đầu tiên đi học, cảm giác an toàn và yêu thương từ cô như một người mẹ.

Không thể quên những ngày thơ ấu ấm áp dưới bàn tay yêu thương của cô, và giọng hát của cô luôn làm tôi cảm thấy bình an và hạnh phúc.

Dù giấc mơ có qua đi, tuổi thơ là kỉ niệm không thể phai nhạt. Hình ảnh của cô luôn vẫn đọng trong tâm trí em, làm hành trang suốt cuộc đời.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 10

Cô Thùy, với vẻ ngoài trẻ trung và rạng ngời, là người lái đò đưa em qua những bước đầu của cuộc học trò.

Vẻ đẹp của cô Thùy không chỉ nằm ở ngoại hình hoàn hảo mà còn ẩn chứa trong tính cách giản dị và hiền lành của cô.

Cô có nước da trắng hồng hào, đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao, nụ cười tươi rạng rỡ như tỏa nắng. Mái tóc cô dài đến hết lưng, là mái tóc dài nhất trong số các cô giáo của trường em. Mái tóc đen và thẳng, đã mấy năm rồi cô chẳng nhuộm tóc hay làm xoăn gì cả nhưng chúng em vẫn thấy mái tóc tự nhiên đó là đẹp và hợp với cô nhất. Bởi tính cách của cô cũng rất giản dị và hiền dịu. Cô là người vui vẻ, hòa đồng với mọi người, rất mực thương yêu và lo lắng cho học sinh của mình. Mỗi giờ giảng bài của cô chúng em đều chú ý say xưa, giọng của cô trong trẻo, đầy sức cuốn hút.

Em tin rằng hình ảnh của cô Thùy sẽ luôn mãi trong tâm trí em, dù em có đi đến bất cứ nơi đâu.

Trong mỗi bước chân trên con đường học tập, sự hướng dẫn của thầy cô là quan trọng. Cô Thùy là một trong những người đã dẫn dắt em đến với những bước đầu của cuộc học trò.

Mỗi người trong chúng ta đều có một người thầy giáo, cô giáo để yêu quý, kính phục. Đối với tôi, người cô giáo để lại nhiều ấn tượng nhất là cô giáo chủ nhiệm, cô Thanh Hà.

Cô Thanh Hà đã đến với chúng tôi từ năm lớp 6, dịu dàng và ân cần. Dòng nghệ thuật giọng nói ấm áp của cô đã làm tan chảy lòng bao học trò, giảm bớt cảm giác xa lạ khi bước chân vào môi trường mới.

Cô Thanh Hà, cô giáo chủ nhiệm của tôi, luôn là người mẹ thứ hai của lớp. Cô lo lắng, quan tâm đến từng đứa con, từng học trò nhỏ bé trong lớp.

Dù đã gần 50 tuổi, cô Thanh Hà vẫn không mệt mỏi, luôn dành thời gian để quan sát, chăm sóc lớp học. Tình cảm của cô dành cho học sinh không ngừng trăn trở và lo lắng.

Cô Thanh Hà có những lúc lo lắng, buồn bã và thậm chí là giận dữ, nhưng đằng sau đó là tình cảm sâu nặng dành cho lớp, dành cho mỗi học sinh.

Cô Thanh Hà luôn nhân nhượng và thông cảm với lớp học nghịch ngợm, lười biếng. Sự nhân nhượng của cô khiến cho học sinh hiểu ra, tất cả đều cố gắng hơn để phấn đấu hơn.

Ngoài tình thương mẹ hiền, cô Thanh Hà còn là một giáo viên ngữ văn tài năng. Bài học của cô không chỉ là kiến thức mà còn là tình thương và sự hiểu biết sâu sắc về học trò.

Dù cô Hà có thể chưa phải là một cô giáo chủ nhiệm tâm lí nhất, nhưng tôi tin rằng không ai thương yêu học sinh như cô. Chúng em hứa sẽ ngoan ngoãn hơn, hiểu cô hơn để giảm bớt lo lắng cho cô.

Em biết ơn và yêu quý tất cả các thầy cô giáo, nhưng với em, cô Thúy Loan là người em luôn đặc biệt yêu quý.

Cô Thúy Loan, giáo viên chủ nhiệm của lớp 6, không chỉ là người dạy bảo mà còn như một người mẹ thứ hai với tấm lòng hiền từ và tình yêu thương không biên giới.

Cô Loan không chỉ đẹp về hình thức mà còn có tấm lòng nhân hậu, luôn quan tâm và chia sẻ với học sinh, giúp đỡ chúng em vượt qua khó khăn trong học tập và cuộc sống.

Mỗi ngày đến trường, cô Loan luôn toát lên vẻ dịu dàng và mẫu mực của một người giáo viên nhân dân, luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với học sinh như một người bạn thân thiết.

Cô Loan không chỉ dạy bảo mà còn là người bạn, người đồng hành trong suốt quãng thời gian học tập của chúng em. Nhớ mãi tấm lòng ấm áp của cô vào những lúc em cảm thấy bất an và lo lắng.

Cô Thúy Loan luôn là nguồn động viên và sự tự tin cho chúng em, với tình thương và sự quan tâm vô điều kiện của mình. Em mãi biết ơn và trân trọng cô.

Dù cô Loan đã về hưu, nhưng những kỷ niệm và tình cảm của em dành cho cô vẫn mãi mãi trong lòng. Mỗi cuối tuần, em vẫn thường đến nhà cô để được chia sẻ và tâm sự cùng cô như trước kia.

Những dòng thơ này khiến em nhớ mãi đến cô Thảo - cô giáo đầu tiên và cũng là người mà em yêu quý nhất.

Cô Thảo, người đã dạy lớp một của em, luôn gợi nhớ trong em những kỷ niệm đẹp và tình thương vô bờ bến.

Cô Thảo không chỉ là một người dạy bảo mà còn là một người bạn đồng hành, luôn quan tâm và yêu thương hết mình đến học sinh.

Cô Thảo có vẻ ngoài thanh nhã và đôi mắt đen lấp lánh như viên ngọc quý, luôn toát lên vẻ dịu dàng và tình yêu thương với học trò.

Giọng nói của cô Thảo như âm nhạc ngọt ngào, luôn khiến các em học sinh say mê và dễ dàng hiểu bài học hơn.

Cô Thảo không chỉ là một người dạy giỏi mà còn là người thầy tận tâm, luôn sẵn lòng giúp đỡ học sinh vượt qua khó khăn và trở thành người có ích cho xã hội.

Khi còn nhỏ, em đã có một lần giả vờ đau bụng chỉ để trốn việc viết bài. Cô Thảo vô cùng lo lắng và chăm sóc em, khiến em hối hận sâu sắc về sự lười biếng của mình.

Sau khi thú nhận sự dối trá, em đã hứa với cô Thảo sẽ không bao giờ nói dối nữa và từ đó em luôn nỗ lực học tập chăm chỉ.

Nhờ sự quan tâm của cô, em đã trở thành một học sinh chăm ngoan và giỏi giang, và luôn tỏ ra tự hào với ánh mắt tin tưởng của cô.

Dù đã gặp rất nhiều thầy cô giáo, nhưng cô Thảo vẫn luôn là người mà em yêu quý nhất.

Thầy cô giáo, như những người lái đò thầm lặng, luôn đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời của mỗi học sinh.

“Muốn sang phải bắc cầu kiều Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”

Thầy cô giáo, như những người lái đò thầm lặng, luôn đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời của mỗi con người.

Mỗi khi nhớ về cô giáo chủ nhiệm của mình - cô Thu Hà, em vẫn thấy trong lòng ấm áp và xúc động. Cô không chỉ xinh đẹp mà còn rất ân cần và chu đáo. Bài giảng của cô luôn đầy vui vẻ và hứng khởi, giúp chúng em dễ dàng tiếp thu bài học.

Kỉ niệm về cô giáo luôn in sâu trong tâm trí em. Cô luôn quan tâm và chăm sóc chúng em không chỉ trong giờ học mà còn cả ngoài giờ. Em luôn cảm thấy hạnh phúc và được yêu thương khi ở bên cô.

Một kỷ niệm đáng nhớ về cô là vào ngày lễ giáng sinh, khi cả lớp tổ chức buổi lễ vui vẻ và em nhận được một món quà ý nghĩa từ cô. Em cảm thấy vô cùng may mắn và biết ơn.

Em luôn hy vọng có thể học tốt để thực hiện được ước mơ của mình, như lời chúc mà cô đã dành cho chúng em.

Trên hành trình cuộc sống, cô Thu Hà chính là người mà em yêu quý nhất. Em hy vọng cô sẽ luôn khỏe mạnh và tiếp tục dìu dắt thêm nhiều thế hệ học sinh khác.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ mãi về cô Thanh Mai, người đã chăm sóc và dìu dắt tôi suốt những năm tháng học đầu đời. Cô giống như một người mẹ thứ hai đối với tôi.

Trên hành trình học tập, mỗi người đều có một người thầy cô giáo đặc biệt. Với tôi, đó chính là cô Thanh Mai, người đã dành tình cảm và sự quan tâm đặc biệt cho tôi.

Hình ảnh của cô giáo mãi vẹn nguyên trong tâm trí tôi. Dáng người mảnh mai, cao ráo. Mái tóc đen dài óng ả. Khuôn mặt trái xoan, rất đáng yêu. Nhưng điều tôi nhớ nhất là ánh mắt ấm áp, chứa đựng tình thương của cô.

Nhớ lại những ngày đầu bước vào lớp một, tôi còn bé nhỏ, e ngại. Cô đã đến bên tôi, an ủi và khuyến khích tôi làm quen với các bạn. Giọng nói của cô dịu dàng, làm tôi dễ dàng hòa nhập với mọi người.

Tôi còn nhớ lắm, cô luôn tỏ ra như một nàng tiên trong truyện cổ tích. Ánh mắt của cô luôn tràn đầy yêu thương và động viên tôi. Khi buồn, cô luôn ở bên, an ủi và làm tôi vui vẻ hơn. Dù khiến cô thất vọng, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở, không lời trách móc.

Tình yêu thương mà cô dành cho tôi khiến tôi rất biết ơn và yêu quý cô. Tôi luôn cố gắng học tốt để làm vui lòng cô. Mỗi lời khen từ cô là niềm vui lớn của tôi.

Tôi nhớ mãi khoảnh khắc tôi nhận ra một khuyết điểm của mình, đó là viết chữ xấu. Dù cô đã nhắc nhở, nhưng tôi vẫn chưa thay đổi. Nhưng khi nhìn thấy sự buồn bã trong mắt cô, tôi hối hận và quyết tâm sửa đổi. Từ đó, việc luyện viết của tôi tiến bộ hơn và cô cũng rất vui khi thấy điều đó.

Cô đã cho tôi biết bao kỷ niệm đẹp và dạy tôi những điều quý báu trong cuộc sống. Tình thương của cô không hề giới hạn và tôi luôn coi cô như một người mẹ thứ hai. Cô đã rèn luyện cho tôi những tốt đẹp và sửa chữa những xấu xí, luôn nhẹ nhàng và không động đến một lời trách móc.

Bây giờ, tôi đã trưởng thành và hiểu được giá trị của những gì mà cô đã dành cho tôi. Dù không còn là học trò của cô nữa, nhưng tôi vẫn luôn ghi nhớ và biết ơn cô. Cô sẽ mãi là một thiên thần trong kí ức của tôi.

Dưới mái trường yêu thương, cô Thanh là người mà em kính mến nhất. Với em, cô đã truyền đạt những tình cảm cao quý của một người cô giáo.

Kỷ niệm về cô Thanh luôn hiện hữu trong lòng em. Lần đầu tiên gặp cô, em nhớ cô có dáng vẻ hiền hậu và rất thân thiện. Cô luôn thể hiện tình yêu thương với học sinh, không một ngày nào vắng bóng.

Cô luôn ân cần dạy bảo và nghiêm túc trong giảng dạy. Dù dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm khắc. Cô luôn tạo điều kiện cho mỗi học sinh tiến bộ và phát triển.

Khi em bị sốt, cô đã không ngần ngại đưa em về nhà và chăm sóc. Dù xa cô, em vẫn nhớ mãi tấm lòng nhân hậu và sự quan tâm của cô.

Dù đã xa cô, nhưng em vẫn giữ trong lòng những kỷ niệm về cô. Em hứa sẽ học thật giỏi để không làm cô thất vọng.

Cô Thanh đã là người thầy tốt, đã dạy em cách yêu thương và quan tâm đến mọi người. Em sẽ cố gắng trở thành con ngoan, trò giỏi như cô mong muốn.

Dưới mái trường yêu thương, cô Thanh đã truyền đạt cho em tấm lòng nhân hậu và đam mê học hành. Em sẽ luôn ghi nhớ những điều đó.

Mỗi người chúng ta đều mong muốn trở thành những con người có ích cho xã hội. Để làm được điều đó, không thể không nhắc đến công ơn của những người thầy, người cô đã dẫn dắt chúng ta trên con đường học hành. Cô giáo chủ nhiệm năm lớp bốn vẫn mãi sống trong tâm trí của tôi như một người mẹ thứ hai.

Khi gia đình tôi chuyển về miền Nam, tôi vẫn cảm thấy lạ lẫm và cô đơn. Nhưng khi gặp được cô giáo mới, tôi cảm thấy an ủi và được dìu dắt. Cô đã giúp tôi vượt qua khó khăn, tiến bộ trong học tập.

Cô luôn quan tâm và giúp đỡ tôi, từ đó tạo động lực để tôi phấn đấu. Nhờ cô mà tôi đã đạt được nhiều thành tựu trong học tập.

Dù đã chia tay cô, nhưng tôi vẫn giữ trong lòng những kỷ niệm đẹp và biết ơn công lao của cô. Tôi mong có dịp quay lại để gặp lại cô và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Những lời dạy dỗ và sự quan tâm của cô giáo vẫn ấm áp trong lòng tôi. Cô đã dạy cho tôi cách sống và trân trọng những người xung quanh.

Những kỷ niệm về cô giáo vẫn mãi sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ luôn nhớ và trân trọng những gì cô đã dành cho tôi.

Mỗi từng lời dạy của cô giáo đều ấm áp và ý nghĩa. Tôi sẽ không quên và sẽ luôn mang theo những giá trị mà cô đã truyền đạt.

Trường học là nơi ghi lại những kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi người. Thầy cô là những người cha mẹ thứ hai, bạn bè là những người anh em ruột thịt, cùng nhau tạo dựng những kỷ niệm không phai nhòa. Trải qua ba năm cùng cô Hưng, tôi mãi nhớ.

Hình tượng cô giáo luôn trong trí tưởng tượng của chúng tôi là một người phụ nữ hiền dịu, truyền thống. Nhưng cô Hưng, dù hiện đại nhưng vẫn giữ được những giá trị truyền thống.

Ngày đầu tiên gặp cô, chúng tôi bất ngờ trước vẻ hóm hỉnh của cô. Cô không chỉ dạy chúng tôi văn mà còn là người bạn đồng hành tinh thần.

Cô Hưng không chỉ là người dạy bảo tận tình mà còn là người đầy cá tính và hiện đại. Cô luôn tạo cảm hứng cho học sinh bằng cách giữ vững giá trị truyền thống và thêm vào đó một chút cái tôi riêng.

Cô Hưng là một người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà và luôn nhiệt tình trong công việc giảng dạy. Con cái của cô cũng luôn là những người ngoan trò giỏi.

Những kỉ niệm thời học sinh bên cạnh bạn bè và cô giáo luôn là một phần không thể quên trong cuộc đời tôi.

Trải qua ba năm với cô Hưng là một quãng thời gian đáng nhớ và ý nghĩa trong cuộc đời tôi.

Những ngày hè oi ả, khi ôm sách và nghe những giai điệu từ chiếc radio cũ phát ra, tôi bỗng nghe thấy những lời ca cảm động. 'Người thầy... vẫn im lặng đi vào buổi trưa Mỗi ngày, giọt mồ hôi rơi nhòa trên giấy...'. Tiếng Cẩm Ly dịu dàng, chiều hè như đổ xuống, làm tan chảy và hòa vào những kí ức đẹp. Bất ngờ, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác, thế giới không phải của mình, mà là thế giới của quá khứ.

Và đột nhiên, tôi cảm thấy như đang xem lại cuộc sống của mình bốn năm trước, qua những cảnh quay từ chiếc máy quay có lẽ thuộc về thập niên 1980. Máy quay có vẻ đã cũ, nhưng những cảnh quay vẫn đủ để tôi nhìn thấy mình - mười một tuổi - đứng trong sân trường cấp II, và một bóng người nhỏ bé điềm đạm đạp chiếc xe đạp trên con đường nắng vàng. Đột nhiên, người đó quay lại. Ánh mắt nhẹ nhàng từ chiếc máy quay ghi lại mọi thứ một cách rõ ràng. Trái tim tôi bất thình lình đập mạnh lên. Thầy tôi...

Người đàn ông đi dưới ánh nắng vàng ấy là người mà tôi tôn trọng nhất. Có lẽ vì thế mà mọi cảnh về ông đều rất rõ ràng và chân thực. Tôi nhìn thấy bóng dáng của ông, dãi dầu trên con đường dài vắng vẻ, cùng với chiếc cặp da sờn cũ, chiếc hộp phấn bằng thép đã lỗi thời, và mái tóc đã bạc trắng. Bất thình lình, tôi cảm thấy nước mắt tuôn trào, lấp đầy đôi mi.

Nhiều người thường mô tả: Các thầy cao lớn, mạnh mẽ, có đôi mắt sáng quắc uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp nhỏ, chỉ khoảng 1m60, tóc bạc trắng và luôn lẻ loi trên chiếc xe đạp. Ánh mắt của thầy sáng, nhưng ánh sáng ấy ấm áp, dịu dàng khiến chúng tôi cảm thấy yên tâm. Mọi thứ liên quan đến thầy đều cũ kỹ đến mức khiến chúng tôi cảm thấy hoài niệm. Chúng tôi, trong những năm lớp 6, thường trêu ghẹo thầy về điều đó. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười và nói, thầy đã già rồi, cần gì phải hiện đại.

Máy quay chuyển cảnh. Những hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị hỏng, những hình ảnh đó nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ ràng đến từng chi tiết.

Mùa Đông lạnh lẽo. Khi gió thổi qua mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe đến trường. Những vòng quay của chiếc xe đạp cứ thế tiếp diễn. Chiếc cặp sờn cũ, xích kêu lạch cạch như muốn nghỉ ngơi. Thầy vẫn đều đặn đạp xe, vẫn mang chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Mãi mãi, tôi nhớ hình ảnh đó. Nhớ mình đứng trên tầng hai, vẫy tay chào 'Em thầy!' và thầy, trên chiếc xe đạp cũ, vẫy tay cười.

Tốt bụng như tiên.

Đột ngột, cảnh tiếp theo hiện ra. Tôi thấy... Ban đêm. Trong căn bếp sơ sài, chỉ có một bóng đèn phát sáng lờ mờ. Bảng đen được viết đầy các công thức phức tạp. Hai học sinh ngồi bên nhau cắt chiếc bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc ngồi bên cạnh, nhấm nháp từng ngụm trà nóng trong bầu không khí mát lạnh của đêm thu.

Thầy ơi, thầy không thích bánh trung thu nhân thập cẩm à, vậy phải làm sao bây giờ. Tiếng của cô bé phát ra âm điệu lo lắng. Cậu bé ngồi bên cạnh im lặng thưởng thức miếng bánh thơm ngon, trong khi người kia chỉ cười và nói, ừ, cả hai cứ ăn đi, còn phần còn lại thì để trong tủ lạnh, khi cô về sẽ ăn.

Tôi nhận ra, đó chính là tôi, với Âu Sơn, và thầy.

Tôi cảm thấy lúng túng, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh thành từng phần nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, thầy cũng chấp nhận, và hai học sinh cười sảng khoái. Căn bếp trở nên sáng sủa hơn. Sáng sủa hơn. Sau này tôi mới biết thầy không thể ăn thịt mỡ, nhưng ngày đó thầy vẫn ăn miếng bánh trung thu, có lẽ chỉ để làm vui lòng chúng tôi. Bỗng muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.

Có lẽ nhiều người không hiểu được ý nghĩa thực sự của từ 'vĩ đại'. Tại sao lại gọi là vĩ đại? Tôi không thể diễn tả hết cảm xúc của mình khi biết thầy không thể ăn thịt mỡ, rồi nghĩ đến miếng bánh trung thu của ngày đó. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh, ngay cả khi đó có thể khiến thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó đã nói, trái tim của thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, như một viên pha lê không bao giờ bị mờ đi. Đúng, đúng là vậy.

Những ngày đó, dù nắng hay mưa, dù oi bức hay lạnh buốt, thầy vẫn chăm chỉ đi trên chiếc xe đạp cũ, dạy bảo chúng tôi. Tôi nhớ những ngày tháng Một khi tôi học lớp Bảy. Khi đó gió thổi cực mạnh, và ánh nắng gay gắt. Tôi, cùng ba chàng trai khác, ngồi trong lớp nghe thầy dạy Toán. Sơn đùa, nói thầy nên làm hiệu trưởng chứ làm giáo viên quèn làm gì. Thật, làm hiệu trưởng không thể quát mắng giáo viên, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì đuổi ra khỏi lớp. Thầy chỉ cười và nói thế. Chúng tôi cười không ngớt với câu nói đó. Đến tận hai năm sau, tôi mới hiểu, thầy chọn làm giáo viên để có cơ hội dìu dắt nhiều thế hệ học trò trước khi bước vào tuổi già.

Khi tôi mười hai tuổi, tôi chỉ nghĩ rằng công danh và tiền bạc mới quan trọng. Nhưng sau này, tôi nhận ra rằng tình cảm mà thầy dành cho học sinh còn quan trọng hơn cả những thứ đó, nhiều lần.

Trong năm lớp Bảy, có một người thầy, có những hy vọng và quyết tâm từ rất lâu, tôi đã đoạt giải Nhất môn Toán. Nghe tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng với tôi, đó là nụ cười ấm áp nhất từ trước đến nay. Nụ cười ấy làm tan đi mọi mệt mỏi, khó khăn, đưa tất cả học sinh vào một tâm trạng yên bình. Năm đó, chắc chắn là thời kỳ hạnh phúc nhất của tôi.

Không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết rằng, thầy đã đi cùng chúng tôi suốt hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi đạp chiếc xe cũ đó, hai năm rưỡi dạy bảo lũ học sinh lớp A nghịch ngợm. Thầy không bao giờ than vãn, không một lời phàn nàn. Chúng tôi là thế hệ học sinh cuối cùng của thầy, thầy chỉ mong dạy dỗ tốt nhất có thể, không muốn ai phải trải qua lời quở trách. Thầy trả lời cho câu hỏi của tôi về việc, tại sao chúng tôi vẫn không ngừng nghỉ khi thầy không nhắc nhở. Lúc đó, tôi không hiểu. Sau này, tôi mới nhận ra. Chúng tôi thật vô ơn, không hiểu được tâm ý của thầy ẩn sau từng câu từ. Lúc đó, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ 13 tuổi, chỉ biết vui đùa, không biết gì về những nỗ lực đối mặt với tuổi già và sức khỏe mỗi ngày của người thầy.

Sau học kỳ I lớp 8, thầy quyết định nghỉ hưu. Quyết định không vội vã, nhưng lại khiến cả lớp bất ngờ. Mọi người hốt hoảng, và có vẻ như có điều gì đó khó chịu ẩn sau trái tim, rất khó diễn tả. Mặc dù biết điều đó, nhưng cuối cùng cũng đến lúc phải nói lời chia tay.

Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo. Tôi tự tay cắm từng bông hoa, tự tay đính từng viên kẹo. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa chứa đựng nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng trong dịp chia tay.

Thầy đã nghỉ... Người thầy mới đến dạy. Bài giảng sôi động, rõ ràng đến từng chi tiết. Nhưng đôi khi, tôi lại cảm thấy thầy vẫn ở đây, đứng trước bảng, viết những con số không ai gọi là đẹp đẽ nhưng vô cùng rõ ràng. Tưởng như thầy vẫn sẽ cùng chúng tôi bước qua những năm tháng tiếp theo. Nhưng không, không còn nữa rồi!

Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không còn thầy bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày vất vả. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề dễ dàng. Nhưng điểm của tôi cũng chỉ đạt 'nhì non'. Lúc đó, tôi mới hiểu rằng thầy đã ảnh hưởng đến tôi nhiều đến thế nào.

Sang lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tôi bắt đầu học thêm với thầy. Bắt đầu một năm học vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Ngôi nhà mà chúng tôi học, cũng chính là ngôi nhà mà thầy đã dành cả đời. Một đời người chỉ có một khoảng sân nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối om, nhà xây bằng lá nên mát rượi trong những ngày nắng nóng, và một cái hồ sen luôn bị lũ học sinh nhí nhố chọc phá. Thầy nói, đó đã là hạnh phúc lắm rồi.

Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, cuộc sống của thầy đã đơn giản đến thế nào. Thầy chỉ cười. Không, đã đủ rồi. Tôi không hiểu đủ là gì, không hiểu tại sao thầy có thể mãn nguyện. Một ngày nào đó, tôi nghe thầy chia sẻ về những ngày khó khăn mà thầy phải đối mặt. Đó là những tháng ngày gian khổ đến tột cùng. Thầy, một sinh viên nghèo khổ, phải chịu đựng đói nghèo. Trải qua những thời kỳ khó khăn, con người thường hài lòng với hiện tại, dù nó chỉ cao hơn một chút so với quá khứ. Vì thế, thầy sống giản dị, tiết kiệm. Kể từ khi nghe thầy kể về những trải nghiệm của mình, tôi cũng học được cách sống tiết kiệm hơn nhiều. Không lãng phí tiền bạc và đồ dùng như trước. Con người thường bị ảnh hưởng bởi những người quan trọng đối với họ. Tôi nghĩ, tôi cũng thế.

Đôi khi tôi tự hỏi liệu thầy đã ảnh hưởng đến tôi như thế nào. Tôi nghĩ, thầy là một tượng đài mà tôi luôn mong muốn đạt được. Không chỉ là một người thầy, mà còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, đưa ra lời khuyên khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi toán học, mà còn dạy tôi cách sống và phấn đấu để trở nên tốt hơn.

Máy quay dường như chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy thầy đang trồng rau, chăm sóc con chó già khụ. Tôi nghĩ, đó là những ngày hạnh phúc nhất tôi từng có. Khi bước ra khỏi nhà, có lẽ không còn ai đứng đợi, nhưng có thể sẽ còn nhớ mãi thầy đã dạy dỗ tôi như thế nào. Có người nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi theo. Đó là quá đủ.

Khi viết những dòng này, tôi là học sinh cấp III. Mỗi ngày tôi cố gắng để tự hào nói rằng tôi là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm. Có những lúc nhớ thầy, tôi lại tìm về ngôi nhà nhỏ cuối phố, nơi tôi ngồi nghe thầy chia sẻ những điều tâm đắc. Đó là nơi tâm hồn tôi được thanh thản nhất.

Vẫn là những ngày nắng Hạ, tôi cảm thấy như mình đang đạp xe trong làn nắng vàng. Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi yêu thích.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 20

Mỗi người trong cuộc đời đều có một thầy cô giáo mà họ không bao giờ quên. Tôi cũng vậy.

Đó là cô An, một cô giáo trẻ tuổi, dạy môn văn. Ngày đầu tiên cô bước vào lớp, cô mặc chiếc áo dài trắng, tươi trẻ và năng động. Cô dành thời gian đầu tiên để làm quen với lớp và giới thiệu về bản thân. Từ những buổi học đầu tiên, cô đã làm thay đổi quan điểm của tôi về môn văn. Môn văn trước đây luôn là nỗi ám ảnh, nhưng mỗi lời giảng dạy của cô khiến tôi cảm thấy như một thế giới mới, nơi tôi có thể tưởng tượng và hiểu thêm về tình yêu và xã hội. Cô không chỉ quan tâm đến những học sinh giỏi mà còn luôn chia sẻ và chỉ bảo những học sinh kém như tôi một cách tận tình.

Trước đây, giờ sinh hoạt luôn là giờ mà chúng tôi sợ hãi, nhưng kể từ khi có cô, không còn đáng sợ như vậy nữa. Giờ sinh hoạt trở thành cơ hội để giao lưu và cô luôn khuyến khích những bạn học kém phải cố gắng hơn. Tôi đã từng ước rằng suốt đời học của mình được học văn với cô làm giáo viên chủ nhiệm, và có lẽ đó cũng là ước mơ của tất cả đám học trò. Điều đặc biệt ở cô là một kỷ niệm không thể quên, khi tôi gian lận trong một kì thi và cô đã phát hiện ra. Cô không trách móc, chỉ đưa ra điều kiện là tôi phải đạt điểm khá trong kì thi sau.

Tôi quyết định xem lại các quyển sổ mà ba đã kí và học theo nét đó rồi kí lại. Mặc dù không giống nhưng tôi vẫn mạnh dạn kí giả. Hôm sau tôi nộp như bình thường và không thấy cô nói gì, làm tôi cảm thấy vui vẻ. Khi tôi ra về, cô đến và nói rằng không phải chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì, chỉ khóc lên. Cô ôm tôi vào lòng và hứa sẽ không báo cho ba mẹ tôi nếu tôi đạt điểm khá trong kì thi cuối kỳ.

Kì thi cuối kỳ đến gần, tôi không biết phải làm sao. Chiều hôm đó, cô đến với một số tài liệu và hướng dẫn tôi. Khi điểm cuối kỳ được công bố, tôi bất ngờ khi thấy điểm chín đỏ chói. Từ đó, môn văn trở thành một môn mà tôi yêu thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và là người mang lại cuộc sống mới hoàn toàn. Cô không sang trọng nhưng gần gũi và giản dị, khiến cho những học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không mấy khá khẩm khi phải nuôi một người em đang học đại học, nhưng luôn động viên chúng tôi.

Những bài học và lời khuyên của cô sẽ luôn ở trong tâm trí tôi. Hình ảnh của cô và những lời dạy dỗ ân cần sẽ mãi trong lòng tôi.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 21

Tôi không thể nào định nghĩa được tình thầy trò là gì? Có lẽ đó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người, là sự kết nối giữa học trò và giáo viên. Xúc động khi nghĩ về những người thầy đã dạy dỗ chúng tôi với tình yêu và sự tận tụy của họ.

Cha mẹ sinh hạ ta, thầy cô truyền dạy kiến thức. Đúng vậy, công lao của thầy cô to lớn không thể nào đền đáp hết. Chính các thầy cô đã dẫn dắt các thế hệ học trò vượt qua biển tri thức, hướng tới tương lai. Không thể quên những ánh mắt ấm áp, dịu dàng của thầy cô, luôn dõi theo từng bước đi của học trò trong suốt quãng đời học sinh. Hình ảnh các cô giáo trong tà áo dài thướt tha, những người thầy với vẻ mặt nghiêm túc nhưng chứa đựng một tấm lòng yêu thương rộng lớn. Nụ cười của thầy cô là nguồn động viên, khích lệ chúng tôi mỗi khi thành công, mỗi khi gặp khó khăn.

Đến tận bây giờ, tôi mới nhận ra rằng không phải lúc nào thầy cô cũng cười với chúng tôi, nhưng nụ cười của họ mang lại cho chúng tôi niềm vui và sự động viên lớn lao. Những nụ cười hạnh phúc hay an ủi là nguồn động viên mãnh liệt cho trái tim nhỏ bé của học trò. Tôi biết ơn những nỗ lực của các thầy cô, những người đã hy sinh để xây dựng tương lai cho chúng tôi.

Tôi ước sao mình mãi là đứa học trò được thầy cô yêu quý. Dù không thể, nhưng tôi hy vọng thầy cô sẽ tiếp tục dẫn dắt những thế hệ sau vượt qua mọi khó khăn. Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn với những điều tốt lành mà thầy cô đã dạy dỗ cho chúng tôi. Họ là những người hướng dẫn cho một tương lai tươi sáng.

Mỗi năm, khi đến ngày 20-11, lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả, những kỷ niệm về thầy cô và trường lớp. Ngày 20-11 là dịp để tưởng nhớ những người đã dành cả tuổi thanh xuân để truyền đạt kiến thức, lòng nhiệt thành và sự hy sinh vì giáo dục.

Mỗi năm, khi đến ngày 20-11, tôi lại nhớ về thời học sinh, về những kỷ niệm đẹp về thầy cô và trường lớp. Ngày 20-11 là dịp để tưởng nhớ những người thầy, người cô đã hy sinh để dạy dỗ chúng tôi. Tôi cảm động trước sự quan tâm của học trò, đặc biệt là những học trò cũ. Nhìn thấy sự trân trọng và ánh mắt trong sáng của họ, tôi quên đi mọi mệt mỏi trong công việc.

Nhớ lại những ngày thơ ấu khi đi học

Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, tôi luôn thấy có thầy cô bên cạnh. Họ đã uốn nắn từng bước đi của tôi, từng nét chữ, từng trang văn, từng dòng thơ đầy cảm xúc.

Trên bục giảng, với giọng nói ấm áp và trầm bổng, thầy cô truyền đạt những điều lý thú về cuộc sống, dạy cho chúng ta về đạo lý, lòng yêu thương và lòng bao dung. Thầy cô giáo gieo trồng trong chúng ta lòng vị tha và đức hy sinh.

Người ta thường nói rằng “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”, không thể tránh khỏi sự nghịch ngợm của học trò. Thầy cô dù phải trừng phạt nhưng vẫn dạy dỗ chúng ta bằng lòng vị tha và đức hy sinh. Dù ra trường, họ vẫn theo dõi và giúp đỡ chúng ta. Thầy cô hạnh phúc khi thấy chúng ta thành công và lo lắng khi chúng ta gặp khó khăn.

Thời gian trôi qua, thầy cô vẫn là những người lái đò, đưa chúng ta từ quãng đời học sinh này sang quãng đời khác, tới tương lai. Dù ít ai quay lại, nhưng họ vẫn kiên nhẫn làm công việc của mình. Thầy cô là những người vĩ đại, mãi là nguồn động viên và hướng dẫn cho chúng ta trên con đường cuộc sống.

Thầy cô ơi! Tiếng gọi thân thương của chúng tôi sẽ mãi ở trong tim. Dù cuộc sống có dẫn chúng tôi đi đâu, những lời dạy của thầy cô vẫn luôn ở đó, là nguồn động viên không ngừng.

Bây giờ khi đứng trên bục giảng, tôi thấy hình bóng của thầy cô vẫn ở lại, nhắc nhở và động viên tôi. Họ là tấm gương mẫu mực cho tôi trong suốt cuộc đời.

Xin cảm ơn thầy cô đã dìu dắt tôi từ những ngày đầu tiên tới trường cho đến khi trưởng thành. Tôi trân trọng và gửi đến họ những lời yêu thương và tri ân. Chúc thầy cô luôn mạnh khỏe và hạnh phúc để tiếp tục truyền đạt tri thức cho thế hệ sau.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 23

Khi con ra đời, cha mẹ luôn mong muốn con trở thành người có ích cho xã hội. Con lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ và luôn tò mò về cuộc sống xung quanh. Bố mẹ biết rằng giờ là lúc để con tìm câu trả lời: Bởi vì. Và mái trường tiểu học là nơi mà bố mẹ tin tưởng trao gửi niềm tin vào con. Khi con trở thành học sinh cấp hai, con đã gặp cô giáo Hoàng Phương Ngọc.

Ngày đầu tiên vào lớp sáu, con cảm thấy bỡ ngỡ như lần đầu tiên đi học. Ấn tượng về cô sẽ mãi không phai nhạt. Cô giáo nhỏ bé nhưng luôn toả sáng với nụ cười tươi. Cuối năm lớp sáu, khi con đạt danh hiệu học sinh tiên tiến, con đã khóc nhiều. Trong một lớp chọn như lớp con, việc đó quả là điều đáng xấu hổ. Nhưng cô đã an ủi con và giúp con vượt qua khó khăn: “Con là một chiến sĩ dũng cảm trên chiến trường học tập. Hãy đứng lên và làm lại từ đầu. Chưa bao giờ là quá muộn đâu con ạ!” Những lời của cô đầy ý nghĩa với con.

Lên lớp bảy, con phát hiện ra đam mê với văn học. Cô đã thắp sáng niềm đam mê ấy trong con và trở thành người dẫn đường cho con. Cô luôn ở bên, an ủi và giúp con khi buồn. Con hiểu rằng cô rất yêu thương học sinh. Cô là người mở ra cho con thế giới mới của văn chương và sự tha thứ.

Dù đã lớn lên, con cũng cảm thấy như một đứa trẻ mất đi đường. Con xin lỗi cô nhiều. Cô chính là người hướng dẫn và thắp sáng ước mơ cho chúng con. Mọi việc cô làm đều bắt nguồn từ trái tim nhà giáo. Từ khi được học cô, con đã trải qua một thế giới mới, một thế giới của ước mơ, kiến thức và tình thương.

Con sẽ không quên hình ảnh của cô: một người giáo viên mẫu mực, tận tâm với học sinh. Cô là người dẫn đường và đèn soi sáng cho chúng con. Cô là người đầu tiên giúp con trở thành người tốt.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 24

Mỗi năm, khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam, em luôn dành thời gian để thăm cô Ngọc - người giáo viên em kính yêu nhất.

Cô Ngọc là cô giáo môn Ngữ văn của tôi khi tôi học lớp 6. Nhờ có cô, tôi đã phát hiện ra niềm đam mê và tiến bộ trong môn học mà trước đó tôi rất ghét.

Cô Ngọc, giáo viên trẻ mới ra trường, chỉ mới 24 tuổi khi đó. Vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn dễ thương của cô khiến nhiều phụ huynh ban đầu không tin tưởng vào khả năng giảng dạy của cô. Tuy nhiên, cuối cùng, cô đã chứng minh mình là một giáo viên xuất sắc. Cô Ngọc có mái tóc nâu nhạt, xoăn nhẹ ở đuôi và đôi mắt to tròn, đen sâu. Trong giờ học, cô luôn nhắc nhở học sinh giữ khoảng cách với vở để tránh cận thị.

Cách dạy của cô Ngọc khiến tôi ấn tượng nhất. Thay vì ép buộc học thuộc lòng những câu chữ khô khan, cô khuyến khích học sinh tự viết theo cách của mình và kể những câu chuyện thú vị liên quan đến bài học. Nhờ cách dạy này mà giờ học Ngữ văn trở nên thú vị và hứng khởi.

Cô Ngọc không chỉ là giáo viên mà còn là người bạn thân thiết của học sinh. Cô luôn biết cân bằng giữa vai trò giáo viên nghiêm túc trong giờ học và người bạn dễ thương ngoài giờ. Cô cũng thích dành thời gian với học sinh ngoài lớp học và luôn quan tâm tới sức khỏe, tình cảm của họ.

Cô Ngọc luôn quan tâm và nhớ đến học sinh. Khi học sinh cần, cô luôn sẵn lòng giúp đỡ và dạy kèm. Trong đợt thi cuối kì, dù trời mưa rét nhưng cô vẫn dạy kèm học sinh rất nhiệt tình. Hành động này khiến mọi người đều kính trọng cô.

Giờ đây, tôi đã trở thành một học sinh giỏi môn Văn nhờ có cô Ngọc. Mỗi khi nhìn lại bài kiểm tra được cô chấm, tôi luôn cảm thấy biết ơn vì đã có cô làm giáo viên.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 25

Trên mảnh đất yên bình kia, có một cô giáo mới xuất hiện, mang theo niềm vui và tri thức, dẫn dắt các em học trò vượt qua bão táp tri thức, tới bờ bên kia của thành công.

Đó chính là cô Hồ Thị Thanh Tịnh - người mẹ thứ hai của lớp 11A4, với nụ cười dễ thương và bài giảng gần gũi đã ghi dấu ấn trong lòng mỗi học sinh.

Ấn tượng ban đầu về cô là nụ cười thân thiện và bài giảng sâu sắc, thu hút từng hạt tri thức của tôi. Tình cảm biết ơn và kính trọng dành cho cô không ngừng trỗi dậy trong lòng.

Dù không giỏi văn nhưng tôi cảm nhận được sự ảnh hưởng tích cực từ cô giáo, giúp tôi vượt qua khó khăn trong học tập và hiểu sâu hơn về văn học.

Từng ngày với cô giáo đã biến môn văn từ khó khăn thành thú vị, từ sự ngán ngẩm thành niềm say mê, mở ra cánh cửa tri thức cho tôi.

Nhờ sự nhiệt tình và tâm huyết của cô, tôi đã hiểu và cảm nhận được vẻ đẹp của thơ văn, từ một người khô khan trở thành người đam mê văn chương.

Cô không chỉ là cô giáo mà còn là người mẹ thứ hai, luôn lắng nghe, tạo điều kiện cho tôi phát triển và trưởng thành hơn trong cuộc sống.

Đó là tất cả những cảm xúc mà tôi dành cho 'mẹ Thanh Tịnh'! Còn bạn, liệu sao? Hãy cất giữ những kỷ niệm đẹp về thời học trò, về thầy cô và bạn bè, bởi chúng là những khoảnh khắc đáng trân trọng trong cuộc đời.

Cuối bài, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với cô chủ nhiệm cùng các thầy cô giáo đang truyền đạt tri thức trên bục giảng. Chúc cho quý thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công trong sự nghiệp giáo dục của mình.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 26

Là một học sinh lớp 6, tôi đã có nhiều thầy cô giáo. Nhưng chỉ có một người giáo viên đặc biệt, đó là thầy Quân - người dạy Lịch sử.

Thầy Quân là một giáo viên trẻ năng động và nhiệt huyết. Phong cách dạy dỗ của thầy luôn thu hút sự chú ý của học sinh.

Em thích cách thầy giảng dạy, dễ hiểu và thú vị. Thầy Quân biến giờ học lịch sử trở nên thú vị và hấp dẫn.

Không chỉ giỏi trong giảng dạy, thầy còn năng động trong các hoạt động tập thể và được mọi người trong trường quý mến.

Hy vọng rằng, trong những năm học sắp tới và cả những năm sau, em vẫn được học cùng với thầy Quân thân mến.

Bài văn biểu cảm về Thầy, Cô giáo mà em yêu quý - mẫu 27

Hôm qua, vào cuối tuần, em đã quay trở lại trường cũ. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày xưa, khiến tâm hồn em dâng trào cảm xúc. Em nhớ về thầy Nhân - người thầy đầu tiên của em.

Thời điểm đó, thầy Nhân đã gần bốn mươi tuổi, tuổi trung niên nhưng vẫn đầy nhiệt huyết và tình yêu thương dành cho học trò. Thầy là người kiên nhẫn dạy chúng em từng bước từ việc viết chữ đến đọc văn. Tình yêu thương ấy khiến thầy như một người cha với chúng em.

Dù đã lâu không gặp thầy, nhưng em vẫn nhớ rõ ánh mắt, cử chỉ và giọng nói của thầy. Chúc thầy luôn mạnh khỏe và tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp giáo dục.

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: [email protected]