Chùm thơ điên hàn mặc tử hay nhất.Trước khi đến với chùmthơ Hàn Mặc Tửđầy nước mắt được chúng tôi sưu tầm sau đây, mời bạn đọc cùng chúng tôi hiểu rõ hơn cuộc đời của Nhờ thơ điên này nhé!Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh ở làng Lệ Mỹ, Đồng Hới, Quảng Bình;(tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh 22 tháng 9 năm 1912 mất 11 tháng 11 năm 1940) là nhà thơ nổi tiếng , ông làm thơ từ lúc 14 tuổi, khởi đầu cho dòng thơ lãng mạn hiện đại Việt Nam, là người khởi xướng ra Trường thơ Loạn. Hàn Mặc Tử mang vóc mình ốm yếu, tính tình hiền từ, giản dị, hiếu học và thích giao du bè bạn trong lĩnh vực văn thơ. Cuộc đời ông gặp nhiều nỗi bi ai, truân chuyên, ông có khát vọng tình yêu tha thiết, yêu hết mình nhưng những mối tình thường dở dang. Chính vì vậy những bài thơ tình của ông thường buồn da diết. Mời bạn đọc cùng thưởng thức những áng thơ tình buồn của người thi sĩ tài hoa bạc mệnh này.
Tham khảo thêm:Xúc Động Với Chùm Thơ Hàn Mặc Tử Với Bao Cay Đắng Tủi Hờn
1. Buồn ở đây
Rao rao gió thổi phương xa lại Buồn đâu say ngấm áo xuân ai Lay bay lời hát, ơ buồn lạ E buồn trong mộng có đêm nay .
Nắng sao như nắng đời xưa ấy Nắng vàng con mắt thấy duyên đâu Muốn gởi thương về người cổ độ Mà sao tình chẳng nói cho đau .
Chiều xưa khúc nhạc nóng ran lên Không có ai đi để lỗi thuyền Nguồn thơ ứa mãi hai hàng lệ Tờ giấy hoa tiên cũng ướt mèm.
Những bài thơ tình buồn của "nhà thơ điên" Hà Mặc Tử2
2. Biển hồn ta
Máu tim ta tuôn ra làm bể cả Mà sóng lòng rồn rập như mây trôi Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.
Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết Khi say sưa với lượn sóng triền miên Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt Giọng hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.
Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện Trong lòng và đang tắm máu sông ta Ta muốn vớt ai ra ngoài sóng điện Để nhìn xem sắc mặt với làn da.
Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại, rồ dại! Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.
3. Cửa sổ đêm khuya
Hoa cười nguyệt rọi cửa lồng gương Lạ cảnh buồn thêm nỗi vấn vương Tha thướt liễu in hồ gợn bóng Hững hờ mai thoảng gió đưa hương Xa người nhớ cảnh tình lai láng Vắng bạn ngâm thơ rượu bẽ bàng Qua lại yến ngàn dâu ủ lá Hòa đàn sẵn có dế bên tường.
Những bài thơ tình buồn của "nhà thơ điên" Hà Mặc Tử3
4. Đà Lạt trăng mờ
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu. Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ! Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều, Để nghe dưới đáy nưới hò reo, Để nghe tơ liễu rung trong gió, Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im Cành lá in như đã lặng chìm. Hư thực làm sao phân biệt được! Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng, Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. Không một tiếng gì nghe động chạm, Dẫu là tiếng vỡ của sao băng...
5. Đây thôn vĩ dạ
Sao anh không về chơi thôn Vĩ? Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên, Vườn ai mướt quá xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay... Thuyền ai đậu bến Sông Trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa, Áo em trắng quá nhận không ra... Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, Ai biết tình ai có đậm đà?
Những bài thơ tình buồn của "nhà thơ điên" Hà Mặc Tử4
6. Đêm không ngủ
Non sông bốn mặt mơ màng Thức chỉ mình ta dạ chẳng an. Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối Gió thu lọt cửa cọ mài chăn. Khóc giùm thân thế hoa rơi lệ Buồn giúp công danh dế dạo đàn. Trỗi dậy nôm na vài điệu cũ Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn.
7. Đôi ta
Mà anh hay em trong tim đều rạn Đều chôn sâu hình ảnh một người mơ Bây giờ đây quấn quít hiện bây giờ Chỉ biết có đôi ta là đang sống Đang cho nhau ngọt ngào và đang mộng Cố làm lơ không biết đến thời gian Đến bông hoa tàn tạ với trăng ngàn Đến những tình duyên chung quanh thất vọng Nhiều hành tinh tan đi vì đã lỏng Ôi muôn năm! Giấc mộng đã đời chưa ? Lúc ấy sóng triều rên rỉ chưa bưa Cứ nhắm mắt, cứ yêu nhau như chết Cứ sảng sốt, tê mê và rũ liệt Đừng nghe chi âm hưởng địa cầu đang Vỡ toang ra từng mảnh, cả không gian Cả thời gian, từ tạo thiên lập địa Đều trộn trạo, điều hòa và xí xóa Thành hư không như tình ái đôi ta . Trong im lìm, lẻ loi trong dãy động, Cũng hình như, em hỡi, động Huyền Không Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng, Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa . Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa, Lá trên cành cành héo hắt, gió ngừng ru: "Một mối tình nức nở giữa âm u, Một hồn đau rã lần theo hương khói, Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi, Một lời run hoi hóp giữa không trung, Cả niềm yêu, ý thơ, cả một vùng, Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn", Đấy là tất cả người anh tiêu tán, Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ Cùng tình em tha thiết như văn thơ Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế.
8. Em lấy chồng
Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ Em lấy chồng rồi hết ước mơ Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng Ngồi lên để thả cái hồn thơ.
9. Hồn là ai
Hồn là ai là ai? tôi không biết Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng Tôi chết giả và no nê vô vạn Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến Thịt da tôi sượng sần và tê điếng Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức Rồi bay lên cho tới một hành tinh Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình Để gào thét một hơi cho rởn ốc Cả thiên đường trần gian và địa ngục
Hồn là ai? là ai! tôi không hay Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay Hồn mệt lả mà tôi thì chết giấc
10. Bẽn lẽn
Trăng nằm sóng soải trên cành liễu Đợi gió đông về để lả lơi Hoa lá ngây tình không muốn động Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi.
Trong khóm vi vu rào rạt mãi Tiếng lòng ai nói? Sao im đi? Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe.
Vô tình để gió hôn lên má Bẽn lẻn làm sao lúc nửa đêm Em sợ lang quân em biết được Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.
Tình yêu trong thơ Hàn Mặc Tử đẹp nhưng đượm một nỗi buồn. Trong cuộc đời nhiều đắng cay và khi mắc căn bệnh hiểm nghèo, nhưng không vì thế mà những vần thơ thấm đượm một nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Ta chỉ thấy đâu đó sự nuối tiếc đối với sự sống ngắn ngủi, với cuộc đời dang dở mà thôi.
Đọc thơ ông, ta càng thấy khâm phục hơn, một nhân cách cao đẹp, dù trong khó khăn nhưng vẫn dùng những câu chữ chau chuốt nhất, những tình cảm đẹp nhất để gửi đến người thương của mình.