Vì sao ôn Khách Hành còn sống


Artist: 枕酒漱石

     Thiên Nhai khách chắc hẳn là một niềm dây dưa khác của tác giả với Thất gia, mà Thất gia lại là chấp niệm ban đầu của tác giả với chốn Hoàng tuyền, U minh. Chỉ là lần này, địa ngục tồn tại ngay ở nhân gian, ngay tại nơi sinh ra con người, mà cũng là nơi chôn xác con người. Nói trần gian là thiên đường, cũng có thể nói trần gian là địa ngục khắc nghiệt nhất…

Thế gian này, chẳng còn lắm thứ có thể rõ ràng mà phân định trắng là trắng, đen là đen nữa rồi!

     Gần đây tôi luôn tâm niệm một câu “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”. Bởi vì không muốn tự mình khắt khe với cuộc đời, để đổi lấy cuộc đời hà khắc với mình, nên mới dùng cách này để nhìn nhận con người, nhìn nhận thế sự, nhìn nhận tiền căn hậu quả của từng câu chuyện. Mà càng lúc có lẽ càng tham lam hơn, biết được một ít, lại muốn biết nhiều hơn về những chuyện từ xa xưa.

Giống như là, biết được vì sao Chu Tử Thư – một kẻ bệnh tật da dẻ vàng vọt sắp chết – là một mỹ nhân lại chẳng muốn người khác chỉ nhìn vào nhan sắc của mình. Người đẹp, mà chỉ một lòng muốn giấu đi cái đẹp, để tránh “phiền toái”.

Nhưng mà “phiền toái” đến thì phải đến. Ôn Khách Hành mắt nhìn mỹ nhân từ xưa đã chuẩn, trên đường đời, ngắm được người thứ nhất rồi thì tưởng định cả đời không thèm nhìn đến người thứ 2, nào ngờ, nhìn trúng người thứ 2 thì lại tủi thân mà nuốt uất hận vào trong: vì sao con người sinh ra thì phải chịu uất ức, phải chịu bị số phận bày bố?

Truyện của Priest luôn có một mỹ nhân, hoặc hai mỹ nhân. Nói chung, lúc nào cũng có mỹ nhân. Mà văn phong của Priest không nhanh không chậm, không vội vàng cũng không rề rà. Có hài, có bi. Nhưng tuyệt không hời hợt. Mà dẫu là truyện viết xong đem đến cho người ta cảm giác như tác giả nhàn rỗi viết để giết thời gian, thì cũng cẩn thận từng li từng tí.

Cái bi trong Thiên Nhai khách chính là con người ta, và số phận của mình. Những kẻ không có lý tưởng, nuôi nấng tâm ma tham lam vô độ trong người thì không nói. Còn những người có lòng, nặng lòng thì sao đây? Tất cả đều thê thảm! Dù cho mỗi lần xuất hiện đều rất uy phong lẫm liệt. Mà ánh sáng càng rực rỡ, thì cái bóng càng đậm. Đứng ở nơi càng cao, nơi đó gió thổi càng lạnh lẽo.

Chu Tử Thư bán mạng gần 30 năm, cuối cùng cũng chẳng biết mình nên sống vì điều gì, vì cái gì mà đứng ở nơi cao nhất, trong bóng đêm, lẻ loi chôn vùi hết tất thảy tình cảm riêng tư, ra vẻ một kẻ vô tâm vô phế, cần nhẫn tâm thì nhẫn tâm đến tột cùng, mà cần mềm lòng thì không được mềm dù chỉ một khắc một giây. Đến lúc biết mình muốn gì rồi lại là lúc gần chết. Nhân sinh hỷ nộ ái ố của một đời người đằng đẵng mấy chục năm, tác giả dứt khoát gói gọn trong 30 năm của Chu Tử Thư, khiến người ta vừa đọc vừa nơm nớp lo, lo mỹ nhân chết rồi thì làm sao đây!!

Còn Ôn Khách Hành, cũng gần 30 năm cuộc đời, chắc không gặp được Tử Thư, cũng sẽ chẳng thèm sống lâu thêm nữa. Tại vì con người sống mà không mục đích, thì còn ý nghĩa gì. Cái loại sống nhàn nhã, vô định như vậy chắc chắn Ôn Khách Hành không làm. Bởi vì từ nhỏ, may nhờ có đầu óc linh hoạt, mà cũng vì đầu óc linh hoạt, mà phải sống cuộc đời của Ác quỷ, tăm tối lạnh lùng, hiu quạnh tẻ nhạt.

Artist: 一瓶海货。

Thiên Nhai khách nhè nhẹ mà châm chọc hết thảy những chuyện tưởng từng là luân lý của cõi người. Anh hùng thiên hạ, mà tụ năm tụ bảy đòi đánh đòi giết một vài người, đánh không lại thì liên thủ, đánh hội đồng thì có gì mà huênh hoang, toàn một đám ngụy quân tử. Bí kiếp võ lâm từ đâu trở thành một chi tiết hấp dẫn của các tựa truyện kiếm hiệp giang hồ, qua vài chương, vài cái nhìn, vài lời châm chọc của một vài nhân vật, trở thành chuyện đáng cười. Người tự cho mình là thông minh thì vương vương tự đắc, cho mình là tiêu sái cách biệt nhân thế, cuối cùng cũng tự hại mình, vì không biết thức thời.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, hai kẻ này nói không thông minh mới là chuyện cười. Nhưng chân chính thông minh chính là biết thức thời. Mà kẻ thức thời còn là trang tuấn kiệt. Xuất thân tà ma ngoại đạo, người gặp người hãi, nhưng lại là trái tim thuần khiết đẹp đẽ, như một đứa trẻ nhỏ vô tư, khát cầu yêu thương, khát cầu bình yên giản dị.

Điểm đến nằm trên đường thẳng, nhưng để đến được nơi đó, chưa chắc có thể đi thẳng. Đường vòng của hai người này chính là một kẻ làm sát thủ trong bóng tối, một kẻ làm đại ma đầu không nhìn ánh mặt trời, đến cuối cùng, cũng may là người có tình, có tâm, có chấp niệm, lại đến được với nhau.

Có thể nói truyện hài nhiều hơn bi, bởi nếu xoáy vào cái bi, sẽ là ngàn vạn đá tảng đè lòng người. Ôn Khách Hành nói chuyện mất cha mất mẹ, tự tay ôm lấy xương mẹ mình, tự răng cắn rách da thịt cha mình, chuyện kể bâng quơ, thêm vài giọt nước mắt để đổi lấy một lần yếu lòng của Chu Tử Thư, tranh thủ chiếm tiện nghi của người ta. Hoàn cảnh thì sắp mây mưa vần vũ, mà chuyện kể thì bi thương. Những lúc như vậy, nên bi, hay nên hồ hởi hưởng ứng mưa gió??!!

Artist: 周子舒的肩胛骨是我生命的方向

Thiên Nhai khách còn là câu chuyện về hy vọng và cam chịu. Chu Tử Thư đóng đinh lên người, chấp nhận cái chết nhưng lại chẳng mong chết quá tẻ nhạt. Càng không mong tẻ nhạt, càng khuấy đảo thế gian thì trái tim cũng chẳng yên ổn để cam chịu nữa, một câu “đừng chết” Chu Tử Thư nói với Ôn Khách Hành, mà chắc là cũng tự nói với mình. Cái dáng vẻ thờ ơ hờ hững uống rượu chẳng thèm nhìn người, giả vờ với ai?

Ngược lại, Ôn Khách Hành vì không chấp nhận, không cam chịu, nên mới dùng hy vọng nhỏ nhoi mà biến mình thành kẻ cao cao tại thượng, mạnh mẽ không ai sánh bằng. Để có thể được làm điều mình muốn làm, được gặp người muốn gặp, câu nói “Người đừng chết có được không?” của Ôn Khách Hành, không chỉ triệt để kéo đổ sự cam chịu của Chu Tử Thư, còn là đánh đổ hết băng tuyết trong lòng mình.

     Trích lời của hai kẻ chuẩn bị kéo mây kéo mưa về mà toàn gặp bóng đèn làm cái kết.

Chu Tử Thư: “Ta chết, người có thiệt không?”

Ôn Khách Hành: “Thiệt, cả đời này ta chưa từng thiệt như thế!”

Artist: 一瓶海货

Vậy mới thấy, “Sống – là một từ thật đẹp”.

Sau 1 tháng làm mưa làm gió trên màn ảnh Hoa ngữ, bộ phim đam mỹ Sơn Hà Lệnh do Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đóng chính đã lên sóng tập cuối vào tối ngày 23/3.

Trước khi tập cuối chính thức lên sống, dân mạng truyền tai nhau rằng bộ phim sẽ có từ hai đến ba kết cục, nên không ai dám chắc bộ đôi tri kỷ Chu Tử Thư [Trương Triết Hạn] và Ôn Khách Hành [Cung Tuấn] sẽ có cái kết hạnh phúc.

Ở cuối phim, Ôn Khách Hành biết người bạn tri kỷ Chu Tử Thư không còn sống được bao lâu nữa. Cốc chủ đã nguyện hy sinh tính mạng để cứu Chu Tử Thư. Khép lại chặng đường 36 tập phim là cảnh Ôn Khách Hành ngất lịm, mái tóc đen dài nay đã bạc trắng.

Phim có kết thúc mở, Ôn Khách Hành ngất đi không rõ sống chết.

Vậy nhưng, trong phần ngoại truyên dài 7 phút thì Ôn Khách Hành được cứu sống. Thành Lĩnh đã có gia đình, còn bộ đôi tri kỷ Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành cùng nhau luyện võ trên đỉnh núi tuyết.

Nếu như muốn xem ngoại truyện, người xem sẽ phải bỏ ra 3 NDT [khoảng 10.000 đồng] để mua thêm 7 phút của bộ phim. Youku đã mở ra một con đường kiểm tiền kiểu mới chưa từng xuất hiện trong làng giải trí Hoa ngữ.

Hành động này của nhà sản xuát phim khiến khán giả không khỏi bất ngờ. Có người còn đùa vui rằng: "Hóa ra, cái mạng đẹp mã của Ôn cốc chủ chỉ bằng bịch bánh tráng. Giờ mình trả luôn 100k để xem 2 người thành thân có được không?".

Tuy kết phim hơi khác người, nhưng khán giả nhận xét Sơn Hà Lệnh đã thành công ngoài mong đợi. Bộ phim không chỉ giúp Cung Tuấn và Trương Triết Hạn trở thành hai cái tên tỏa sáng trong giải trí Hoa ngữ mà các diễn viên phụ trong phim cũng ghi được dấu ấn trong hành trình diễn xuất.

Phim

Vì sao độ hot của Sơn Hà Lệnh lại giảm ở những tập cuối cùng?

B.D
Theo Vietnamnet

Video liên quan

Chủ Đề