Nổi hạch HIV bao lâu thì hết

Hậu quả tiềm ẩn của việc tiếp xúc với HIV đã thúc đẩy sự phát triển của các chính sách và thủ tục, đặc biệt là điều trị dự phòng, để giảm nguy cơ lây nhiễm cho nhân viên y tế.

Điều trị dự phòng được chỉ định sau

  • Thương tích xuyên thấu liên quan đến máu nhiễm HIV [thường là kim tiêm]

  • Tiếp xúc nhiều màng nhầy [mắt hoặc miệng] với các dịch cơ thể bị nhiễm bệnh như tinh dịch, chất dịch âm đạo hoặc các chất dịch cơ thể có chứa máu [ví dụ, dịch ối]

Các chất dịch cơ thể như nước bọt, nước tiểu, nước mắt, tiết nước mũi, ói mửa, hoặc mồ hôi không được coi là có khả năng lây nhiễm trừ khi chúng có máu rõ rệt.

Sau khi tiếp xúc với máu, khu vực tiếp xúc cần được làm sạch ngay bằng xà phòng và nước để tiếp xúc với da và có chất sát khuẩn cho vết thương đâm thủng. Nếu niêm mạc phơi nhiễm, cần rửa bằng một lượng lớn nước.

  • Thời gian kể từ khi phơi nhiễm

  • Thông tin lâm sàng [bao gồm các yếu tố nguy cơ và các xét nghiệm huyết thanh học đối với HIV] về bệnh nhân nguồn cho việc tiếp xúc và người tiếp xúc

Loại phơi nhiễm được định nghĩa bởi

  • Cho dù phơi nhiễm có liên quan đến vết thương thâm nhập [ví dụ, kim chích, cắt bằng vật sắc nhọn] và tổn thương sâu như thế nào

  • Cho dù chất lỏng có tiếp xúc với da không nguyên vẹn [ví dụ như nứt da hay khô] hoặc niêm mạc

Nguy cơ lây nhiễm khoảng 0,3% [1: 300] sau khi phơi nhiễm qua da điển hình và khoảng 0,09% [1: 1100] sau khi tiếp xúc với niêm mạc. Những rủi ro này khác nhau tuỳ vào lượng HIV truyền cho người bị thương; số lượng HIV lây truyền bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, bao gồm tải lượng vi rút của nguồn và loại kim tiêm [ví dụ, rỗng hoặc dạng đặc]. Tuy nhiên, những yếu tố này không còn được tính đến trong các khuyến cáo về PEP.

Nguồn lây nhiễm cần được chú ý cho dù nó được biết hoặc không rõ. Nếu không biết nguồn [ví dụ: kim trên đường phố hoặc trong thùng đựng chất thải], rủi ro cần được đánh giá dựa trên các trường hợp phơi nhiễm [ví dụ: liệu phơi nhiễm xảy ra ở khu vực có tiêm chích, hay có kim tiêm đã dùng được bỏ đi trong một cơ sở điều trị nghiện ma túy]. Nếu nguồn được biết nhưng tình trạng HIV thì không, nguồn được đánh giá về các yếu tố nguy cơ HIV, và dự phòng được xem xét [xem bảng khuyến cáo dự phòng phơi nhiễm. Các đề xuất dự phòng sau phơi nhiễm sau phơi nhiễm sau phơi nhiễm

Mục tiêu là bắt đầu PEP ngay sau khi tiếp xúc càng sớm càng tốt nếu phòng ngừa được bảo đảm. CDC khuyến cáo nên cung cấp PEP trong vòng 24 đến 36 giờ sau khi tiếp xúc; khoảng cách dài hơn sau khi phơi nhiễm đòi hỏi sự tư vấn của chuyên gia.

Nếu vi rút của nguồn được biết hoặc nghi là có khả năng kháng 1 loại thuốc, cần có sự tư vấn một chuyên gia về liệu pháp kháng retrovirus và HIV. Tuy nhiên, các bác sĩ lâm sàng không nên trì hoãn PEP trong khi chờ ý kiến chuyên gia hoặc thử nghiệm tính nhạy cảm của thuốc. Ngoài ra, các bác sỹ lâm sàng nên đánh giá ngay lập tức và tư vấn trực tiếp và không chậm trễ theo dõi chăm sóc.

HIV là một trong những bệnh xã hội nguy hiểm, có thể phá hủy dần hệ thống miễn dịch của cơ thể. Việc phát hiện các triệu chứng của bệnh và tiến hành làm xét nghiệm sớm giúp người bệnh được điều trị sớm. Vậy nếu khi bị nhiễm HIV bao lâu thì phát bệnh? Để biết được câu trả lời, mời bạn đọc tham khảo bài viết dưới đây.

Bị nhiễm HIV bao lâu thì phát bệnh?

Về thắc mắc bị nhiễm HIV bao lâu thì phát bệnh hay quan hệ với người nhiễm HIV bao lâu thì bị, các chuyên gia bệnh xã hội cho biết:

Nếu không may tiếp xúc không an toàn với đối tượng nhiễm HIV thì nguy cơ lây nhiễm bệnh là rất cao. Thông thường, thời gian ủ bệnh của bệnh HIV khá lâu và phụ thuộc rất nhiều vào độ tuổi lây nhiễm cũng như việc lây nhiễm HIV bằng phương thức nào.

Ở người trẻ tuổi từ 18 – 40 tuổi, người hoàn toàn khỏe mạnh thì thời gian ủ bệnh từ khi nhiễm virus HIV cho tới khi phát hiện bệnh AIDS trung bình kéo dài khoảng 10 năm. Với những người khi lây nhiễm HIV qua đường tình dục không an toàn hoặc qua việc dùng chung kim tiêm thì có sự tương đồng rất lớn với người lây bệnh. Đặc biệt, ở những người bị nhiễm virus HIV do truyền máu thì thời gian ủ bệnh thường ngắn hơn do trong máu tồn tại một lượng lớn virus gây bệnh.

Trong thời gian ủ bệnh này, khi kết thúc giai đoạn chuyển đổi huyết thanh, nhiều người bệnh sẽ cảm thấy cơ thể mình tốt hơn rất nhiều. Trong 10 đến 15 năm ủ bệnh, HIV thường không gây ra triệu chứng gì hoặc nếu có thì cũng rất mờ nhạt nên rất khó để phát hiện. Tuy nhiên, virus HIV vẫn sẽ hoạt động và nhân đôi tế bào gia tăng số lượng trong cơ thể, gây tổn hại đến hệ miễn dịch của người bệnh.

Các giai đoạn tiến triển của HIV sau khi lây nhiễm

Sau khi tiếp xúc với nguồn bệnh khoảng từ 2 - 6 tuần, người bệnh thường xuất hiện những dấu hiệu sớm của bệnh, tuy nhiên các dấu hiệu HIV ở nữ và nam khá giống với bệnh cảm cúm thông thường nên dễ bị nhầm lẫn.

 Giai đoạn 1 [giai đoạn cấp tính]

Giai đoạn này thường xảy vào tuần thứ 2 đến tuần thứ 6 sau khi người bệnh tiếp xúc hoặc bị lây nhiễm với virus HIV.

Đa số những người bị lây nhiễm bệnh HIV có các triệu chứng giống như bệnh cúm [sốt, phát ban, đau khớp, đau cơ, nổi hạch cổ bẹn hay nách...]

Các dấu hiệu nhiễm HIV có thể nhẹ, người bệnh có thể không chú ý, nhưng virus gây bệnh vẫn đang sinh sôi và lây lan khắp cơ thể trong thời gian này.

Trong thời gian này, khả năng lây truyền HIV là cao nhất vì số lượng virus trong máu rất cao.

Giai đoạn 2 [giai đoạn ẩn bệnh]

Giai đoạn này có thể sẽ kéo dài trong nhiều năm và không gây bất kỳ triệu chứng nào.

Trong giai đoạn ẩn bệnh, virus HIV có trong cơ thể nhưng không tấn công hệ miễn dịch, việc điều trị bệnh HIV trong giai đoạn này rất quan trọng.

Nhiều người vẫn có thể lây truyền virus HIV trong giai đoạn ẩn bệnh này.

Giai đoạn 3 [bệnh AIDS]

Đây là giai đoạn cuối của bệnh, thường diễn ra trong nhiều năm sau khi bị lây nhiễm bệnh HIV.

Một người bị AIDS khi phản ứng miễn dịch rất yếu và mất khả năng kháng nhiễm. Do virus gây bệnh tấn công trực tiếp vào hệ thống miễn dịch đặc hiệu của cơ thể và gây ra tình trạng suy giảm miễn dịch nghiêm trọng.

Các triệu chứng trong giai đoạn này rất khác nhau, chủ yếu là sốt, sụt cân mạnh, tiêu chảy mãn tính, bệnh về miệng và da, biểu hiện các bệnh nhiễm trùng cơ hội...

Nên tiến hành xét nghiệm HIV khi nào?

Trong những trường hợp sau, cần tiến hành đi xét nghiệm HIV càng sớm càng tốt:

 Có tiêm chích ma túy hoặc dùng chung bơm kim tiêm với người khác.

Có quan hệ tình dục qua đường âm đạo, đường hậu môn hay dùng miệng mà không dùng bao cao su với người không phải là vợ hoặc chồng của mình

Có quan hệ tình dục không an toàn [không sử dụng bao cao su hoặc dùng bao cao su không đúng cách] với những người tiêm chích ma túy hoặc với những người có quan hệ tình dục với nhiều người khác.

Là bạn tình hoặc người chăm sóc người sống chung với HIV.

Có mẹ bị nhiễm HIV.

Do sự phát triển âm thầm của virus HIV và trong thời gian ủ bệnh không có triệu chứng rõ ràng, người bệnh vẫn có thể lây nhiễm bệnh cho những người xung quanh, chính vì vậy các chuyên gia bệnh xã hội khuyến cáo rằng, nên thực hiện các xét nghiệm HIV càng sớm càng tốt mà không cần chờ đủ thời gian hết giai đoạn cấp tính khi cho rằng phát sinh những hành vi có nguy cơ mắc HIV. Tiến hành thăm khám, xét nghiệm HIV sớm chính là cơ hội để bạn được tư vấn, theo dõi và thực hiện các biện pháp về dự phòng phơi nhiễm đúng cách, hiệu quả.

Trên đây là những thông tin giải đáp về thắc mắc nếu khi bị nhiễm HIV bao lâu thì phát bệnh, hi vọng sẽ giúp bạn đọc có được những thông tin hữu ích. Nếu còn điều gì thắc mắc xoay quanh vấn đề này, hãy gọi đến Hotline 037 891 5690 hoặc nhấp vào khung >>Tư Vấn Trực Tuyến

Chủ Đề