Rượu chàng tiên review

**RƯỢU CHÀNG TIÊN**

Tên gốc: Tửu Chàng Tiên (酒撞仙)

Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

Editor: Mia Tree

Nguồn raw & qt: Kho tàng đam mỹ – fanfic

***

Thể loại:đam mỹ, tiên hiệp, tu chân, cổ trang, tình hữu độc chung 1×1, chủ thụ.

Số chương:72 chương chính văn – 10 chương phiên ngoại.

Bản gốc:đã hoàn thành (17/10/2018)

Bản edit:đã hoàn thành (24/02/2019)

Nhân vật chính:Thư Vô Khích x Lộ Tiểu Thiền

Một số nhân vật khác:Mạc Thiên Thu, Côn Ngô, Giang Vô Triều, Lăng Niệm Ngô, Liên Nguyệt, Miểu Trần, Hạo Phục.

***

Văn án

Thư Vô Khích từ nhỏ tới lớn đều sống tại Vô Ý Cảnh Thiên, nơi được xưng là ‘đỉnh núi không dục vọng’, một nơi không sắc, không vị, không sinh, không tử. Vì không có dục vọng, nên tu vi của hắn đạt tới đỉnh cao trong giới phàm nhân.

Thế nhưng vào ngày nọ, một tiểu bại hoại xuất hiện, mang theo thế giới phồn hoa từ bên ngoài đến, mỗi ngày đều lải nhải bên tai hắn cái gì mà ‘Túy Sinh Mộng Tử’*.

[*nghĩa là sống mơ màng không lý tưởng, nhưng đây cũng là tên một loại rượu.]

Thư Vô Khích cứ như vậy bị tiểu bại hoại ngày ngày thuyết giảng, muốn giữ cho cõi lòng hư không trống rỗng cũng thật khó khăn.

Sau đó tiểu bại hoại liền ném xuống một câu: “Mẹ ơi! Người này biển dục ngập trời, lão tử phải nhanh chân tìm chỗ cạn mà chạy thôi!”

Quần chúng phẫn nộ: “Không phải biển dục của hắn có vô biên ngập trời cỡ nào ngươi cũng độ à!”

Review

Nhắc đến Tiêu Đường Đông Qua, trong đầu mình hiện lên một tác giả rất biết đổi mới bản thân, rất chăm chỉ, tìm tòi, nghiên cứu tư liệu và rất sáng tạo. Có rất nhiều bộ truyện của Tiêu Đường Đông Qua đào sâu vào các lĩnh vực chuyên nghiệp như đua xe, cầu lông, đấu kiếm… Tuy là với những người am hiểu sâu sắc về chúng có thể không đáng kể, thế nhưng với một độc giả như mình thì rất thích những truyện như thế. Cảm giác thế giới của nhân vật gần gũi với mình hơn, hứng thú với truyện hơn, vì bị thu hút không chỉ bởi tuyến nhân vật, tình tiết truyện, mà còn là những tri thức thú vị được truyền tải trong đó nữa.

Trở lại với Rượu Chàng Tiên, một bộ tu chân huyền huyễn, và trong đây hệ thống phân chia cấp bậc của nó lại là một điểm cộng sáng tạo của Đông Qua. Mình đọc đam không dám nói là nhiều, thế nên cũng chưa từng thấy cách phân chia này ở bất kì một bộ nào trước đây. Nếu như đa số bộ tu chân bây giờ, thì là từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan… ở Rượu Chàng Tiên hệ thống này ngắn gọn hơn: Kết Đan, Nhập Thế, Tá Thế, Đại Thế, Khứ Thế (Thần cấp) mượn linh hồn trời đất để phát huy thế trận của mình.

Đông Qua sủng thụ, nhưng không vì thế mà hình tượng công trong truyện của bả mờ nhạt. Một Thư Vô Khích ẩn nhẫn, thâm tình, cường thế mà cực ngây thơ trong chuyện tình cảm thực sự nhiều khi làm mình nhói lòng xót xa. Cứ nghĩ đến trong hơn ngàn năm đợi chờ vô vọng ấy, con người này chỉ có thể gặm nhấm những mảnh kí ức ít ỏi đẹp đẽ kia để chống đỡ là… ≧﹏≦ Ôi tim t đau quá man

Rượu Chàng Tiên có ngược, nhưng là ngược từ kiếp trước, mà tuyến thời gian lại là hiện tại, thế nên cái kiểu ngược tâm này, nó không như một xô máu chó dội cái ào cho mình ngơ ngác, mà là từ từ, như chất độc, thấm dần qua từng câu chữ, hằn qua để lại bao tiếc nuối, âm ỉ thiêu đốt. Nếu như chữ “giá như” tồn tại…

Thế nhưng dù cho có ngược, nhưng mà một đứa chỉ thích ngọt như mình cũng không kiềm được mà nghĩ: giá như đọc nó sớm hơn một chút.

Thư Vô Khích cường thế nhưng là đối với người mình yêu nhất, vẫn cực kỳ bất an, tự ti mình không đủ thú vị để giữ chân một Lộ Tiểu Thiền ham chơi hoạt bát, cho dù gặp lại cũng không thể chạm đến người đó, là ẩn nhẫn chừng nào. Huhu không nói nữa, tui lại xót anh công nữa rồi (╥﹏╥)

Lộ Tiểu Thiền qua hồi ức của Thư Vô Khích thì có vẻ là một thiếu niên hoạt bát, hiếu động, vô ưu vô lo, với Thư Vô Khích thì có chút càn quấy. Đối với tình cảm của Thư Vô Khích thì quyết tuyệt vô tình, và đây cũng là điều dằn vặt công quân trong ngàn năm. Thế nhưng khi sự thật năm đó dần dần hé lộ, mới thấy “Ta nguyện vì ngươi dời núi lấp biển…” há lại không thương ngươi sao, há lại là vì thiên hạ này sao? Ta là chấp niệm của ngươi, thế nhưng ngươi lại không biết, chính ngươi mới là niệm của ta, mà không phải thương sinh đại chúng.

Nói chung tình cảm đôi chẻ có lẽ sẽ tu thành chính quả từ đời nảo nao rồi, nếu không có con boss Hỗn Độn loăng quăng khắp nơi, phá luôn 2 cp trong truyện. Nói về cp phụ một chút, cũng rất dễ thương, tất nhiên không tốt số như cp chính, ngược đến tận cuối truyện luôn.

Truyện còn xoay quanh “niệm”, giới tu chân muốn thành thần thì phải đạt cảnh giới vô dục vô cầu, nhưng xét cho cùng, thân thể người phàm, tu chân đã là nghịch thiên mà đi, thành thần không phải là “niệm” sao? Muốn vô dục vô cầu cũng không phải “niệm” sao?

“Không sinh ra Có, Có trở về Không”

Nói một chút về mấy nhân vật phụ đi, Kiếm Tông Hạo Phục ban đầu trong ấn tượng của mình là người bình tĩnh, chính chắn, ổn trọng, nhưng thật sự khi mọi chuyện vỡ ra mới thấy đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc mà thôi, tâm lý Hạo Phục cũng không vững vàng như thế, không tự tin như thế, có đáng thương nhưng cũng là nhận lại nhân của mình.

Mạc Thiên Thu, phóng khoáng, yêu mà không chấp nhất, yêu chính là yêu, vì người đó hi sinh mà không cần hồi đáp, chân chính tự tại. Là một nhân vật mình khá thích

Bút lực của Tiêu Đường Đông Qua không phải bàn, cách sắp xếp tình tiết, nhân quả, cách nhân vật trưởng thành, biến hóa cũng không thể chê. Từ một Lộ Tiểu Thiền đâu đâu cũng xem náo nhiệt, vui đùa tiêu khiển khắp nơi, đến khi trong mắt trong tâm chỉ còn Thư Vô Khích, nguyện ý ở lại Vô Ý Cảnh Thiên buồn chán chỉ vì người, từ Thư Vô Khích cường thế, khăng khăng muốn Lộ Tiểu Thiền về Vô Ý Cảnh Thiên với mình, che giấu những bất an khổ sở đến khi hiểu ra chỉ cần Lộ Tiểu Thiền nguyện ý cùng với mình, Vô Ý Cảnh Thiên hay nơi nào thì có khác sao. Cách tác giả xây dựng nhân vật cũng rất hay, có những người bề ngoài vàng son khí thế, nhưng bên trong đã sớm hắc hóa điên cuồng, lại có những người dù ở nơi bùn lầy ma khí, vẫn giữ được sơ tâm trong sáng vẹn nguyên.

Đây là một truyện thật sự rất đáng đọc. Bạn editor cũng rất tốt, rất mượt, rất hay. Đề cử đề cử đề cử!!!

Link

wp