Câu chuyện về tính cách con người

4 câu chuyện về đức tính tốt lớp 4

Tập làm văn lớp 4: Kể câu chuyện về một đức tính tốt của con người gồm 4 mẫu, giúp các em học sinh lớp 4 tham khảo, tích lũy vốn từ để kể lại câu chuyện một cách cô đọng, súc tích nhất.

Đề bài: Em hãy kể câu chuyện mà em biết về một đức tính tốt của con người

Kể câu chuyện về một đức tính tốt của con người

Trong một chương trình truyền hình có tên là “Điều ước thứ bảy”, tôi đã được nghe, được xem không biết bao câu chuyện xúc động. Câu chuyện mà tôi nhớ mãi đó chính là câu chuyện đầy nghị lực của cha con bé Bôm mang tên “Hòa tấu cha và con”.

Gọi là bé Bôm bởi đó là cái tên thân thương mà gia đình và mọi người gọi. Cậu bé 15 tuổi, tên là Nguyễn Anh Tuấn, con trai ruột của diễn viên Quốc Tuấn. Ngay từ khi sinh ra, Bôm đã mắc phải căn bệnh xương cứng sớm cục bộ. Đó là căn bệnh hiếm gặp và đem đến một khuôn hình dị dạng trên cơ thể mỗi đứa trẻ mắc phải. Ngay khi thoáng nhìn thấy khuôn hình ấy, người cha nhói lên cảm giác sụp đổ. Nhưng người cha cũng là người mạnh mẽ hơn cả, cầm tay con trai và tự nhủ với mình “Bôm rồi sẽ ổn!” Và 15 năm là hành trình dài đằng đẵng mà cha con ông đã vượt qua để Bôm có được một cơ thể gần như nguyên vẹn.

Cậu bé Bôm đã nằm trên bàn phẫu thuật hơn chục lần. Dù đau đớn, bé vẫn mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười ấy đã đến với chương trình “Điều ước thứ bảy”, đem đến bao nỗi niềm xúc động khắp khán phòng và tới triệu người dân đất Việt đang xem truyền hình. Bé Bôm khoác trên mình bộ vest đen điển trai, trình diễn bản đàn piano nhẹ nhàng, du dương. Khi biểu diễn xong, cậu bé mỉm cười nói với người cha vĩ đại của mình “Anh Tuấn ơi! Anh lên đây” như để khoe với cha rằng mình đã thực hiện được ước mơ ấp ủ bấy lâu. Dù sinh ra với thân thể chẳng được bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng Bôm chưa bao giờ ngừng ước mơ cậu sẽ được mặc vest và biểu diễn đàn trên sân khấu. Cậu bé đã dần chạm tới ước mơ khi giờ đây, cậu đã trở thành học viên của Học viện Âm nhạc quốc gia.

Cho tới bây giờ, những giọt nước mắt trên gương mặt người cha và nụ cười rạng rỡ trên đôi môi người con vẫn còn làm trái tim tôi nghẹn ngào. Thật đáng ngưỡng mộ nghị lực phi thường và tình thương bao la của hai cha con. Có lẽ, nghị lực và tình thương yêu ấy đã hòa tấu nên khúc nhạc tuyệt vời nhất của cuộc đời bé Bôm.

Kể câu chuyện về đức tính tốt của con người - Mẫu 2

Như bao buổi tối khác, hôm đó khi đã học xong bài, em nằm trong vòng tay mẹ để nghe mẹ kể chuyện. Mỗi ngày mẹ đều kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ. Hôm ấy, mẹ không kể chuyện cổ tích, ngụ ngôn hay truyện cười. Mẹ kể chuyện của mẹ – một người trung thực.

Năm em học lớp 2, để có tiền nuôi em và các chị đi học, ngoài việc đồng áng mẹ còn tranh thủ đi mua sắt vụn nữa. Những buổi trưa, khi chuẩn bị cho 3 chị em bữa ăn sau giờ học, dặn dò từng đứa công việc buổi chiều, mẹ lại đạp xe đi đến từng nhà để mua giấy, nhựa, sắt… tất cả những gì có thể bán được không kể nắng mưa.

Mẹ kể: Có những hôm may mắn, vào gia đình người ta vừa có tiệc, mẹ mua được rất nhiều thứ, mẹ vui lắm vì lại có được thêm tiền cho các con mua thêm sách, vở. Nhưng cũng có những hôm, mẹ đến khi người ta ngủ trưa, có người tỏ ra cáu gắt, mẹ luôn bình tĩnh, nói lời xin lỗi và đi ra. Từ khi có nghề tay trái, mặc dù là buôn bán nhưng mẹ chưa để ai mất lòng.

Mẹ nhắc lại lần mẹ nhớ nhất: Hôm đó, trời cũng nắng chang chang, mẹ đang đi, có tiếng gọi: Sắt vụn, vào đây nhặt ít đồ, mẹ quay xe và vào nhặt những vỏ lon, sách cũ. Người phụ nữ bán đồ cho mẹ đã đi vào nhà, để cho mẹ tự phân loại rồi cân. Đang miệt mài phân loại giấy viết, giấy in, báo thì mẹ phát hiện một chiếc phong bì đã mở, bên ngoài có dòng chữ: Gửi con gái. Mẹ thấy bên trong vẫn có thư và hai tờ 200 nghìn. Mẹ đã biết đó là thư bố gửi cho con gái khi ông đi làm xa cùng với tiền chắc là cũng cho con mua sách vở hoặc nộp tiền học như trách nhiệm của mẹ với các con mình. Mặc dù số tiền đó bằng cả tháng mẹ đi gom sắt vụn nhưng mẹ hiểu tấm lòng của những người cha cũng đoán rằng người con vẫn dành dụm nên mẹ gọi người phụ nữ ra và trao lại cho bà.

Người phụ nữ ra nhận trong sự vui mừng và ngạc nhiên: Con gái tôi học Đại học, mỗi lần viết thư về, bố nó vẫn cho tiền để đóng học. Chắc nó để dành, lần sau về lấy, cảm ơn chị quá! Chị thật tốt bụng, cảm ơn chị rất nhiều.

Mẹ em cũng vui vẻ nói chuyện, kể về chúng tôi rồi trả tiền cho bà mặc dù bà không lấy coi như lời cảm ơn. Trước khi mẹ đi tiếp chặng đường, người phụ nữ ấy vẫn nói với theo: Cảm ơn chị, lần sau chị lại đến nhé, có gì bán được tôi sẽ để phần chị.

Mẹ kể lại câu chuyện về nghề sắt vụn của mình trong niềm vui, mẹ không nói với em bài học nhưng em biết mẹ muốn khuyên rằng: Sống phải giữ cho mình tấm lòng trong sạch, sự trung thực, không tham lam, dối trá. Em cũng đã ghi lại câu chuyện ấy vào sổ nhật ký của mình. Em rất ngưỡng mộ mẹ em.

Kể câu chuyện về đức tính tốt của con người - Mẫu 3

Xưa có một nhà làm nghề buôn bán, âm mưu chế ra một cái cân cán rỗng, trong đổ thuỷ ngân, hai đầu bịt đồng, không ai biết.

Khi cân hàng bán cho khách thì họ dốc cán cân về phía móc; khi cân hàng mua vào thì lại dốc cán cân về đằng quả. Do làm ăn điên đảo nên nhà ấy giàu bốc lên nhanh chóng. Đã lắm của lại có hai con trai, mặt mũi khôi ngô, học hành tấn tới. Thiên hạ ai cũng khen là nhà có phúc.

Một hôm, hai vợ chồng bàn với nhau về việc để phúc đức cho con sau này, không nên tiếp tục kéo dài việc làm ăn gian dối, đảo điên nữa. Bàn xong, hai vợ chồng thuận tình sửa cái lễ sám hối, trên thì cúng Trời, Phật, dưới thì cúng tổ tiên. Rồi đem cái cân ra chẻ. Nhưng ghê thay, khi chẻ ra thì thấy trong cán cân có đọng một cục máu đỏ hon hỏn. Hai vợ chồng nhìn nhau hoảng sợ, từ đó ngày đêm lo làm việc thiện, tu nhân tích đức.

Cách vài năm sau, tự nhiên một đứa con trai lăn ra chết, tiếp đó đứa thứ hai cũng chết nốt. Hai vợ chồng vật vã khóc than, cho rằng mình đã thật bụng cải tà quy chính mà Trời, Phật không chứng quả.

Sau đó, hai vợ chồng cùng mơ thấy có ông Bụt đến bảo cho biết rằng:

– Vợ chồng ngươi hãy lo tu tỉnh làm ăn, đừng vội trách Trời không có mắt. Trước thấy chúng bay làm ăn lừa lọc, Trời đã sai hai con quỷ đầu thai làm con để phá tán cho hết những của phi nghĩa đi. May mà vợ chồng đã sớm hối cải, tu nhân tích đức, nên trời mới sai bắt hai con quỷ ấy về. Đừng thương tiếc chúng nó làm chi nữa. Vợ chồng cứ chí thú làm ăn rồi Trời sẽ cho hai đứa con khác.

Quả nhiên, về sau vợ chồng nhà ấy đã sinh được hai đứa con trai cũng rất khoẻ mạnh, khôi ngô và học hành giỏi giang. Họ rất biết ơn trời phật và sống yên vui với tuổi già.

Kể câu chuyện về đức tính tốt của con người - Mẫu 4

Ngày nọ, ông lão ăn xin gõ cửa một lâu đài tráng lệ. Ông nói với người quản gia: "Vì tình yêu của Chúa, xin hãy bố thí cho kẻ nghèo này". Người quản gia trả lời: "Tôi phải hỏi ý kiến bà chủ đã". Bà chủ là một quý bà hà tiện, bà nói: "Hãy cho ông lão tội nghiệp một ổ bánh mì. Một thôi nhé. Đưa bánh ngày hôm qua ấy".

Ông lão trở về gốc cây nơi trú ngụ cả ngày lẫn đêm, ngồi xuống lôi ổ bánh vừa xin được ra ăn. Đột nhiên, răng ông cắn phải vật gì đó rất cứng. Ông lão hết sức ngạc nhiên khi phát hiện ra chiếc nhẫn vàng nạm kim cương mặt ngọc trai.

"Mình thật may mắn!", ông lão nghĩ thầm. "Mình bán chiếc nhẫn này đi và sẽ có đủ tiền trong một thời gian dài". Thế nhưng, lòng trung thực của ông lão ngay lập tức ngăn ý định đó lại: "Không, ta sẽ tìm chủ nhân của chiếc nhẫn và trả lại cho họ".

Bên trong chiếc nhẫn có khắc hai chữ "J. X". Ông lão liền đi thẳng đến cửa hàng và tìm hỏi cuốn niên giám điện thoại. Cả thị trấn chỉ có mỗi một gia đình có tên bắt đầu bằng chữ "X": gia đình Xofaina.

Quyết tâm sống trung thực, ông lão vội đi tìm nhà Xofaina. Và rất bất ngờ vì đó chính là gia đình đã cho ông ổ bánh. Ông nói với người quản gia: "Tôi tìm thấy chiếc nhẫn vàng trong ổ bánh ngài mới cho tôi". Bà chủ vui mừng khôn xiết: "May quá, tìm được chiếc nhẫn bị mất tuần trước rồi. Ta đã làm rơi nó khi coi thợ nhào bột làm bánh. Chữ 'J.X' là tên viết tắt tên của ta, Josermina Xofaina".

Sau một hồi suy nghĩ, bà chủ nhà nói: "Hãy cho ông lão tội nghiệp đó bất kỳ cái gì ông ấy muốn, miễn là đừng đắt quá". Ông quản gia quay qua hỏi ông lão: "Vì hành vi cao thượng, ông muốn nhận được phần thưởng gì?".

Ông lão ăn xin nói: "Cho tôi một ổ bánh mì! Thế là đủ cho tôi rồi". Thấy ông không có lòng tham, bà chủ bỗng nảy ra sáng kiến giữ ông lại để trông nom kho trong nhà. Từ đó bà hoàn toàn an tâm không bao giờ còn sợ mất trộm. Còn ông lão thì có việc làm đến suốt đời.

Bạn thân mến, bài học về lòng trung thực là câu chuyện chưa bao giờ cũ, thậm chí trong cuộc sống hiện nay điều đó lại còn là một câu hỏi lớn. Sống trung thực đồng nghĩa với hy sinh, can đảm, trả giá, thậm chí đôi khi còn chịu nhiều thiệt thòi, mất mát nhưng điều đó hoàn toàn xứng đáng để sống ý nghĩa hơn là việc chỉ lo được gì và mất gì? Người trung thực trước mắt có vẻ thiệt thòi nhưng những cái mà họ nhận được luôn lớn hơn mong đợi, đó là sự tin tưởng của mọi người.

Cập nhật: 26/11/2020

'Ngôn từ làm bộc lộ tính cách con người'

Nguồn hình ảnh, Getty Images

Nếu tình cờ nghe được một cuộc trò chuyên trên xe buýt, liệu bạn có thể đoán tính cách của ai đó dựa vào những từ ngữ họ sử dụng và chủ đề họ nói không? Và nếu tôi cho bạn đọc một truyện ngắn, bạn có thể đoán được tính cách của tác giả thông qua ngôn từ trong truyện?

Chúng ta thường được nhắc nhở "lựa lời mà nói". Thế nhưng lời nói của chúng ta có thể tiết lộ nhiều hơn những gì mình muốn.

Ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy tính cách được bộc lộ khá đúng qua ngôn ngữ, từ những gì được đăng lên Twitter hàng ngày cho đến cách ta lựa chọn địa chỉ email.

Những thói quen hàng ngày tiết lộ tính cách của bạn

Quảng cáo

Những người 'nhìn thấy trong mù lòa'

Nỗi sợ phải đối diện đám đông

Những người có tính cách hướng ngoại thường ồn ào và thích tán gẫu hơn những người hướng nội. Họ cũng có xu hướng nói chuyện nhanh hơn. Những phụ nữ hướng ngoại có nhiều khả năng trò chuyện theo nhóm hơn, trong khi những nam giới hướng nội lại dành nhiều thời gian để trò chuyện với chính mình hơn.

Những người hướng nội và hướng ngoại cũng sử dụng ngôn ngữ theo những cách rất khác nhau.

Cách đây vài năm, một nhóm các nhà nghiên cứu tại Đại học VU, Amsterdam, đứng đầu là Camiel Beukeboom, đã yêu cầu một nhóm 40 tình nguyện viên quan sát các bức ảnh với các ngữ cảnh khác nhau và nói to, mô tả những gì đã diễn ra.

Họ nhận thấy ngôn ngữ của người hướng ngoại có xu hướng trừu tượng và mơ hồ hơn, trong khi những người hướng nội diễn đạt bằng các thuật ngữ cụ thể hơn.

Những người hướng ngoại nói: "Bài báo này thật xuất sắc"

Những người hướng nội nói: "Bài báo này chứa rất nhiều thông tin"

Nguồn hình ảnh, Getty Images

Chụp lại hình ảnh,

Những người hướng ngoại như Abraham Lincoln thường hay ồn ào và vui vẻ bắt chuyện hơn hầu hết chúng ta

Bên cạnh đó, các nghiên cứu khác cho thấy những người hướng nội có khuynh hướng sử dụng nhiều mạo từ hơn. Họ cũng có khuynh hướng thận trọng hơn với ngôn ngữ của mình - họ sử dụng nhiều thuật ngữ mơ hồ [có lẽ, có thể] và thường sử dụng những con số cụ thể.

Những người hướng ngoại nói: "Hãy ăn gì đó đi"

Những người hướng nội nói: "Có lẽ chúng ta có thể đi ăn bánh mì kẹp thịt"

Hầu hết những người hướng ngoại thích tận hưởng cuộc sống nhanh, thích uống rượu, quan hệ bừa bãi và gặp nhiều rủi ro hơn những người hướng nội. Mỗi khi họ mở miệng, những người hướng ngoại đã sẵn sàng cho những rủi ro lớn hơn.

Các mối liên hệ giữa tính cách và ngôn ngữ cũng mở rộng ra văn viết. Khi Jacob Hirsh và Jordan Peterson từ trường Đại học Toronto yêu cầu học sinh viết về trải nghiệm trong quá khứ và các mục tiêu tương lai, họ nhận thấy rằng những người ghi điểm cao hơn về tính hướng ngoại có khuynh hướng đề cập đến những từ gắn liền với các mối quan hệ, vì những người hướng ngoại là "các nhà thám hiểm xã hội tích cực", các nhà nghiên cứu cho biết.

Nhưng vấn đề không phải ở sự đối nghịch về tính cách giữa hướng ngoại và hướng nội. Ngôn ngữ cũng biểu lộ các khía cạnh khác trong tính cách của họ - bao gồm thái độ cởi mở [những người theo chủ nghĩa tự do sử dụng nhiều từ liên quan đến các giác quan], việc họ dễ bị kích thích thần kinh như thế nào [thường xuyên đề cập đến những vấn đề bức xúc], và tận tâm ra sao [các sinh viên siêng năng sử dụng nhiều từ ngữ liên quan đến thành tựu và công việc hơn].

Người dễ bị kích thích thần kinh nói: "Tôi mang theo mình một nỗi buồn ghê gớm"

Người cởi mở nói: "Bạn chỉ cần được lắng nghe"

Người tận tâm nói: "Chúng ta có thể xử lý nó"

Nguồn hình ảnh, Wikimedia Commons/Eric Magnan

Chụp lại hình ảnh,

Những người cởi mở chia sẻ kinh nghiệm nhiều khả năng sẽ dùng đến chữ 'mực'

Tính cách cũng được thể hiện nổi trội trong việc viết lách sáng tạo. Vào năm 2010, một nhóm các nhà tâm lý học người Đức cho hơn 100 học sinh tham dự 5 từ gợi ý ["máy bay rơi", "nữ bồi bàn", "pháo hoa", "thời trung cổ" và "siêu thị"] và sau đó yêu cầu họ viết một truyện ngắn bao gồm các từ này.

Các sinh viên cởi mở đã đưa ra những câu chuyện sáng tạo hơn, trong khi những sinh viên ít sáng tạo hơn lại viết nên các câu chuyện mang tính xã hội cao hơn.

Khi một nhóm khác được cho xem những câu chuyện và yêu cầu đánh giá tính cách của các tác giả, họ đã làm khá tốt.

Hầu hết các nghiên cứu này đều xem xét riêng từng ngôn ngữ mà chúng ta sử dụng trong môi trường cách ly. Nhưng điều gì xảy ra khi chúng ta trò chuyện với nhau? Một nghiên cứu cho thấy nếu bạn đặt một nhóm những người hướng nội vào chung một căn phòng, họ nhiều khả năng sẽ nói đến việc giải quyết một vấn đề nào đó ["tôi phải tìm một căn hộ vì người bạn cùng phòng đang khiến tôi phát điên"].

Ngược lại, khi những người hướng ngoại nói chuyện với nhau, họ sẽ đề cập đến nhiều chủ đề hơn, chẳng hạn như "tôi thích chạy bộ" và "Steinbeck thật tuyệt vời". Hơn nữa, điều này phù hợp với những gì chúng ta đã biết: Người hướng ngoại thường có xu hướng hưởng thụ cuộc sống hơn.

Nguồn hình ảnh, iStock

Chụp lại hình ảnh,

... trong lúc những người hướng ngoại nhiều khả năng sẽ dùng chữ 'uống'

Tất nhiên, ngày nay chúng ta cũng dành thời gian cả ngày để gửi email, viết blog và cập nhật Twitter. Và có vẻ như chúng ta cũng để lộ tính cách của mình ở các diễn đàn kỹ thuật số này.

Bằng cách phân tích nội dung của gần 700 blog chứa hàng trăm nghìn từ, các nhà nghiên cứu tại Đại học Texas ở Austin nhận thấy những từ ngữ mà mọi người sử dụng phù hợp với cách họ tuyên bố về tính cách của mình, ví dụ như những người tự nhận mình dễ tính thường ít văng tục hơn.

Nhưng nhóm nghiên cứu đi xa hơn, thậm chí là ghép đôi những nét tính cách với việc sử dụng những từ ngữ cụ thể. Những người đạt điểm cao hơn về tính cởi mở có nhiều khả năng nói từ "uống" hơn.

Câu chuyện cũng tương tự với Twitter. Các nhà nghiên cứu nhận thấy những người hướng ngoại có khuynh hướng nhắc đến những cảm xúc tích cực và tình huống xã hội thường xuyên hơn, trong khi những người ghi điểm cao về cảm xúc thất thường có xu hướng sử dụng đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất như "I" và "me".

Người hướng ngoại nói: "Chúng tôi rất hạnh phúc!"

Người thường có cảm xúc bất ổn nói: "Tôi đang vui".

Thật đáng kinh ngạc khi những mối liên quan giữa ngôn ngữ và tính cách này lại rất nhất quán.

Nghiên cứu nói trên nhận thấy các tình nguyện viên đã có thể đoán chính xác được tính cách của một người lạ mặt chỉ bằng cách đọc những bài họ đăng trên Twitter.

Nguồn hình ảnh, VTV

Chụp lại hình ảnh,

"Trong một số tình huống, bạn có thể chọn cho mình một cá tính có lợi chỉ bằng cách thay đổi ngôn ngữ bạn thường sử dụng"

Trên thực tế, có vẻ như chúng ta thường luôn cố giải mã tính cách của những người mình bắt gặp qua ngôn ngữ họ sử dụng.

Chúng ta liên tục đánh giá người khác, ngay cả dựa trên cách một ai đó chọn địa chỉ email.

Ví dụ, những người có nhiều con số trong địa chỉ email của họ được xem là ít tận tâm hơn. Trong khi đó chúng ta có xu hướng nghĩ rằng các địa chỉ email hài hước có nhiều khả năng thuộc về những người hướng ngoại [mặc dù điều này không đúng].

Ý tưởng rằng ta có thể vô tình tiết lộ một điều gì đó về bản thân mỗi khi nói chuyện, viết lên Twitter có thể khiến nhiều người không thoải mái, đặc biệt nếu bạn không muốn người khác hiểu quá nhiều về mình. Nhưng nó cũng có thể giúp thay đổi cách người khác nhìn nhận bạn.

Trong một số tình huống, chẳng hạn như trong phỏng vấn việc làm hoặc thời gian đầu hẹn hò, bạn có thể chọn cho mình một cá tính có lợi chỉ bằng cách thay đổi ngôn ngữ bạn thường sử dụng. Thế nhưng nếu bạn làm vậy, tôi đoán bạn là người hơi ma mãnh.

Và có lẽ vào lúc này, tôi nên ngừng viết trước khi bạn khám phá ra tính cách của tôi.

Bài tiếng Anh đã đăng trên BBC Future.

Video liên quan

Chủ Đề