Tranh thiên hạ review
Ngoài những tình yêu khắc cốt ghi tâm, cảm động lòng người, các tác giả sáng tác truyện ngôn tình còn khai thác những mối quan hệ khác như: gia đình, tình bạn… Qua những câu chuyện đó, dường như độc giả đâu đó tìm thấy hình bóng mình với đủ sắc thái tình cảm: tự tin, dũng cảm, hay chùn bước, trốn tránh…Vậy nên có nhiều tác phẩm đã thành công khi chạm vào góc khuất trong tim người đọc. Cùng reviewnhanh.net đánh giá truyện “Tranh thiên hạ” xem có gì đặc biệt nhé! Thông tin Tác Giả : Khuynh Linh Nguyệt Nội dungMột thiếu nữ mang danh tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế, vậy mà lời nói cùng hành động không hề úy kị, phóng túng như gió khiến cả
võ lâm toàn thiên hạ kính ngưỡng. Người ấy, tại thời loạn thế hoang tàn liệu có thể “vô kị như phong”?. Một chàng trai danh xưng “huyền y mặc nguyệt” hoàn toàn tương phản với thiếu nữ “tố y tuyết nguyệt”, tác phong ung dung, thanh cao sang quý, tấm lòng và hành động nhân nghĩa khiến toàn thiên hạ võ lâm ngưỡng mộ và thần phục. Tại lời loạn thế lòng người thay đổi liệu chàng còn có thể giữ vững “lòng nhân nghĩa” của mình không? Nhân vậtĐầu tiên là nữ chính Bạch Phong Tịch cũng là công chúa Tích Vân nổi danh thiên hạ. Một Bạch Phong Tịch xuất hiện đúng với thanh danh trên giang hồ “Tố y tuyết nguyệt, vô kị như phong”. Với dáng điệu tùy hứng lại có võ công cái thế. Mấy chương đầu khi nàng vẫn tung hoành giang hồ, đi cùng cậu bé Hàn Phác và đối thủ Hắc Phong Tức kia, có rất nhiều chuyện thú vị và hài hước, quả thật rất vui. Vì vậy khi nàng trở về với thân phận công chúa Bạch Phong quốc của mình, trở nên thận trọng và sắc bén, tôi thực lòng cảm thấy mệt mỏi. Dù rằng vẫn có đôi lúc vui vẻ cùng thuộc hạ, song vẫn khó tránh khỏi ràng buộc lễ nghi. Và cái quả kết thì thực sự không còn gì để nói. Hắc Phong Tức nổi danh cùng Bạch Phong Tịch, trở thành kỳ phùng địch thủ và cũng là thân hữu của nhau mười năm trời, một hoàn cảnh thích hợp để sinh ra đôi chính ngôn tình. Nhưng nếu cái kiểu tình yêu mơ hồ gần gần xa xa của 2 người này sớm chấm dứt để được miêu tả sâu sắc hơn ở nửa sau của truyện thì không biết bộ này phải tuyệt đến mức nào. Vậy mà đọc xong truyện rồi, trong tôi chẳng thấy mấy phần tình cảm của hai người, càng khiến cái ‘ngôn tình’ trở nên hiếm hoi. Khi cả hai chưa về vị trí cũ, tình cảm này khiến hai người trở thành một đôi oan gia rất thú vị, nhưng khi tiếp nhận vương vị, một người là vương nước Bạch Phong, một người là vương nước Hắc Phong, cứ coi như tình cảm phải đặt sau thiên hạ, thì đến một phần tình cảm tác giả cũng bỏ qua đi mất. Tính cách Lan Tức khác biệt hẳn so với Tích Vân, “Huyền y mặc nguyệt” tuấn nhã vô song, cao quý thản nhiên cùng lòng nhân nghĩa rộng khắp thiên hạ. Nhưng phía sau con người ấy lại là một tầng âm u, tham vọng thống nhất thiên hạ. Chàng có tài và đủ năng lực trở thành hoàng đế, nhưng cuối cùng lại vứt bỏ hết thảy để cùng nàng nắm tay du ngoạn giang hồ. Cả truyện miêu tả những điều lớn lao và vĩ mô lắm, xong lại vội kết bằng một cái lý do thực sự ngu xuẩn và ích kỷ. Về nhân vật Hoàng Triều, anh này hiện lên quá mức kiêu ngạo và tự phụ, đồng thời khả năng của anh này cũng không được tả nhiều, đến đoạn chính là quyết chiến ở Đông Đán Độ cũng vẫn không đủ chứng minh anh ta giỏi hẳn, thực sự mơ hồ, còn vấn đề trị quốc lại chỉ nói anh ta có lòng thương dân. Nhân vật Hoa Thuần Nhiên tưởng làm nên việc lớn, cuối cùng chỉ hiện lên dạng nhân vật thích hợp chốn hậu cung, thậm chí còn không có phong thái mẫu nghi thiên hạ. Nhân vật Cửu Vi dường như rất thừa, thêm vào cũng chỉ là để buff sức mạnh cho nữ chính. Nhân vật Tuyết Không xuất hiện rất đẹp, nhưng lại không có đất diễn, cuối cùng còn chết một cách vô nghĩa (cũng có thể chưa chết). Còn cái cô Phượng Tê Ngô thì coi như tròn vai, có chút phong thái hoàng hậu nhưng cuối cùng vẫn chẳng làm nên điều gì. Riêng nhân vật Ngọc Vô Duyên thì phải nói nhiều hơn chút. Trước hết là cái tên, Vô Duyên, bên Trung thấy tên rất hay lại có chút thê lương. Cái đoạn anh này mới xuất hiện mà đi cứu giúp dân chạy nạn ấy, cố tình để quên tiền xong lại từ từ bước đi, vừa để lại bóng lưng ‘thiên nhân’ vừa đủ kịp cho dân chúng đuổi theo, rồi mới bảo “Ta cố tình để lại ngân diệp cho các ngươi”, làm màu quá đáng! Rõ ràng nói người nhà Ngọc gia đệ nhất dụng binh, vậy mà chẳng thấy anh này thể hiện mấy. Nếu nói anh này thiếu khí chất gì thì chính là thiếu sự tiêu dao mà một người thấu hiểu thế nhân cần có, cảm giác nhân vật này quá chấp nhất và làm màu, nhưng kết cục của anh này cũng là thích hợp nhất rồi. Nhân vật Yến Doanh Châu xuất hiện đầu tiên và có xây dựng tình cảm cùng nữ chính, đây là một trong những chi tiết ngôn tình hiếm hoi của truyện này, không ngờ anh lại là nhân vật phụ và chết sớm. Nhưng mà chết rồi thì thôi, cho nó sống lại làm gì, ui cái đoạn Tích Vân nhận ra vừa giết Yến Doanh Châu sao mà củ chuối thế! Đánh giáĐọc truyện mà cảm giác như tác giả là một người đầy mâu thuẫn, dành cho cả Yến Doanh Châu, Tu Cửu Dung lẫn Lâm Cơ thật nhiều đất diễn, rồi lại lần lượt để từng người từng người ngã xuống không trở về. Chỉ là vẫn thấy tiếc nuối, tiếc cho một cái kết hơi củ chuối, tiếc vì không có phiên ngoại. 7.3 Total Score Review truyện Tranh thiên hạ có hay không, có nên đọc truyện này không? PROS
CONS
Add your review |