Hoa tư dẫn review truyện

Đọc xong “Hoa tư dẫn” của Đường Thất Công Tửđiên cuồng muốn viết một cái review dài thật dài. Nhưng mà chưa kịp viết, đã nhận ra mọi người viết cực nhiều review về truyện này, mà cái review nào cũng hay, làm bản thân tôi cũng thấy ngại, không dám viết nữa. Nhưng mà cảm xúc vẫn không thể kìm nén được, đành quyết định chuyển sang hướng khác, review về nhân vật trong “Hoa tư dẫn”.

Hoa tư dẫn review truyện

Đầu tiên, là hai nhân vật chính trong thiên truyện thứ nhất:

Tống Ngưng và Thẩm Ngạn

Không như nhiều người khác cảm động trước thiên truyện thứ ba, bản thân tôi lại đau xót nhiều về thiên truyện thứ nhất này. Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, hai người họ rơi vào một hoàn cảnh rất cũ, có thể nói là một mô típ cực kì cũ, kể ra ở ngoài đời hay trong truyện: kẻ thù – nhận nhầm – yêu nhầm – hiểu lầm – li biệt. Yêu phải người không nên yêu, nhận nhầm người đối tốt với mình, hiểu lầm quá sâu, dùng hết sức để thương tổn nhau, cuối cùng khi nhận ra sự thật, thì tất cả đều đã quá muộn. Cảnh tượng ấy, chúng ta đã bắt gặp bao nhiêu lần trong hiện thực. Có mấy người chưa từng trải qua một tình yêu vì những cãi vã, những hiểu lầm nho nhỏ mà dẫn tới kết cục chia tay. Một tình yêu rất đời thường, nhưng vì đời thường, nên tôi càng thấy đau xót.

Nếu có điều gì đặc biệt trong cái mô típ đời thường (thậm chí có chút tầm thường) này, thì đó chính là Tống Ngưng, người con gái dũng cảm dùng hết sức mình để yêu, đã đánh đổi cả tính mạng mình để giữ lấy một ảo ảnh mơ hồ. Tống Ngưng, một người con gái mạnh mẽ, kiêu ngạo, vì một lần bị đánh bại mà đem lòng si mê kẻ thù của mình. Nàng dùng sự kiên định, sự dịu dàng, và cả sự mù quáng để cứu lấy người mình yêu, để làm vợ người ấy, để trao tình yêu, tôn nghiêm, và cả bản thân mình vào tay chàng. Nhưng kết cục của nàng, lại là hiện thực tàn khốc không thể chấp nhận nổi. Tình yêu ấy, đã giày vò con người ta đến mức nào, để đến nỗi nàng chấp nhận sống trong mơ với một ảo ảnh, ảo ảnh rằng người đó mãi mãi chỉ yêu một mình nàng. Yêu bao nhiêu, để đến khi chết, nàng tuyệt vọng đến mức không muốn nói một lời nào, không còn bất kì mong muốn gì với chàng nữa. Mà đau đớn nhất, có lẽ là Tống Ngưng đã chết trong khi vẫn không thể rõ mình đã yêu Thẩm Ngạn hay yêu cái ảo ảnh của Thẩm Ngạn do chính mình tạo ra?

Về Thẩm Ngạn, từ đầu đến cuối tôi không hề thấy chàng sai, chàng chỉ đơn giản là cố chấp, cố chấp với sự kiêu hãnh của mình, cố chấp với những gì mình muốn tin… Đến khi nhận ra, tất cả đều đã quá muộn, không còn có thể thay đổi được nữa. Chỉ đơn giản là một sự hiểu nhầm, nhưng cái giá phải trả lại là cả tính mạng. Tôi rất thích điều mà Đường Thất Công Tử đặt ra, liệu có phải vì Tống Ngưng đã chết mà Thẩm Ngạn không muốn sống nữa? Quân Phất không tin, tôi cũng không tin. Có lẽ, Thẩm Ngạn chỉ đơn giản là không thể chịu nổi cảm giác hối hận giày vò mà đi tìm tới cái chết… Nhưng mà, rốt cuộc có phải thế hay không, cũng chẳng còn quan trọng. Dù sao, người thì cũng chết rồi…

Thiên truyện thứ hai,

Dung Viên và Oanh Ca

Đây là cặp đôi mà tôi rất thích trong Hoa tư dẫn. Bởi một lẽ, câu chuyện tình của họ, đã có một cái kết đẹp.

Oanh Ca, sát thủ được nuôi dạy từ nhỏ trong Dung gia, chịu ơn cứu mạng của Dung Tầm, đã bán cả tuổi thanh xuân, tính mạng và tình cảm của mình cho Dung Tầm. Đáng tiếc, thứ mà cô nhận được, lại chỉ là sự vứt bỏ. Tuy nhiên, cũng phải nói thêm rằng, nếu cô không phải chịu qua những đau đớn, bất hạnh như thế, có lẽ cô mãi mãi sẽ chẳng làm rung động được tấm lòng của chàng quân vương trẻ tuổi: Dung Viên. Và cô, cũng vì chàng mà rung động. Hóa ra, kể cả có là sát thủ, Oanh Ca cũng chỉ là một người phụ nữ cần yêu thương. Lần đầu tiên trong cuộc đời, có người bảo cô không được kìm nén, nếu đau thì kêu, nếu buồn thì khóc. Lần đầu tiên, có người nâng niu chăm sóc cô còn hơn cả bản thân mình. Lần đầu tiên, có người trao cho cô tính mạng của mình, kéo cô ra sau lưng khi gặp phải nguy hiểm, dù biết rõ rằng cô có khả năng tự bảo vệ mình. Có lẽ cũng vì những cái đầu tiên ấy, Oanh Ca, một sát thủ luôn sống rất tỉnh táo, đã từ bỏ cơ hội chạy trốn, từ bỏ cơ hội tự do, chấp nhận một cuộc sống bị trói buộc bởi những lễ nghi, chịu chôn mình nơi chốn cung đình, chỉ để được sống trong vòng tay chàng.

Dung Viên, vị quân vương trẻ tuổi đã trao cho Oanh Ca tình yêu của mình. Người chàng yêu, chàng muốn giữ trong tay mà nâng niu bảo vệ. Lúc đầu, chàng đối với Oanh Ca chỉ đơn giản là sự thương tiếc, xót xa cho một người con gái xinh đẹp, trẻ tuổi mà đã phải chịu quá nhiều bất hạnh. “Không phải vừa gặp đã yêu, nhưng từ thương xót đến yêu chỉ vẻn vẹn ba ngày”. Dung Viên, chàng dám yêu dám hận, tình cảm của chàng có thể nói là rất thẳng thắn, rất đơn thuần. Cái tôi thích nhất ở Dung Viên, chính là thứ tình yêu của bậc đế vương trong chàng. Tình yêu ấy không hề giả dối, không hề che đậy. Chàng biết cô muốn rời đi, chàng tìm cách giữ cô lại. Chàng biết cô có một lớp băng lạnh giá, chàng dùng hết sức mình để sưởi ấm cô. Vị trí bên cạnh bậc đế vương, chàng chỉ muốn một mình Oanh Ca.

Đáng tiếc, không cái gì trên đời này là trọn vẹn. Khi biết cái chết đang đợi mình, Dung Viên đã chọn cách phụ tình Oanh Ca, giam cô lại trên núi, hi vọng 10 năm sau, cô có thể lại một lần nữa tìm thấy hạnh phúc cho mình. Có người nói rằng Dung Viên thực ra không hề mong muốn Oanh Ca sẽ được sống hạnh phúc bên người khác, nếu không, bằng sự hiểu biết của chàng về Oanh Ca, tại sao chàng không thể hiểu rằng khi rời khỏi núi, biết tin chàng đã chết, cô cũng sẽ chọn cách chết theo chàng? Nhưng cá nhân tôi, lại thấy cảm thông cho sự lựa chọn của Dung Viên. Tôi muốn nói rằng, chàng đã chọn một giải pháp ngốc nghếch, nhưng lại dễ hiểu. Dung Viên, chàng cũng chỉ là một người bình thường, làm sao chàng có thể hạnh phúc khi nhìn thấy người con gái mình yêu bên cạnh một người đàn ông khác. Chàng, có suy nghĩ của mình, có sự tôn nghiêm của mình. Chàng trao lại ngôi vị cho Dung Tầm, nhưng lại không có cách nào để Oanh Ca về lại bên Dung Tầm. Vì lẽ đó, dù mong cho Oanh Ca được hạnh phúc, nhưng trong lòng Dung Viên lại không tránh khỏi sự ích kỉ, dẫn đến một sự lựa chọn mà nếu còn sáng suốt, có lẽ chính chàng cũng không thể tự hiểu nổi. Nhưng dù sao, cái kết cuối cùng mà Oanh Ca lựa chọn cho chính mình, vẫn là được chết bên cạnh Dung Viên. Đây thực sự là một cái kết đẹp, nhưng tôi không coi rằng nó viên mãn. Một khi đã chết, ai còn biết được có thể gặp lại nhau hay không? Nhưng ít ra, xét từ một phương diện nào đó, Dung Viên và Oanh Ca, họ đã có thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.

Còn một người nữa, cũng để lại cho tôi nhiều suy nghĩ, là Dung Tầm. Trong suy nghĩ của Oanh Ca, Dung Tầm là kẻ phụ tình. Còn tôi, tôi cho rằng anh ta là một kẻ ngốc nghếch. Anh ta có yêu Oanh Ca hay không tôi không biết, có lẽ đó thực sự là tình yêu, cũng có thể đó chỉ là sự luyến tiếc thứ đồ chơi bị mình vứt bỏ lại được người khác nâng niu. Nếu anh ta chỉ coi Oanh Ca là một món đồ chơi, thì anh ta thật sai lầm khi quá yêu quý món đồ chơi đó như thế. Nếu anh ta thật lòng yêu thương cô, Dung Tầm lại càng đáng trách, bởi lẽ anh ta là một người đàn ông hèn nhát, đã không nhận ra tình cảm của mình đúng lúc, kết cục là phải ôm tiếc nuối cả đời.

Thiên truyện thứ ba, mối tình giữa

Khanh Tửu Tửu và Công Nghi Phỉ

Thực ra, trong cả Hoa tư dẫn, đây là câu chuyện mà tôi thấy khó hiểu nhất. Có lẽ thứ tình yêu dày vò của Khanh Tửu Tửu và Công Nghi Phỉ, tôi thật sự không thể cảm nhận được.

Khanh Tửu Tửu, một cô gái mạnh mẽ, cô thông minh, nhưng đáng tiếc lại bị chính sự thông minh đó làm hại. Vì ân oán, vì tình, vì nghĩa, cô đã tạo ra một cạm bẫy, lừa mình, dối người, rồi lại rơi vào cái bẫy do chính mình tạo ra. Mỗi người sống đều có một lựa chọn riêng, tôi không phán xét rằng cô đã chọn đúng hay sai. Chỉ là, tôi không thể không nghĩ, giá như Khanh Tửu Tửu có thể kiên quyết độc ác đến cùng, đừng vì tình yêu mà bị dày vò, có lẽ kết cục của cô đã không trở nên như thế. Nhưng đương nhiên, nếu tình yêu nói ngăn là có thể ngăn được, có lẽ nó đã không đáng sợ như thế. Khanh Tửu Tửu, ngay từ đầu, cô đã chọn cho mình một con đường gập ghềnh khó đi, cũng sẵn sàng trả giá vì nó. Riêng với tôi, tôi cảm thấy cái giá ấy thực sự quá đắt. Nhưng có lẽ, ít ra, cô vẫn hạnh phúc, vì có được một người đàn ông nhớ thương cô cả đời.

Công Nghi Phỉ, có lẽ anh thật sự rất yêu Khanh Tửu Tửu. Dù biết mình bị lừa, dù biết cô có mục đích, dù bị cô làm tổn thương, anh vẫn chấp nhận tha thứ tất cả, dùng cách của riêng mình để yêu cô. Đáng tiếc Khanh Tửu Tửu lại không hiểu được tình yêu của anh. Nhưng thực sự, tôi không hề thích nhân vật này. Đơn giản là vì tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh. Có lẽ lòng tự trọng của anh quá lớn, nên khi bị tổn thương quá nhiều, anh cũng chọn cách dày vò Khanh Tửu Tửu để trả thù lại cô. Nhưng tại sao, nếu thật sự yêu, anh không nói hết ra tất cả với cô, tại sao anh cứ để mặc cô làm khổ cả hai người. Anh yêu cô, nhưng lại không thể khiến cô cảm thấy an toàn, không thể khiến cô cảm thấy được yêu thương. Hai người họ như hai con nhím, ở cạnh nhau sẽ chỉ tạo ra thương tổn. Vì thế, anh đã chọn cách quên cô, quên đi nỗi đau khổ ấy. Đáng tiếc, sự lựa chọn ấy, một lần nữa làm tổn thương hai người, khiến nỗi đau lại sâu thêm. Kết cục, Công Nghi Phỉ, anh lại dành cả cuộc đời mình, nhớ thương một người con gái.

Cả thiên truyện, có lẽ cảm nhận duy nhất còn đọng lại trong tôi, đó là sự tiếc nuối…

Thiên truyện thứ tư, là

Mộ Dung An và Tô Hoành

Câu truyện này ngắn hơn ba truyện trước rất nhiều, cũng không có quá nhiều tình tiết, nhưng tóm lại, vẫn là một câu chuyện động lòng người.

Mộ Dung An, một tuyệt sắc giai nhân, nói đơn giản, chỉ là một hồn ma trở lại trần thế nhờ bí thuật cao siêu. Cô không hiểu nhân tình thế thái, chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Sống quá lâu, khiến cho tất cả đều trở nên vô vị. Rốt cuộc, cô cũng gặp được Tô Hoành, người khiến cô động lòng, khiến cô cảm nhận được chữ tình. Hai năm hạnh phúc, đã cầu nguyện được “Trọn đời bình an”. Đáng tiếc, Tô Hoành lại là thế tử. Giữa tình yêu và vương vị, chàng đã chọn vương vị. Giây phút chàng rời bỏ cô, chàng không hề hay biết sẽ có một ngày cô chết trên tay chàng, chết vì bảo vệ chàng, để lại cho chàng một đứa con. Nếu giây phút ấy chàng biết, cũng biết những năm tháng hối hận sau này, có lẽ chàng đã không lựa chọn như thế. Mà quả thật, Tô Hoành đã chọn cách ở lại. Rất nhiều năm sau, trong một giấc mộng, chàng thấy mình trở lại ngày ấy, trở lại lúc chàng rời bỏ cô. Lần này, có người đã nói cho chàng biết trước kết cục, cho chàng nhìn thấy tương lai sau này. Tô Hoành đã ở lại, chàng chọn cách sống hạnh phúc trong giấc mộng đó, rời xa hiện thực đầy thương đau.

Một chuyện tình, dù đã muộn, nhưng ít nhất, họ vẫn có thể hạnh phúc trong giấc mộng đẹp.

Câu chuyện tình cuối cùng, cũng là câu chuyện xuyên suốt toàn bộ Hoa tư dẫn: mối tình của

Quân Phất và Mộ Ngôn

Quân Phất, vốn dĩ là một người con gái rất thông minh, rất kiên cường, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Mộ Ngôn, cô bằng lòng trở thành một cô gái có chút ngốc nghếch, có chút ngang bướng, cố chấp, lại thích làm nũng, thích giận dỗi,…

Mộ Ngôn, một người đàn ông sinh ra để làm nghiệp lớn, vốn chưa từng biết sợ hãi, nhưng khi gặp Quân Phất, lại vô tình nhận ra, mình sợ mất cô đến nhường nào…

Câu chuyện của hai người họ, thật sự rất đẹp. Đau khổ nhiều, đắng cay nhiều, cũng nhiều lần bị số phận trêu đùa. Nhưng trên hết, tình cảm họ trao đi và cũng được nhận lại. Có người gọi họ là Diệp Trăn và Tô Dự (cái tên khác của hai người), nhưng cá nhân tôi lại không hề cái tên này. Bởi tôi vẫn luôn cho rằng, người yêu Mộ Ngôn là Quân Phất, không phải công chúa Diệp Trăn; cũng như người yêu Quân Phất là Mộ Ngôn, không phải là thế tử Tô Dự. Giống như một câu nói của Mộ Ngôn mà tôi vô cùng thích: “Nếu quên em, người đó chỉ là Tô Dự, không còn là Mộ Ngôn, nếu tôi đã không còn là tôi nữa, theo em tôi có hạnh phúc?

Tôi cũng không biết nên nói thế nào để diễn tả về hai người họ, càng nói càng thấy thừa. Tóm lại chỉ có một câu, Quân Phất là một nữ chính vô cùng đáng để thích, còn Mộ Ngôn, chàng xứng đáng trở thành soái ca trong lòng mọi người phụ nữ…

———————

Hoa tư dẫn, thực tế là một câu chuyện buồn, nhưng lại không quá đau thương hay nặng nề, cũng bởi giọng văn tưng tửng của tác giả. Vừa khóc đấy, rồi cũng có thể cười được ngay, cảm xúc cứ đan xen lẫn lộn, nhiều lúc có cảm giác giống như mình đang bị điên, vừa khóc vừa cười… Nghe nhiều không bằng tự cảm nhận, tôi đảm bảo nếu đọc Hoa tư dẫn, bạn sẽ không phải hối hận…

p/s: Viết xong cái review, đọc đi đọc lại, càng đọc càng thấy không ổn, mà cũng chẳng biết nên sửa ở chỗ nào. Thôi thì cảm xúc dâng trào, mọi người thông cảm nhé ^^