Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Giới thiệu truyện: Nhất Niệm Vĩnh Hằng Tác giả: Nhĩ Căn Tình trạng:

Full convert https://bachngocsach.com/reader/nhat-niem-vinh-hang-convert


Dịch gần Full. https://bachngocsach.com/reader/nhat-niem-vinh-hang Thể loại: Tiên hiệp

Người Review: @f_heke

Nội dung:


Nhất niệm vĩnh hằng” là bộ truyện tạo nhiều Ấn Tượng cho mình nhất: vui – buồn – chán – và cả thất vọng. Đâu rồi khí phách bá đạo mãnh liệt của Tiên Nghịch, trầm uất bi ai đầy mưu đồ của Cầu Ma, nhiệt huyết hết mình của Ngã Dục Phong Thiên???

Mình mạn phép review khoảng 200c đầu của truyện thôi, vì sau đó mình drop bộ truyện mất tiêu rồi :”>

Mở đầu của “Nhất Niệm Vĩnh Hằng” là hình ảnh chia tay lần cuối cùng trong n lần chia tay đầy bịn rịn với trưởng bối thôn xóm của chàng thiếu niên Bạch Tiểu Thuần ngây thơ, trong sáng và thiện lương – mỗi tội sợ chết vô cùng. Với kí ức phải nhìn người thân yêu mình dần chết đi trong lúc nhỏ, mà chàng Bạch Tiểu Thuần của chúng ta vô cùng vô cùng sợ chết. Sợ đến mức chỉ cần kiên trì một chút thôi, đốt nén nhang cháy dở lâu hơn một chút là có thể có người xuống tiếp dẫn về sơn môn tu tiên trường sinh, thế nhưng năm lần bảy lượt mới có thể chịu đựng được sấm sét đánh xuống, thi gan cùng tiếng sấm mới hoàn thành nguyện vọng. Hắn sợ chết đến mức vừa tiến vào sơn môn, có người gây sự vội vàng bế quan tu tập một lèo lên Ngưng khí tầng ba, đánh bay đối thủ mới Ngưng khí tầng hai thành đầu heo. Hắn sợ chết đến mức tóc có sợi bạc vì hao chút tuổi thọ vội vàng tìm mọi cách để có thể đạt được đan dược bổ sung thọ nguyên. Chả thế mà chế ra một loại đan dược bá đạo vô song – Phát Tình đan– áp dụng triệt để cho mọi thú vật, là nỗi ám ảnh của không ít người. Hắn sợ chết đến mức trận thi đấu nhỏ, nhưng có thể khoác lên mình tầng tầng áo da, đủ loại thủ đoạn dù cho tu vi thực lực mình không tệ… … Thế nhưng, dù sợ chết nhưng hắn vẫn không bao giờ quên tình nghĩa, tình bạn. Và trận chiến ở Lạc Trần sơn trang là một minh chứng cho tính cách của hắn: sợ chết - nhưng không vì thế mà bỏ rơi đồng bạn mình. Một trận chiến thảm thiết, hùng tráng, và quyết liệt. …. Thế nhưng ngoài đoạn đó, ừ… tầm sau chương 180 ra thì mình không còn thấy gì hay nữa? Chọc cười ư? Cười đó rồi quên đó, nhạt và nhạt. Hài không phải là sở trường của tác giả, chêm tí làm gia vị thì tuyệt, nhưng chuyển thành món chính thì ngấy không chịu nổi. Tự sướng quá mức! Đó vốn không phải là phong cách của Nhĩ Căn. Nhắc đến Nhĩ Căn, ta nhớ đến cái tình trong truyện, nhớ tới những màn ngộ đạo đỉnh cao, mông lung đầy chất Tiên hiệp huyền huyễn. Đằng này mạch truyện càng lúc càng đẩy lên cao, nhân vật chính được tung hô quá mức, quá đà, quá lố. Một tu sĩ nhỏ nhoi thì có gì khiến cả đám cao tầng tông môn phụ thuộc vào đến mức đóng vai trò không – thể - thiếu được thế kia? Tình tiết hấp dẫn? Đúng là mấy trăm chương đầu tình tiết rất hấp dẫn. Thế nhưng xin lưu ý đó là khoảng 100 chương đầu thôi. Sau đó nó cứ lặp đi lặp lại với một lối mòn vì đi lại nhiều quá mà mòn vẹt, lõm hẳn xuống hai mươi centimet luôn rồi. Tất cả cũng đều là tình tiết Thuần ta mới đầu không có gì, sau đó chỉ số may mắn tuôn về mình, sau đó tất cả các thiên kiêu, anh tài đều rạp dưới chân Thuần ta. Tất cả các mỹ nữ đều rạp trước người Thuần ta. Khiến tất cả mọi người phải tròn mắt….

Tóm lại, nếu ai ưa thích một tác phẩm chọc cười thì nên – rất nên đọc. Ai chưa biết Nhĩ Căn, chưa từng đọc và mê phong cách của Nhĩ Căn qua Tiên Nghịch, Cầu Ma, Ngã Dục Phong Thiên thì nên đọc cho biết. Cũng có thể đoạn sau hấp dẫn, gay cấn và chẳng còn chút chi tiết vớ vẩn mà mình nêu trên kia mà mình bỏ lỡ cũng nên.

Thỉnh chư vị thử đọc qua và cho ý kiến về truyện theo quan điểm của mình.

Last edited by a moderator: 12/6/18

Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Giới thiệu truyện: Nhất Niệm Vĩnh Hằng Tác giả: Nhĩ Căn Tình trạng: Full convert - Dịch gần Full. Thể loại: Tiên hiệp

Người Review: @f_heke

Nội dung:


Nhất niệm vĩnh hằng” là bộ truyện tạo nhiều Ấn Tượng cho mình nhất: vui – buồn – chán – và cả thất vọng. Đâu rồi khí phách bá đạo mãnh liệt của Thiên Nghịch, trầm uất bi ai đầy mưu đồ của Cầu Ma, nhiệt huyết hết mình của Ngã Dục Phong Thiên???

Mình mạn phép review khoảng 200c đầu của truyện thôi, vì sau đó mình drop bộ truyện mất tiêu rồi :”>

Mở đầu của “Nhất Niệm Vĩnh Hằng” là hình ảnh chia tay lần cuối cùng trong n lần chia tay đầy bịn rịn với trưởng bối thôn xóm của chàng thiếu niên Bạch Tiểu Thuần ngây thơ, trong sáng và thiện lương – mỗi tội sợ chết vô cùng. Với kí ức phải nhìn người thân yêu mình dần chết đi trong lúc nhỏ, mà chàng Bạch Tiểu Thuần của chúng ta vô cùng vô cùng sợ chết. Sợ đến mức chỉ cần kiên trì một chút thôi, đốt nén nhang cháy dở lâu hơn một chút là có thể có người xuống tiếp dẫn về sơn môn tu tiên trường sinh, thế nhưng năm lần bảy lượt mới có thể chịu đựng được sấm sét đánh xuống, thi gan cùng tiếng sấm mới hoàn thành nguyện vọng. Hắn sợ chết đến mức vừa tiến vào sơn môn, có người gây sự vội vàng bế quan tu tập một lèo lên Ngưng khí tầng ba, đánh bay đối thủ mới Ngưng khí tầng hai thành đầu heo. Hắn sợ chết đến mức tóc có sợi bạc vì hao chút tuổi thọ vội vàng tìm mọi cách để có thể đạt được đan dược bổ sung thọ nguyên. Chả thế mà chế ra một loại đan dược bá đạo vô song – Phát Tình đan– áp dụng triệt để cho mọi thú vật, là nỗi ám ảnh của không ít người. Hắn sợ chết đến mức trận thi đấu nhỏ, nhưng có thể khoác lên mình tầng tầng áo da, đủ loại thủ đoạn dù cho tu vi thực lực mình không tệ… … Thế nhưng, dù sợ chết nhưng hắn vẫn không bao giờ quên tình nghĩa, tình bạn. Và trận chiến ở Lạc Trần sơn trang là một minh chứng cho tính cách của hắn: sợ chết - nhưng không vì thế mà bỏ rơi đồng bạn mình. Một trận chiến thảm thiết, hùng tráng, và quyết liệt. …. Thế nhưng ngoài đoạn đó, ừ… tầm sau chương 180 ra thì mình không còn thấy gì hay nữa? Chọc cười ư? Cười đó rồi quên đó, nhạt và nhạt. Hài không phải là sở trường của tác giả, chêm tí làm gia vị thì tuyệt, nhưng chuyển thành món chính thì ngấy không chịu nổi. Tự sướng quá mức! Đó vốn không phải là phong cách của Nhĩ Căn. Nhắc đến Nhĩ Căn, ta nhớ đến cái tình trong truyện, nhớ tới những màn ngộ đạo đỉnh cao, mông lung đầy chất Tiên hiệp huyền huyễn. Đằng này mạch truyện càng lúc càng đẩy lên cao, nhân vật chính được tung hô quá mức, quá đà, quá lố. Một tu sĩ nhỏ nhoi thì có gì khiến cả đám cao tầng tông môn phụ thuộc vào đến mức đóng vai trò không – thể - thiếu được thế kia? Tình tiết hấp dẫn? Đúng là mấy trăm chương đầu tình tiết rất hấp dẫn. Thế nhưng xin lưu ý đó là khoảng 100 chương đầu thôi. Sau đó nó cứ lặp đi lặp lại với một lối mòn vì đi lại nhiều quá mà mòn vẹt, lõm hẳn xuống hai mươi centimet luôn rồi. Tất cả cũng đều là tình tiết Thuần ta mới đầu không có gì, sau đó chỉ số may mắn tuôn về mình, sau đó tất cả các thiên kiêu, anh tài đều rạp dưới chân Thuần ta. Tất cả các mỹ nữ đều rạp trước người Thuần ta. Khiến tất cả mọi người phải tròn mắt….

Tóm lại, nếu ai ưa thích một tác phẩm chọc cười thì nên – rất nên đọc. Ai chưa biết Nhĩ Căn, chưa từng đọc và mê phong cách của Nhĩ Căn qua Thiên Nghịch, Cầu Ma, Ngã Dục Phong Thiên thì nên đọc cho biết. Cũng có thể đoạn sau hấp dẫn, gay cấn và chẳng còn chút chi tiết vớ vẩn mà mình nêu trên kia mà mình bỏ lỡ cũng nên.

Thỉnh chư vị thử đọc qua và cho ý kiến về truyện theo quan điểm của mình.

Còn nhớ ngày ta đọc Tiên Nghịch, luôn nghẹn 1 bụng lo sợ. Sợ main bị treo dù biết nó là main nó sẽ sống đến chap cuối
Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Đậu xanh, ta đọc Cầu Ma xong nhập ma luôn.

Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Nhất niệm đọc được 1 đoạn. Tới khúc nhận ra main là thằng mập địch liền sinh ra chán ghét.
Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Thêm Tam Thốn giờ main lại y vậy nữa.
Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng
Nản **, lão Nhĩ muốn giảm béo đến điên r
Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Nhất niệm vĩnh hằng hay mà. Đọc thoải mái, thích hợp giải trí. Mấy bộ khác nội dung thì hay, nhưng đọc nặng nề, nhân vật chính hay rên rĩ, đọc nẫu cả đầu.

Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Tóm tắt truyện nhất niệm vĩnh hằng

Tự sướng quá mức! Đó vốn không phải là phong cách của Nhĩ Căn. Nhắc đến Nhĩ Căn, ta nhớ đến cái tình trong truyện, nhớ tới những màn ngộ đạo đỉnh cao, mông lung đầy chất Tiên hiệp huyền huyễn.

Có lộn không. Chứ ta thấy cái phong cách "tự sướng quá mức" mới là bản chất của Nhĩ Căn, chỉ là hắn lồng ghép nhiều thứ khác vào khiến nó mơ hồ đi chút thôi. Chứ nhìn lại mà xem, nhân vật chính của hắn lúc nào cũng đánh vượt cấp, gặp kì ngộ liên tục, gái theo ko dứt. Nhĩ Căn cơ bản cũng chỉ là YY, nhưng uyển chuyển hơn mớ rác rưởi ngoài kia một chút, chắc được mỗi bộ Cầu Ma là khác biệt. Sau này khai phá thêm mảng hài bựa, có vẻ rất có tương lai, hắn nên lấy YY Hài bựa làm tiêu chí, biết đâu sẽ là Châu Tinh Trì của truyện tàu.