Viết bài văn kể về món quà ý nghĩa

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích

Đề bài: Hãy viết đoạn văn [khoảng 5 -7 câu] về một “món quà" em đặc biệt yêu thích.

Dàn ý: Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích

- Mở đoạn: Giới thiệu, liên hệ thực tế về món quà em đặc biệt yêu thích.

- Thân đoạn: Trả lời được những câu hỏi

+ Đó là món quà của ai?

+ Em nhận được khi nào?

+ Điều gì khiến em đặc biệt yêu thích món quà đó?

+ Món quà đó có ý nghĩa như thế nào đối với em?

- Kết đoạn: Cảm nhận của em về món quà.

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 1]

Mỗi một món quà đều có những ý nghĩa và giá trị khác nhau. Với tôi, món quà đắt giá nhất mà tôi được nhận đó chính là những trải nghiệm trong cuộc sống. Đó là những lần tôi bị điểm kém do tính chủ quan, không soát lại bài trước khi nộp. Tôi đã trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau: buồn, chán nản, thất vọng vì đã phụ sự kì vọng của cha mẹ. Tôi đã quyết tâm thay đổi. Nhờ những trải nghiệm đó mới có tôi như ngày hôm nay: tỉ mỉ, cẩn thận không chủ quan dù là việc đơn giản hay nhỏ nhất. Hơn thế thành tích học tập của tôi cũng được cải thiện rất nhiều.

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 2]

Nhà tôi ở vùng nông thôn nghèo khó, cả năm bố mẹ phải vất vả cấy cày ngoài đồng ruộng mới đủ nuôi hai anh em ăn học. Vì thế quà cáp với anh em tôi là một thứ xa xỉ. Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó, cũng giống như mọi năm, khi lĩnh giấy khen HSG về tôi treo gọn gàng vào cánh tủ quần áo và ngồi ngắm nhìn hồi lâu. Sáng hôm sau là ngày nghỉ, bố không đi làm đồng mà lại đi ra phố, lúc về bố đưa cho tôi một chiếc túi bóng màu trắng đục, bên trong lấp lánh sắc màu. Bố nói “phần thưởng cho gái diệu của bố”. Tôi òa lên sung sướng vì quà là thứ mà anh em tôi không bao giờ nghĩ đến. Cầm gói quà trên tay, tôi mở ra nhẹ nhàng, đó là một dây buộc tóc với vài chục quả ớt bằng nhựa lóng lánh sắc màu. Vậy là món quà đó theo tôi suốt đến nay, tuy là đã dão chun không còn sử dụng được nữa, những quả ớt cũng đã bạc màu nhưng với tôi nó là vô giá. Mỗi khi buồn tôi vẫn đem ra ngắm nghía chúng, ở đâu còn có bán những chiếc dây buộc tóc như vậy?

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 3]

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Bố mất sớm, mẹ phải làm lụng vất vả để nuôi hai chị em ăn học. Dù công việc bận rộn, nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm đến chị em tôi. Tôi có thể chia sẻ với mẹ mọi điều trong cuộc sống. Mẹ sẽ lắng nghe và đưa ra những lời khuyên nhủ cho tôi. Bởi vậy, mẹ chính là món quà đặc biệt nhất trong cuộc sống của tôi. Tôi rất yêu thương và trân trọng mẹ.

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 4]

Có người từng nói rằng: “Giá trị của món quà không nằm trong món quà, mà trong chính tấm lòng của người trao tặng”. Kết thúc năm học, em đã nhận được một món quà rất đặc biệt. Đó là một chuyến du lịch đến Đà Nẵng cùng bố mẹ.  Gia đình của em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ cùng nhau. Em cảm thấy hạnh phúc nhất là đã có khoảng thời gian quý giá bên bố mẹ. Nhờ vậy, em thêm trân trọng và yêu thương gia đình của mình hơn.

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 5]

“Món quà” mà em đặc biệt yêu thích chính là nụ cười của mẹ. Khi em cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã nở nụ cười hạnh phúc, dường như mọi đau đớn đã xua tan. Khi em chập chững biết đi, mẹ vui sướng khôn nguôi. Nhất là khi em được điểm tốt, mẹ nở một nụ cười hiền hậu, không ngừng động viên em học hành. Khi em biết giúp đỡ mẹ làm việc nhà, nụ cười ấy lại thường trực trên môi. Được nhìn thấy nụ cười của mẹ chính là niềm hạnh phúc của em.

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 6]

Bất cứ một món quà nào trong cuộc sống này đều có ý nghĩa riêng biệt của nó. Đối với tôi thì món quà giá trị nhất mà tôi được nhận đó chính là bài học về việc trân trọng mọi thứ xung quanh chúng ta. Đó có thể là thiên nhiên tươi đẹp, là những người thân luôn dành cho ta tình yêu vô hạn. Chúng ta cần trân trọng những người đã tặng cho ta những món quà quý giá để ta hiểu và thêm trân trọng cuộc sống này. Món quà ý nghĩa này mà tôi nhận được tôi sẽ giữ gìn và lan tỏa đến mọi người.

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 7]

Đối với tôi, "món quà" đặc biệt nhất trong cuộc sống dành tặng cho tôi mà tôi yêu quý nhất, đó chính là mẹ tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ dịu dàng, đảm đang và yêu thương con hết mực. Mẹ chăm lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Khi tôi đi học, mẹ chỉnh quần áo và cả khăn quàng cho tôi nữa. Lũ bạn vẫn thường ghen tị với tôi vì điều đó. Nếu không có mẹ - "món quà" đặc biệt đó, có lẽ tôi khó có thể có được một cuộc sống vui vẻ, thoải mái và được học hành đến nơi đến chốn. Tôi yêu và biết ơn về "món quà" to lớn này biết nhường nào!

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 8]

Nhà tôi ở vùng nông thôn nghèo khó, cả năm bố mẹ phải vất vả cấy cày ngoài đồng ruộng mới đủ nuôi hai anh em ăn học. Vì thế quà cáp với anh em tôi là một thứ xa xỉ. Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó, cũng giống như mọi năm, khi lĩnh giấy khen HSG về tôi treo gọn gàng vào cánh tủ quần áo và ngồi ngắm nhìn hồi lâu. Sáng hôm sau là ngày nghỉ, bố không đi làm đồng mà lại đi ra phố, lúc về bố đưa cho tôi một chiếc túi bóng màu trắng đục, bên trong lấp lánh sắc màu. Bố nói “phần thưởng cho gái diệu của bố”. Tôi òa lên sung sướng vì quà là thứ mà anh em tôi không bao giờ nghĩ đến. Cầm gói quà trên tay, tôi mở ra nhẹ nhàng, đó là một dây buộc tóc với vài chục quả ớt bằng nhựa lóng lánh sắc màu.

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 9]

Có khi nào trong đời, bạn mong muốn trở lại thời thơ ấu không? Còn tôi, dù biết rằng việc ấy chỉ trở thành hiện thực khi trên đời này có những nàng tiên, tôi vẫn cứ mong ước. Đối với tôi, thời thơ ấu có một vị trí vô cùng đặc biệt. Nó giống như một chiếc hôm cất giữ những kỉ niệm thơ bé của tôi. Thường, kỉ niệm vẫn luôn đi kèm với những dấu ấn, kỉ vật. Chính vì vậy, tôi có nhiều kỉ vật lắm nhưng giữ lại được nguyên vẹn thì không nhiều. Một trong những đồ vật nằm trong nhóm “không nhiều” đó là: con búp bê bằng nhựa mặc váy xanh. Không hiểu vì sao đến bây giờ tôi vẫn không thể quên con búp bê đó. Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc: Tại sao tôi giữ con búp bê lâu đến vậy? Lí do không phải là nó đẹp mê hồn, mặc bộ quần áo công chúa diêm dúa mà bởi nó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng bà tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Nó đối với tôi quan trọng như vậy đó; nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người tôi gắn bó từ lúc lọt lòng. Cũng như những con búp bê khác, nó mặc một chiếc váy xanh da trời – xanh của niềm hi vọng và cái áo trắng – màu của sự trong trắng, thơ ngây. Hồi còn bé, tôi “thần tượng” nó lắm. Tôi ước sao xinh như búp bê. Nhưng mỗi lần nói với bà về niềm mong ước ấy, bà lại ôm tôi vào lòng và nói: tôi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói để làm tôi vui nhưng tôi vẫn khoái lắm. Trẻ con có ai là không thích nịnh đâu. Tôi cũng vậy thôi. Tôi còn nhớ, bà đã dạy tôi tắm gội cho búp bê và bảo rằng lúc nào tôi cũng phải sạch sẽ thơm tho hơn búp bê. Những lần cần khuyên tôi điều gì bà đều nhờ búp bê để nói đến tôi, chứ không bao giờ bà mắng tôi cả. Chính vì vậy tôi yêu bà lắm. Mỗi lần ôm búp bê trong tay, tôi lại nhớ bà da diết. Áo búp bê có mùi mồ hôi của bà nên tôi ôm búp bê suốt ngày. Chỉ mãi đến khi học cấp hai, tôi mới bỏ được thói quen ấy. Có búp bê ở bên, tôi thường cảm thấy được che chở dù cho búp bê chỉ bé bằng cái chân tôi. Có lẽ búp bê cũng giống bà, luôn che chở, bảo vệ tôi mỗi khi tôi cần. Trong tim tôi, bà giống như một thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những nụ cười. Có những lần tôi đã định cất búp bê đi cho khỏi nhớ bà nhưng cất đi rồi tôi vẫn nhớ, có lúc còn nhớ hơn. Hơn thế nữa, tôi cũng nhớ búp bê lắm chứ. Nhưng lúc buồn, tôi chỉ muốn tâm sự với búp bê mà thôi. Đôi mắt to, tròn, xanh của búp bê khiến tôi trở nên tự tin hơn, bản lĩnh hơn. Búp bê giống như một người bạn, biết xuất hiện đúng lúc tôi cần. Búp bê hình như cũng có một tâm hồn riêng, một trái tim riêng. Nếu sau này, thế giới tổ chức một cuộc thi cho những đồ chơi có khả năng kì diệu, tôi sẽ cho búp bê tham dự. Búp bê này không thể khóc, không thể cười nhưng búp bê có cảm xúc. Chẳng hiểu có phải vì tôi yêu búp bê quá mà lú lẫn không nhưng tôi tin vào điều đó lắm. Tôi nói: búp bê của tôi có cảm xúc là để mọi người có thêm nhiều hi vọng vào cuộc sống và để họ luôn nghĩ rằng: trên đời này không có gì là không thể làm được nếu chúng ta biết hi vọng vào tương lai. Cũng chính vì lí do đó, tôi đặt tên búp bê là: ngôi sao xanh – ngôi sao mang đến niềm hi vọng. Thời gian giúp con người thêm trưởng thành, giúp cho những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quý giá. Nhờ đó, mỗi con người cũng biết trân trọng quá khứ và biết hướng tới tương lai nhiều hơn. Những kỉ vật như những chiếc cầu thần diệu, nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, con búp bê ngôi sao xanh là tất cả. Tôi vẫn luôn giữ cẩn thận con búp bê thay cho lời nói với bà: Cháu nhớ bà lắm. Tòi không dám chắc bà sẽ nghe được lời nói ấy nhưng tôi biết chắc rằng tại một nơi nào đố, bà cũng đang rất nhớ tôi và nhớ cả “ngôi sao xanh”.

Viết đoạn văn về một món quà em đặc biệt yêu thích [Mẫu 10]

Trẻ con ai cũng thích nhận được một món quà nho nhỏ, và em cũng vậy. Lần đầu tiên khi nhận được một chú thỏ bông từ mẹ vào năm năm tuổi, em đã rất vui vẻ mà ôm chầm lấy mẹ.Ngày ấy, em không có nhiều đồ chơi như các bạn cùng trang lứa nên chú thỏ bông mẹ tặng đã trở thành báu vật của em. Ngoài lúc đi học, khi về nhà em luôn mang chú theo bên mình. Em hãnh diện mang chú khoe với bạn bè hàng xóm. Em rất thích vuốt ve bộ lông mềm mượt ấy, cứ mỗi khi có chuyện buồn em lại ôm chặt lấy chú mà khóc thút thít. Mỗi lần như vậy, em có cảm giác chú đang khẽ dùng đôi tay mềm mại của mình mà xoa đầu an ủi. Cứ như vậy, chú đã trở thành một người bạn thân không thể thiếu của em. Em đặt chú ở nơi dễ nhìn nhất trong nhà, để em sẽ không bao giờ bị lạc mất người bạn mà em yêu quý.

Có một lần, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, em đã vô tình làm lạc chú vào đống đồ cũ. Tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà vẫn không thấy, em đã khóc rất nhiều. Em đã tự trách mình vì đã không cất giữ chú cẩn thận bởi chú không chỉ là người bạn mà còn là món quà quý giá mà người mẹ thân thương đã tặng cho em. Lần lạc chú thỏ lần đó cũng là lần đầu tiên em cảm thấy buồn đến thế. May sao, sau một hồi cùng em tìm kiếm, mẹ đã thấy chú rơi dưới gầm giường. Sau khi mang chú ra, em đã ôm chầm lấy chú mà vuốt ve, mà khóc nức nở. Thật may quá! Thật may là chú không bị lạc vào đống đồ cũ, thật may vì em có thể tìm lại người bạn yêu quý. Kể từ sau lần đó, em càng bảo quản, giữ gìn chú cẩn thận hơn. Sau một thời gian, em lại mang chú ra tắm giặt. Mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ chú khiến em chỉ càng muốn ôm chú trong lòng mãi không rời.

Bây giờ khi đã lớn hơn, em cũng đã nhận được nhiều món quà từ người thân, bè bạn nhưng chú thỏ bông mẹ tặng năm nào vẫn ngồi tại một vị trí đẹp nhất trong nhà. Em thầm cảm ơn mẹ, cảm ơn chú vì đã bên em trong suốt thời kì thơ bé đầy kỉ niệm.

Xem thêm các bài Soạn văn lớp 7 sách Kết nối tri thức hay, ngắn gọn khác:

Em hãy viết đoạn văn kể lại nội dung của phần [1] hoặc phần [4] văn bản Người thầy đầu tiên

Viết đoạn văn nêu cảm nhận về một đoạn thơ mà em thích trong bài thơ Mùa xuân nho nhỏ

Viết đoạn văn nêu cảm nhận của em về đoạn thơ từ Ôi, thuở ấu thơ

Viết đoạn văn nêu cảm nhận về cảnh sắc và không khí xuân quê hương em

Viết đoạn văn về một nét sinh hoạt thể hiện vẻ đẹp của con người và truyền thống văn hóa

Video liên quan

Chủ Đề