Bong bóng mùa hè review

Vì hạnh phúc là bong bóng, nên dễ vỡ tan dưới ánh nắng hè. 

Vì tình yêu là đau khổ, nên cần khổ đau để đi đến tận cùng…

 

 

Bong bóng mùa hè review

Doãn Hạ Mạt là cô gái xinh đẹp, có mái tóc dài và dày như rong biển uốn nhẹ. Đôi mắt trong xanh như đại dương, làn da trắng ngần và mịn màng như tuyết. Tiểu Trùng là cậu bé đáng yêu, lại có tài vẽ tranh rất giỏi. Cả hai chị em đều mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống ở cô nhi viện và may mắn được một cặp vợ chồng tốt bụng nhận về nuôi nấng về sống chung một mái nhà. Những tưởng cuộc sống của gia đình nhỏ bé ấy sẽ trôi qua một cách bình yên. Cho đến một ngày Lạc Hi xuất hiện, có ai ngờ chàng trai đẹp như một cánh hoa đào ấy lại trở thành hiểm họa, thành mầm mống của sự chia ly… 

Âu Thần - người yêu của Hạ Mạt là đại thiếu gia của tập đoàn Âu Thị danh tiếng. Vì thiếu thốn tình thương từ bé, chàng trai ấy mang trong mình vẻ cô độc như một bức tượng lạnh lùng. Anh yêu mến Hạ Mạt ngay từ phút đầu tiên khi cô liều mình cản xe để xin cha anh đừng sa thải bố nuôi của cô ấy. Tình cảm của họ sít lại gần nhau từ những năm tháng ấu thơ cho đến khi khôn lớn. Thế nhưng, Lạc Hi xuất hiện và tất cả tan thành mây khói…

Lạc Hi bị đẩy ra nước ngoài, liền sau đó bố mẹ nuôi của Hạ Mạt cũng qua đời. Sự hiểu lầm của cô đã khiến Âu Thần bị tai nạn xe hơi rồi mất đi trí nhớ. Hạ Mạt vì bảo vệ em trai nên phải vào tù… Những biến cố dồn dập xảy đến khiến người đọc không khỏi lo lắng cũng như không khỏi xót xa. 5 năm sau, Lạc Hi trở thành ca sĩ nổi tiếng và quay về tìm Hạ Mạt. Âu Thần cũng nhất mực trở về nơi xưa để tìm lại kí ức mơ hồ mà anh vẫn thấy trong cơn ác mộng. Cả ba lại một lần nữa gặp nhau và những biến cố trong cuộc đời vẫn không buông tha họ…

Có lẽ hạnh phúc là điều mong manh và khó nắm giữ nhất trong cuộc đời mỗi người. Tìm được một tình yêu thực sự đã khó, gìn giữ nó lại càng khó khăn hơn, tình yêu đích thực là tình yêu phải được đánh đổi bằng sự đau khổ, hy sinh, vị tha. Hạnh phúc chỉ đến với những ai thực sự yêu bằng trái tim, chờ đợi và hết lòng đấu tranh vì tình yêu của họ.

 Mặc dù đã đọc truyện, rồi xem phim này mấy lần nhưng lần nào cũng có cảm giác xót xa như lần đầu cho nhân vật Lạc Hi.

Một cậu bé bị chính người mẹ bỏ rơi, ngồi chờ trên chiếc ghế dài trong khu vui chơi chờ  3 ngày 3 đêm với niềm tin rằng mẹ sẽ quay lại đón , rằng mẹ chỉ đi đâu đó thôi, rằng mẹ chỉ bị lạc đường thôi, mẹ nhất định sẽ quay lại...

Một cậu bé lớn lên với một ngoại hình hoàn hảo, luôn ngoan ngoãn, cư xử rất tốt với mọi người nhưng lại bị hết người nhận nuôi này đến người nhận nuôi khác trả lại cô nhi viện vì sự ganh ghét đố kị của những đứa trẻ khác

LH thề không yêu bất cứ ai nữa…

Cũng không để người anh yêu bỏ rơi lần nữa…

Cho tới khi LH gặp Hạ Mạt,  chính sự lạnh nhạt của cô, sự giễu cợt của cô, sự dịu dàng của cô, nụ cười của cô, sự thông minh của cô, sự xinh đẹp của cô, sự cay nghiệt của cô, sự tuyệt tình của cô…đã khiến anh đã yêu cô

Có lẽ bởi luôn có cảm giác không an toàn trong hoàn cảnh như thế nên LH không có niềm tin vào ai, vào bất kì thứ gì ngoài chính bản thân mình, đây cũng là nguyên nhân cho mối tình  của Lạc Hi và Hạ Mạt rơi vào bi kịch.

Càng yêu sâu sắc bao nhiêu thì càng sợ hãi bấy nhiêu….

Càng mặn nồng bao nhiêu thì lại càng lo sợ bấy nhiêu…

Chính vì thế, khi Lạc Hi nhận ra mình sắp bị tổn thương, bằng bản năng anh đã đẩy cô ra xa anh. Anh không tài nào chịu đựng nổi cảnh mình lại bị bỏ rơi một lần nữa, vì thế anh đã chủ động rời xa cô… 

Nếu LH đừng giận hờn như thế, đừng ích kỷ như thế, đừng để hiểu lầm xa như thế ... anh cứ nghĩ rằng HM sẽ không rời xa anh, rằng chỉ cần ngày mai a quay lại làm hòa thì hai người sẽ như xưa ...

Thế nhưng, anh quên mất một điều là sẽ không có ai quay lại với anh cả….

Không ai cả, mẹ cũng không, và HM cũng không ...

... Chắc anh cũng ko nghĩ rằng chỉ vì giận hờn nói lời chia tay trong lúc nóng giận đã đem HM của anh sang vòng tay người khác

“Hạ Mạt, là anh đã sai... anh đã quá yêu em, đã quá lo sợ mất em... nên anh đã suy tính hơn thiệt quá nhiều, đôi khi lại quá trẻ con... nhưng đây là lần đầu tiên anh phạm lỗi nên vẫn còn cơ hội để sửa lỗi phải không em ?" 

...Đáng tiếc, thời gian không quay lại, Hạ Mạt cũng không đứng một nơi để chờ anh và định mệnh cũng không cho họ quay lại với nhau, một lần rời xa định sẵn sẽ là mãi mãi ...thật nuối tiếc mông mênh về một cuộc tình đẹp phải chia lìa đứt đoạn, ở chính điểm lưng chừng của sự hoài nghi…

"Mãi không phản bội, mãi không chia lìa" - Lời thề ước cùng nhau  đã không thể cùng thực hiện, cuối cùng cũng chỉ tan như cơn gió thoảng mà thôi

Một cái kết đầy hạnh phúc cho Âu Thần - Hạ Mạt, mãn nguyện về tình yêu được đền đáp, mãn nguyện về một đứa trẻ hoài thai trong Hạ Mạt, nhưng còn Lạc Hi, anh còn lại gì cho mình ? Một cuộc sống đầy bất hạnh của tuổi thơ, một cô nhi được nhận nuôi, rồi bị trả lại, yêu rồi bị bỏ rơi, quay lại yêu, rồi lại bị bỏ rơi, cuối cùng vì không còn gì lưu luyến trên đời mà tự sát trong ngày cưới của Hạ Mạt , dù mọi người cho rằng anh yếu đuối, anh ích kỷ muốn dùng cách này để trả thù HM nhưng hãy đặt bản thân vào LH để cảm nhận xem thử anh đã phải tuỵệt vọng đến thế nào... dù cuối cùng LH cũng được cứu sống, cũng biết mở rộng lòng mình, cũng chúc phúc cho HM- AT nhưng sao vẫn làm cho người khác phải thấy xót xa, thương cho một ngôi sao lớn đầy ắp nỗi cô đơn.

                  

Mỗi khi thấy LH ngồi ôm đàn ghita đàn và hát bài này, sao mà xót xa đến thế